Rừng hạnh si lang đứng ngẩn ngơ Du Thản Chi nửa tin nửa ngờ, đưa mắt nhìn Cưu Ma Trí.
Cưu Ma Trí lên mặt kẻ cả vỗ vào người Du Thản Chi nói:
- Ta đem công lực truyền vào trong mình ngươi. Nếu ngươi chưa gặp Ðoàn Dự thì đừng xiết chặt bàn tay ai cả.
Du Thản Chi gật đầu hỏi:
- Ðoàn Dự hiện ở địa phương nào?
Cưu Ma Trí đáp:
- Sáng sớm mai ngươi cứ trông về hướng đông mà đi chừng bảy tám dặm đi thẳng vào một khu rừng hạnh, hễ thấy gã nào ngồi thộn mặt ra thì chính là Ðoàn Dự đó!
Du Thản Chi xoè tay mình ra coi rồi nói:
- Sáng sớm mai vãn bối xin đi sớm.
Cưu Ma Trí thấy kế mình đã hiệu nghiệm, liền đứng dậy nói:
- Bây giờ chúng ta hãy chia tay! Chờ khi ngươi xong việc ta sẽ tìm đến ngươi.
Nói xong lão muốn phô tài, liền tung mình đi như một cơn gió thoảng rồi mất hút.
Du Thản Chi lắc đầu lè lưỡi, mừng thầm mình đã gặp được minh sư.
Nguyên Cưu Ma Trí bị họ Ðoàn nước Ðại Lý chơi một vố cay. Lão không làm sao được, thấy võ công Du Thản Chi có nhiều chỗ tương tự như Ðoàn Dự, chỉ khác ở chỗ một đằng thuộc phái dương cương, một đằng thuộc phái âm hàn. Lão liền lợi dụng cái ngớ ngẩn của Du Thản Chi sai gã đi liều mạng với Ðoàn Dự.
Du Thản Chi đứng ngẩn người ra một lúc rồi trở gót quay về chỗ A Tử thì thấy nàng đang ngủ say. Dưới ánh sao lờ mờ, nét mặt nàng càng xinh đẹp khả ái. Môi nàng hơi cong lên tựa hồ trong giấc mộng vàng nàng bắt được ai mà lộ vẻ tươi cười.
Du Thản Chi đứng nyây người ra mà nhìn. Bỗng một làn gió thoáng qua lật mái tóc đắp lên mặt nàng. Du Thản Chi khẽ dơ tay vén mái tóc ra.
A Tử dường như tỉnh giấc, khẽ trở mình một cái, miệng lẩm bẩm:
- Vương công tử! Các phái võ thiên hạ chỉ nói đến "Bắc Kiều Phong Nam Mộ Dung" mà chưa biết đến chàng là Cực Lạc Vương bên Tây Vực.
Té ra A Tử đang nói trong lúc nằm mơ.
Du Thản Chi nghe thấy vậy trong lòng khoan khoái vô cùng. Gã nghĩ thầm: "Bắc Kiều Phong Nam Mộ Dung" là những nhân vật tuyệt đỉnh võ lâm. Còn mình đây chỉ có nàng tưởng rằng có thể ngang hàng với hai nhân vật kia. Xem thế đủ biết nàng đối với mình ấp ủ một mối tình sâu tựa bể.
Gã nghĩ vậy rồi đưa tay lên sờ mặt thấy đầy sứt sẹo chỗ dày chỗ lõm thì lại buồn cho mình. Gã chỉ mong được thờ Ðại Luân Minh Vương làm sư phụ học lấy một bản lĩnh tuyệt luân thì không sợ bị A Tử phải ngày đêm mong mỏi nữa.
Du Thản Chi khoanh tay gối đầu nằm xuống bên A Tử. Gã hướng về phía nàng thâu canh không nhắm mắt.
Sáng sớm tinh mơ, A Tử trở mình ngồi nhỏm dậy.
Du Thản Chi hỏi ngay:
- Cô nương tỉnh rồi ư?
A Tử quay lại, cúi xuống cầm tay Du Thản Chi nói:
- Ta vừa nằm mơ!
Du Thản Chi hỏi:
- Cô nương mơ thấy gì?
A Tử đáp:
- Ta mơ thấy bao nhiêu tay cao thủ khắp thiên hạ tụ họp ở một nơi đang tranh đấu để ấn định thứ tự võ công!
Du Thản Chi hỏi:
- Họ kết luận ai chiếm giải nhất?
A Tử cười nói:
- Có một chàng thanh niên công tử siêu quần xuất chúng, dùng quyền đánh Nam Mộ Dung, cước đá Bắc Kiều Phong. Những vị cao tăng phái Thiếu Lâm không dám ra tay. Tinh Tú lão quái lạy lục xin tha mạng. Võ công đệ nhất thiên hạ dĩ nhiên là chàng thanh niên công tử này.
Du Thản Chi lại hỏi:
- Chàng thiếu niên công tử đó là ai vậy?
A Tử đỏ mặt lên nói:
- Là công tử chứ còn ai? Sao mà ngốc thế!
Du Thản Chi ngơ ngẩn không biết nói sao.
A Tử cười khanh khách hỏi:
- Sao công tử không đánh nổi chúng ư?
Du Thản Chi vội đáp:
- A Tử! Thôi đừng nói chuyện mộng mị nữa! Bữa nay tại hạ phải đi đối phó với một tên đại ác.
A Tử vội hỏi:
- Tên đại ác nào?
Du Thản Chi nghĩ thầm:
- A Tử họ Ðoàn, Ðoàn Dự cũng họ Ðoàn, mình chẳng nên nói rõ để nàng kém vui.
Gã nghĩ vậy liền đáp:
- Tại hạ cũng không biết tên gã là gì, nhưng chỉ biết gã hung ác vô cùng, không trừ đi không được. Võ công gã rất là quái dị. Lúc tại hạ cùng gã động thủ, cô nương phải nhớ đứng xa ra một chút.
A Tử nói:
- Ta biết chắc thế nào công tử cũng thắng, dù ta đứng xa hay đứng gần cũng chẳng quan hệ gì.
Du Thản Chi nói:
- Vậy chúng ta đi thôi!
Hai người dắt tay nhau đi về hướng Ðông.
Ði được hơn mười dặm quả nhiên đến một khu rừng khá lớn.
Du Thản Chi tưởng chừng như mình sắp cùng một tay đại ác động thủ mà võ công đối phương rât ghê gớm. Tuy Ðại Luân Minh Vương bảo đã truyền pháp lực cho gã, nhưng gã vẫn còn khiếp đảm. Gã mở bàn tay ra coi thì nó vẫn như ngày thường chẳng có gì khác lạ, trong lòng lại thắc mắc không yên.
Ði tới ngoài rừng hạnh gã dừng chân lại.
A Tử hỏi:
- Ðến rồi ư?
Du Thản Chi đáp:
- Ðây là một khu rừng hạnh. Tại hạ thấy nói gã nấp ở trong khu rừng này. Cô nương ở ngoài này chờ tại hạ.
A Tử vốn là người ương ngạnh không chịu nghe ai, nhưng lúc này nàng lại ngoan ngoãn đáp:
- Ðược rồi! Công tử cứ đi đối phó với hắn, ta chờ đây cũng được.
Du Thản Chi dẫn A Tử để ngồi dưới một gốc cây lớn, rồi tự mình đi vào trong rừng. Khu rừng này rậm rạp um tùm.
Du Thản Chi đi một lúc không thấy gì, gã nghĩ bụng Ðoàn Dự chắc không có ở đây. Gã toan quay gót trở ra, bỗng nghe góc Ðông Bắc có tiếng thở dài vọng ra.
Du Thản Chi giật mình liền tìm đến phía có tiếng thở dài. Gã đi vòng vèo một lúc thì nhìn thấy một người hai tay chắp để sau lưng đứng ngẩng mặt trông trời. Người này đang thở ngắn than dài.
Du Thản Chi tạm đứng ẩn mình một nơi không lên tiếng. Gã nhìn ra phía trước thì thấy người này nét mặt buồn bã, gã chắc không phải Ðoàn Dự. Nếu y là người tàn ác, sao lại thở ngắn than dài. Nghĩ vậy, gã liền bước về phía trước, đột nhiên gã nghe người đó lên tiếng gọi:
- Vương cô nương! Hỡi Vương cô nương! Cô nương có biết đến người đang vì cô mà gan héo ruột rầu không?
Du Thản Chi lẩm bẩm:
- Té ra anh chàng này cũng là giống đa tình, dường như gã luyến ái một vị cô nương họ Vương nào đây mà không được như nguyện.
Du Thản Chi vừa nghĩ vừa tiến lại gần hai bước.
Người đó bỗng quay đầu lại thì thấy y là một chàng thiếu niên công tử dáng điệu thanh nhã.
Người này chính là Ðoàn Dự.
Nguyên Ðoàn Dự đang tương tư Vương Ngọc Yến, trong lòng sầu não vừa nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, chàng giật mình tưởng là Cưu Ma Trí mà chàng đã gặp hôm trước. Sợ lão đột kích ngấm ngầm, chàng vội quay đầu lại thấy một gã hán tử mặt mũi sần sùi, cực kỳ xấu xa không khỏi kinh ngạc.
Du Thản Chi nhìn kỹ thấy Ðoàn Dự mày mặt thẫn thờ, nhưng tuổi trẻ bảnh trai, chẳng có chi ra vẻ tàn ác.
Gã không chờ Ðoàn Dự lên tiếng đã nói trước:
- Trong khu rừng hạnh này sắp xảy ra một cuộc ác đấu, các hạ nên mau mau rời khỏi nơi đây là hơn.
Ðoàn Dự bụng mải nghĩ đâu đâu, chỉ ậm ừ nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Du Thản Chi lại nói:
- Xem chừng các hạ không phải là người võ lâm, khó lòng tránh khỏi vạ lây. Các hạ nên tránh mau đi đừng ở đây thở ngắn than dài nữa.
Ðoàn Dự vốn rất chán ghét những cuộc động võ. Hiện giờ tuy trong người chàng đã mang tuyệt kỹ, mà thiên tính ưa hòa bình vẫn không thay đổi.
Nghe Du Thản Chi nói vậy, chàng chau mày hỏi:
- Tại hạ đang ở đây thanh tĩnh cho đỡ cơn buồn, sao các vị không kiếm chỗ khác mà đánh nhau?
Du Thản Chi đáp:
- Có người ước hẹn gặp tại hạ ở trong rừng hạnh này.
Ðoàn Dự thở dài hỏi:
- Thế mà tôn giá không sợ ư? Phải chăng tôn giá có tuyệt kỹ trong mình?
Du Thản Chi nhăn nhó cười đáp:
- Tại hạ muốn đi mà không đi được.
Ðoàn Dự lấy làm lạ hỏi:
- Sao lại không đi được?
Du Thản Chi đáp:
- Tại hạ là một bên trong cuộc ác đấu sắp xảy ra thì còn bỏ đi sao được?
Ðoàn Dự thấy đối phương tuy mặt mũi cực kỳ xấu xa, nhưng tâm địa rất tốt, liền kiếm lời khuyên can:
- Các hạ nên đề phòng trước là hơn. Các hạ bỏ đi ra khỏi nới đây có phải sẽ tránh được một cuộc ác đấu không?
Du Thản Chi nói:
- Không được! Tại hạ đến đây kiếm một người đại ác để trả hận. Có lý đâu chưa gặp mặt đã bỏ đi!
Ðoàn Dự đã biết những cuộc ân oán trong võ lâm không phải chỉ hời hợt mấy lời mà can ngăn được.
Chàng liền hỏi:
- Người đại ác đó là ai?
Du Thản Chi đáp:
- Các hạ chẳng nên nghe đến tên họ hắn làm chi, vì các hạ biết ra chỉ tổ kinh hãi mà chẳng có ích gì.
Ðoàn Dự vốn không thích nghe tên họ người đại ác, nên không nhắc tới nữa.
Chàng hỏi:
- Vậy tôn giá chắc sẽ thắng được tên đại ác kia?
Du Thản Chi ngơ ngẩn đáp:
- Tại hạ cũng không biết nữa.
Ðoàn Dự càng lấy làm lạ hỏi:
- Tôn giá đã không nắm chắc được phần nào thắng địch, mà lại đến đây tìm hắn để rửa hận ư? Sao trong thiên hạ lại có người ngớ ngẩn như tôn giá?
Du Thản Chi nhăn nhó cười đáp:
- Tại hạ tự biết chẳng có tài năng gì, nhưng được một vị thánh tăng thần thông quảng đại đã vỗ vào người mấy cái và đã dạy cho pháp thuật chỉ cần nắm vào tay tên đại ác đó là có thể thắng hắn. Du Thản Chi nói vậy mà chính gã cũng không tự tin, huống chi Ðoàn Dự là người đã hiểu đôi chút về võ công, chàng nghe vậy chỉ buồn cười mà lấy làm thú vị.
Chàng hỏi:
- Thế thì trong tay tôn giá hẳn có pháp bảo gì không sai?
Du Thản Chi xòe tay ra đáp:
- Các hạ coi đây! Chẳng có gì là cả.
Ðoàn Dự nói:
- Thế thì trong bụng tôn giá chắc cũng không tin lời vị thánh tăng đó?
Du Thản Chi lắc đầu thở dài nói:
- Các hạ bất tất phải hỏi làm chi, xin dời khỏi nơi này là hơn.
Ðoàn Dự nói:
- Không hề chi? Tại hạ chẳng có biệt tài gì nhưng một khi đã trốn tránh thì không ai bắt được. Tôn giá cứ để tại hạ đứng bên ngoài coi cũng chẳng sao.
Thực ra chàng cũng chẳng muốn đứng xem người đánh nhau. Nhưng thấy Du Thản Chi là người chất phác, chàng chắc gã không đánh nổi tên đại ác, nên muốn đứng ngoài chuẩn bị giúp gã một tay để lúc cần lôi gã chạy trốn cho khỏi bị tên đại ác đánh chết.
Du Thản Chi hỏi:
- Các hạ không sợ bị liên lụy ư?
Ðoàn Dự đáp:
- Không hề chi!
Du Thản Chi thấy khuyên Ðoàn Dự không nghe, cũng không nói nữa, rồi đi sâu vào trong rừng hạnh.
Du Thản Chi tìm khắp mà chẳng thấy bóng một ai thì chắc rằng Ðại Luân Minh Vương nhận lầm, hay là tên đại ác Ðoàn Dự đã ra khỏi khu rừng này rồi. Gã xoay mình lại thấy Ðoàn Dự đứng ngay ở sau lưng, sực nhớ ra Ðại Luân Minh Vương bảo: Ðoàn Dự bề ngoài giống như một vị vương công tử mà thấy người này có vẻ phong lưu.
Gã tự hỏi:
- Chẳng lẽ chính là gã này?
Nghĩ vậy gã run lên nhìn Ðoàn Dự toan hỏi tên chàng nhưng lại nghĩ rằng nếu chàng thiếu niên công tử này mà là người độc ác thì trên đời không còn ai là người lương thiện nữa. Âu là ta thử hỏi coi.
Giữa lúc gã ngần ngừ không quyết, bỗng nghe một tràng cười ha hả vang lên rồi tiếp theo là tiếng cười rất quyến rũ của một cô gái.
Du Thản Chi nhớ đến A Tử đứng chờ mình ngoài ven rừng. Nếu có người tới e sẽ xảy chuyện gì cho nàng. Nghĩ vậy gã liền xăm xăm đi.
Du Thản Chi vừa cất bước bên tai bỗng nghe một luồng gió vèo qua.
Thì ra Ðoàn Dự thân pháp còn mau lẹ hơn gã đã lướt qua trước mặt gã chạy trước.
Du Thản Chi giật mình la lên một tiếng kinh ngạc:
- Té ra anh chàng này thân pháp ghê gớm quá!
Nhưng gã lại thấy nét mặt chàng tựa hồ như bị ma tà ám ảnh, bất giác gã ngẩn người ra. Chớp mắt Ðoàn Dự vừa chạy trước đã không thấy nữa.
Du Thản Chi lắng tai nghe thấy ngoài rừng hạnh văng vẳng có tiếng người nói chuyện nhưng không rõ lắm. Gã lại băng mình chạy về phía trước.
Vừa ra khỏi rừng hạnh thì thấy Ðoàn Dự hai tay chắp để sau lưng đang đứng giữa đường, cặp mắt chàng đăm đắm nhìn về phía trước.
Du Thản Chi đảo mắt ngó quanh chẳng thấy A Tử đâu cả thì trong lòng nóng nảy cất tiếng gọi:
- A Tử! A Tử! Cô nương ở chỗ nào?
Gã gọi hai câu không thấy A Tử đáp, gã càng bồn chồn trong dạ trán nổi gân xanh, khắp mình mồ hôi đầm đìa.
Du Thản Chi chạy đến trước mặt Ðoàn Dự hỏi:
- Các hạ ra đây trước có nhìn thấy A Tử đâu không?
Cặp mắt Ðoàn Dự vẫn đăm đăm ngó về phía trước.
Trên đường vắng vẻ chẳng thấy một ai không biết chàng nhìn gì mà Du Thản Chi hỏi đến bảy tám lần chàng mới bâng khuâng hỏi lại:
- A Tử ư?
Du Thản Chi đáp:
- Phải rồi! Nàng là một thiếu nữ xinh đẹp. Mình mặc áo tía, cặp mắt đui mù, chắc chưa đi xa được. Trời ơi! Các hạ có thấy nàng không?
Ðoàn Dự hàm hồ đáp:
- Nàng đi rồi!
Du Thản Chi ngơ ngác hỏi:
- Nàng đi rồi?
Ðoàn Dự nhăn nhó cười đáp:
- Nàng đi rồi, đi mà chẳng nhìn đến tại hạ một chút, dường như không biết có tại hạ đứng đây nữa.
Du Thản Chi vừa kinh hãi vừa nóng nẩy hỏi luôn:
- Các hạ nói gì mà vớ vẩn thế? Tại hạ hỏi A Tử kia mà? Chẳng lẽ các hạ nhìn thấy nàng rồi?
Gã vừa hỏi vừa nắm lấy vai Ðoàn Dự lắc luôn mấy cái.
Ðoàn Dự khác nào người trong mộng choàng tỉnh giấc.
Chàng chau mày hỏi:
- Ông bạn làm gì thế?
Du Thản Chi trong lòng xao xuyến, tiếng nói thất thanh:
- A Tử! Tại hạ muốn tìm A Tử!
Ðoàn Dự "Ồ" lên một tiếng rồi đáp:
- Té ra tôn giá đi tìm người, tiếc rằng tại hạ không giúp được chuyện gì.
Du Thản Chi tức mình nói:
- Thúi lắm! Ngươi vừa bảo đã nhìn thấy nàng. Nàng đi về phương nào?
Nguyên Ðoàn Dự nghe tiếng một cặp trai gái đương cười nói với nhau. Chàng chắc là Mộ Dung công tử và Vương Ngọc Yến, mới xăm xăm chạy ra. Nhưng chàng chỉ trông thấy sau lưng Vương Ngọc Yến mà thôi, nên trong lòng cực kỳ buồn bã.
Du Thản Chi hỏi chàng mà chẳng hiểu chi hết, rồi đem tâm sự của mình ra nói:
- Phải! Tại hạ đã nhìn thấy nàng, nhưng nàng không nhìn đến tại hạ.
Du Thản Chi vội nói:
- Dĩ nhiên là nàng không trông thấy các hạ.
Ðoàn Dự thở dài nói:
- Trong con mắt của nàng chỉ có hình ảnh một người đã in sâu vào tâm khảm, còn ngoài ra bất cứ ai dù có ngó thấy cũng như không.
Du Thản Chi ra vẻ kiêu ngạo nói:
- Dĩ nhiên trong tâm nàng chỉ có hình ảnh một người. Hai gã si tình mỗi người nghĩ tới một cô.
Ðoàn Dự nói về Vương Ngọc Yến, còn Du Thản Chi lại tưởng chàng nói A Tử, thật là ông nói gà bà nói vịt, chẳng ăn nhập với nhau cả.
Du Thản Chi hỏi:
- Vậy nàng đi về nẻo nào?
Ðoàn Dự đáp:
- Tại hạ không biết.
Ngừng một lát chàng lẩm bẩm nói để mình nghe:
- Ðoàn Dự hỡi Ðoàn Dự! Nàng đi đâu rồi? Ngươi có biết không?
Du Thản Chi chợt nghe đến tên Ðoàn Dự, bất giác giật mình đánh thót một cái.
Gã lùi luôn ba bước, trống ngực đánh thình thình run lên hỏi:
- Các hạ vừa nói tới Ðoàn Dự... là ai vậy?
Ðoàn Dự ngẩng đầu lên đáp:
- Tại hạ chính là Ðoàn Dự.
Du Thản Chi cả kinh, ấp úng hỏi lại:
- Các hạ là...
Rồi gã dừng lại, xẳng giọng hỏi:
- A Tử đâu? Ngươi nói mau đi!
Du Thản Chi bị người hà hiếp đã quen, dù ai đánh gã, gã cũng không dám kháng cự. Nhưng bây giờ gã biết đối phương là Ðoàn Dự. Gã nhớ lời Cưu Ma Trí tin ngay chàng là một tên đại ác. Ðồng thời A Tử lại đột nhiên đi mất, mấy yếu tố này làm cho gã cáu kỉnh. Hồi còn ở bên Ðinh Xuân Thu, thấy A Tử gặp cơn nguy cấp, gã còn dám liều mạng cứu nàng đem đi, huống chi đối với Ðoàn Dự, một người đại ác mà gã đang tìm kiếm.
Du Thản Chi vừa nóng nảy vừa căm giận, trên mặt cả những chỗ sứt sẹo cũng đỏ bừng lại. Cặp mắt gã loang loáng chiếu ra những tia sáng hung dữ trông mà phát khiếp.
Ðoàn Dự đưa mắt nhìn gã không khỏi xao xuyến trong lòng, chàng lùi lại một bước hỏi:
- A Tử ư? A Tử là ai?
Du Thản Chi tức giận nói:
- Ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn nữa!
Ðoàn Dự xua tay loạn lên nói:
- Ta chả biết A Tử gì ráo! Ngươi đừng hỏi ta nữa.
Du Thản Chi thấy Ðoàn Dự chối phăng, lại càng căm tức, bộ mặt xấu xa tím ngắt lại. Gã giơ hai tay lên khoằm khoằm như móc câu chụp xuống đối phương. Chiêu thức này tuy chỉ là chiêu thức tầm thường trong võ học, nhưng trông bề ngoài có vẻ khủng khiếp. Du Thản Chi nhằm trúng người Ðoàn Dự nhảy xổ lại, gã chắc mẩm thế nào cũng trúng. Ngờ đâu đối phương thốt nhiên lảng ra ngoài, nên gã không chạm được đến tà áo Ðoàn Dự, chứ đừng nói tới người chàng.
Du Thản Chi đứng thộn mặt ra một lúc rồi đột nhiên la lên một tiếng quái dị, toan nhảy xổ lại nữa.
Ðoàn Dự vội nói:
- Này anh bạn! Có chuyện gì sao không nói tử tế lại dở trò gì vậy?
Du Thản Chi quát lên:
- Trả A Tử lại cho ta đây!
Ðoàn Dự thở dài:
- Quả tình ta chẳng biết A Tử là gì hết.
Du Thản Chi vẫn sừng sộ:
- Ðừng có hàm hồ! Ngươi vừa bảo đã nhìn thấy nàng rồi kia mà?
Trong khi gã hỏi, gã đã nhảy xổ vào Ðoàn Dự đến năm sáu lần.
Tuy Ðoàn Dự không trả đòn mà Du Thản Chi vẫn ngờ Ðoàn Dự là người hung ác. Gã yên trí tuyệt kỹ của Ðại Luân Minh Vương cực kỳ lợi hại, khiến cho tên "đại ác" phải kinh hoảng nên không dám phản kích. Vì thế lần này gã càng nhảy xổ vào mạnh hơn.
Du Thản Chi gây lộn cùng Ðoàn Dự ở ngoài rừng hạnh, Ðoàn Dự chỉ chuyên tránh né, còn Du Thản Chi lại hùng hổ xông vào.
Thế đánh cũng như thế tránh đều cực kỳ mau lẹ.
Ðoàn Dự không khỏi kinh hồn, bắp thịt giựt lên đùng đùng. Chàng thấy vụ này còn nguy hiểm hơn cả vụ chàng trá làm Kiều Phong bị Nam Hai Ngạc Thần rượt theo không còn đường chạy. May mà chàng thi triển bộ pháp Lăng Ba Vi Bộ thân pháp rất là kỳ diệu. Du Thản Chi rượt chàng đến nửa giờ mà không sao tóm được Ðoàn Dự. Gã vừa tức giận vừa nóng nảy, tia mắt đỏ song lên trông rất hung dữ.
Ðoàn Dự đành nhắm mắt lại để khỏi nhìn bộ mặt vừa ghê tởm vừa khủng khiếp của Du Thản Chi.
Du Thản Chi vừa rượt theo Ðoàn Dự, vừa lo lắng không biết A Tử lạc lõng nơi đâu. Mồ hôi trán gã đầm đìa, nên trông phía trước không rõ nữa.
Gã dơ tay áo lên lau mồ hôi rồi lại nhảy xổ rượt theo rất gấp làm cho cát bụi bay mù dính đầy vào tay áo, mặt mũi. Gã giơ tay áo lên lau mắt thì thấy hai mắt đau nhức rất khó chịu, trước mắt không còn nhìn thấy sự vật gì nữa.
Du Thản Chi hoang mang vô cùng. Gã biết tuy mắt chỉ đau nhói chốc lát vì cát bụi, nhưng có cường địch ở trước mặt, mắt không trông rõ thì rất có thể nguy hiểm cho mình được. Gã vung loạn hai tay ra chụp tới.
Ngờ đâu phép Lăng Ba Vi Bộ chỉ hiệu nghiệm khi nào đối phương nhằm trúng người đánh tới, và như vậy thì vĩnh viễn không bao giờ trúng đích. Còn trường hợp đối phương cứ nhắm mắt đánh ẩu thì lại nguy hiểm vô cùng. Lý do thiệt là thiển cận, nhưng chẳng mấy ai nghĩ ra được.
Chính Ðoàn Dự cũng không hiểu tới.
Lúc này Du Thản Chi bị cát bụi vào mắt phải nhắm mắt lại, hai tay gã vung loạn lên đập liều chẳng còn biết phương hướng của đối phương ở chỗ nào, ấy thế thì lại nắm trúng được cánh tay Ðoàn Dự.
Ðoàn Dự giựt mình kinh hãi, hết sức giựt mạnh một cái, tay áo chàng rách toạc. Trước nay chẳng bao giờ bộ pháp Lăng Ba Vi Bộ của chàng không ứng nghiệm, thế mà lần này lại bất lợi mới kỳ!
Ðoàn Dự cả kinh đứng ngẩn người ra thì đối phương đột nhiên lại nhảy xổ đến.
Trong lúc hoảng hốt luống cuống, người chàng vừa lạng đi, vừa đưa tay ra nghinh địch. Nháy mắt bỗng nghe hai tiếng"bốp bốp"bốn bàn tay va chạm nhau rồi chính chặt vào nhau.
Du Thản Chi nhớ lời Ðại Luân Minh Vương lập tức vận kình lực ra hai bàn tay. Thế là hai người ở vào tình thế giữ nhau, đứng không nhúc nhích.
Ðột nhiên Cưu Ma Trí ở đâu nhảy vọt vào đứng trước mặt hai người. Thấy tình trạng quái dị này lão không khỏi sửng sốt, đứng thộn mặt ra mà nhìn.
Lão thấy Ðoàn Dự mặt đỏ như lửa khắp người bao phủ một làn bạch khí tựa hồ nồi nước sôi mở vung ra.
Du Thản Chi cũng khắp mình từ trên xuống dưới hơi nước bốc ra đóng lại thành một lớp băng mỏng.
Cưu Ma Trí tuy biết nhiều hiểu rộng, nhưng cũng chỉ xem ra võ công một gã thuộc phái dương cương, và một gã thuộc phái âm hàn, nhưng không hiểu được lai lịch những thứ võ công kỳ dị này.
Bây giờ lão thấy hai gã đứng trơ ra không nhúc nhích, bốn bàn tay giáp nhau mà hiện trạng bên nóng bên lạnh tự trong người phát tiết ra rất kỳ dị thì trong lòng lão không khỏi kinh hãi.
Ðoàn Dự từ khi nuốt Mãng cổ chu cáp, lại vô tình nhờ có Chu Cáp Thần Công mà hút vào mình được bao nhiêu nội công của mấy tay cao thủ hạng nhất. Nội lực chàng súc tích rất mãnh liệt có thể nói là trên đời hiện nay không ai sánh kịp thì bỗng nhiên xuất phát ra gã Du Thản Chi. Gã này sau khi hút được chất âm hàn kịch độc của con băng tằm, lại khám phá ra được phép Dịch Cân Kinh của Ðạt ma lão tổ để phát huy được kỳ công hạn hữu của con băng tằm.
Ðường lối võ công của hai người tỉ đấu nội lực vừa đúng ngang sức nhau, khó lòng phân được cao thấp. Hai người bốn bàn tay dính chặt vào nhau.
Ðoàn Dự tuyệt không có ý hại người mà Du Thản Chi lại muốn đánh ngã đối phương, nhưng không biết hạ thủ bằng cách nào. Vì hai người công lực tuyệt cao, hai bàn tay đã dính chặt vào nhau và chân lực trong người tự nhiên thúc đẩy ra để công kích đối phương.
Những người công lực đã cao thâm mà gặp áp lực bên ngoài càng mạnh bao nhiêu thì lực lượng phản kháng trong người cũng tự nhiên phát huy mạnh đến bấy nhiêu.
Ðó là nguyên nhân mà hai người vô hình trung đã huy động nội lực đến mức tối cao. Có thể nói là cổ kim trong võ lâm chưa từng có cuộc ác đấu nội lực nào gay go như vụ này.
Cưu Ma Trí đứng bên theo dõi cuộc đấu thấy nhiệt khí trong người Ðoàn Dự tiết ra bao phủ toàn thân chàng, làn sương lạnh chung quanh người Du Thản Chi cũng dần dần biến thành một làn băng mỏng, gã mừng thầm trong bụng cho là kế mình tuyệt diệu, lão tiến lên một bước chuẩn bị phóng chưởng đánh tới Ðoàn Dự, thì bất thình lình có tiếng người quát lên:
- Ðại sư không nên thế! |
|
|