Nắm tay nhau đi thang máy cuốn xuống dưới bến tàu. Tôi nghĩ rằng những người đang đi ngược lại đều đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hâm mộ (và ganh tị). Tối nay, tôi nghĩ sẽ phải "khai thác" triệt để những thắc mắc của tôi về Ryan bấy lâu nay.
Thắc mắc gì là lớn nhất đây? Không phải là cô trợ lý Gar xấu tính, không phải là anh đang làm việc cụ thể gì, nhà anh ở đâu, tại sao đẹp trai thế mà…chưa có người yêu,…mà là…anh quốc tịch gì vậy? Tôi đồ rằng anh cũng phải có một tá thắc mắc về tôi. Nhất là sự kiện tôi đã "mất tích" bấy lâu nay.
- So are you able to tell me where your parents from now? (Anh có thể cho em biết bố mẹ anh đến từ đâu không?)
Tôi phải hỏi ngay lập tức, vì…tò mò quá rồi.
- Still wondering hah? (Vẫn băn khoăn hả?)
- Well…yes (cười)
Anh nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi nhìn ra phía khác, cười mỉm, mắt liếc dòng người qua lại, rồi không nói gì. Tôi lay lay tay anh:
- Come on, tell me, tell me (Nói cho em biết đi mà)
Đáp lại là một nụ cười rất khó hiểu. Nhìn đầy mê hoặc!
- Come on, come on…come (Đi mà!)
- You missed me?(Em có nhớ anh không?)
Quán bar nhỏ và lúc đó tòan các đôi ngồi, đôi nào cũng hạnh phúc. Anh bồi vừa nhìn thấy chúng tôi đã chạy ra bắt tay và nói chuyện bằng một tràng tiếng Tây Ban Nha, dường như là họ đã quen biết nhau lâu rồi. Quán bar có một sân khấu nhỏ, trên đó có một ban nhạc chơi nhạc của người Mỹ la tinh, họ đang hát mấy bản tình ca bằng tiếng Tây Ban Nha. Anh nắm tay tôi và chỉ lên:
- That’s my band! (Đây là ban nhạc của anh)
- You have a band? (Anh có ban nhạc?)
- Yes, i perform here at night sometimes. They are all my friends. (Ừ, anh diễn ở đây vài buổi tối. Tất cả đều là bạn của anh!)
- What do you play? (Anh chơi nhạc cụ gì vậy?)
- Guitar (Ghi ta)
- Wow.
Tôi suýt mê đi, trên cả tuyệt vời. Tôi còn không ngờ tới cả điều này. Anh bồi xếp cho tôi một chỗ ngồi, một ánh nến nhỏ được đặt ở giữa lung linh. Anh bồi nhìn tôi và tấm tắc…khen bằng tiếng Anh bồi rất dễ thương:
_She’s pretty, hey Ryan, got ya! (Ryan, cô ấy rất xinh!)
Anh gọi rượu Chile, cho dù tôi không biết uống rượu nhưng vẫn đồng ý uống. Anh bồi gật đầu, quay lại còn không quên cầm theo một bông hồng, ở đây ai cũng có một bông hồng.
Anh bồi rót rượu cho chúng tôi rồi đi.
- Cheer!
- Cheer!
Tôi không biết uống ruợu nhưng mà hôm đấy tôi cũng uống hết ly rượu đó. Uóng xong là mặt tôi đã đỏ bừng.
- Would you wait here? (Em đợi ở đây được không?). Anh hỏi
- Sure, go ahead. (Chắc rồi, anh cứ lên đó đi)
Anh cười rồi đứng dậy. Anh đi ra hướng sân khấu, bản nhạc cũ vừa kết thúc. Tiếng mấy người trong ban nhạc cười gọi tên Ryan. Rồi tất cả bọn họ đều nhìn về phía tôi. Anh khoác lên người chiếc guitar, ngồi xuống, đặt mic trước miệng. Có lẽ hôm nay anh không chỉ đánh guitar, anh còn hát nữa.
- This song "Hero" is just for the beautiful girl down there. Happy Valentine! (Bản nhạc “Hero” này dành tặng riêng cho cô gái xinh đẹp ngồi kia. Chúc mừng Valentine!)
Mọi người ai cũng ngoái lại nhìn tôi rồi vỗ tay tán thưởng, có cả tiếng huýt sáo. Tôi ngượng như chưa bao giờ được ngượng, nhưng tôi cũng hạnh phúc như chưa bao giờ được hạnh phúc.
Và đấy là người đàn ông đánh guitar hay nhất và hát hay nhất, và…đẹp nhất mà tôi từng được thấy và nghe….Tất cả đang ghen tị với tôi!
Anh hát bài "Hero" của Enrique Iglesias. Giờ nghe lại bài này tôi còn quá nhiều cảm xúc với nó.
"Would you dance if I asked you to dance?
Would you run and never look back
Would you cry if you saw me crying
Would you save my soul tonight?"
Cuộc đời có những giây phút tuyệt đẹp là thế đấy…
You are saving my soul tonight, baby!
Nhưng khi nó quá đẹp, là để sau này cho người ta quá buồn.
Vì cuộc sống mà, có mấy ai học được chữ ngờ…Phải không?
|
|
|