Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Quỳnh Dao » Bên Bờ Quạnh Hiu Tác Giả: Quỳnh Dao    
    Có một lúc, tôi bị lôi cuốn theo các diễn biến trong quyển "Vực Thẳm" mượn của bác Châu. Tôi đã thở dài cho cuộc đời của nữ nhân vật chính, tiếc nuối cho nhân vật nam, phục lăn những lời lẽ của bà dì trong truyện. Tôi gắn cho bác Châu vai trò của người đàn bà giàu tình cảm nhưng giàu nghị lực. Lúc người đàn bà khóc cũng chính là lúc tôi khóc, và khi người đàn bà trở về trạng thái nguôi ngoai, tôi vẫn còn xúc động. Quyển sách đã xem hết, tâm trí tôi vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường. Tâm hồn tôi rơi vào một thế giới huyền hoặc, ảm đạm. Đến lúc đã bớt thương tâm thì bỗng nhiên tôi cảm thấy hứng viết một cách không tưởng tượng nổị lật vở ra tôi đặt tất cả chú tâm vào công việc viết lách. Giam mình trong phòng suốt ba ngày liền, thế mà tôi chẳng viết được một câu văn nào ra hồn. Và lúc bấy giờ tôi mới khám phá ra rằng, tôi còn tệ hại hơn ca? Á Nam, tôi chỉ là kẻ mê nghệ thuật viết lách nhưng chẳng có thực tài.
    Bỏ rơi mộng viết văn, tôi lại tiếp tục tung tăng trên cánh đồng cỏ. Một buổi sáng, bất chợt tôi gặp Á Nam và Diễm Chi đang đứng đút mồi cho chim câu. Điều này làm tôi kinh ngạc nhưng cũng khiến tôi thích thú. Đời sống của Diễm Chi quá đơn giản an phận, bác Châu tâng tiu con gái quá đáng nên Chi chỉ là một tiểu thơ yếu đuối trầm lặng. Nam rất ít khi đến nông trại, nhưng cho dù chàng ta vẽ chẳng nên thân đi nữa, chàng ta cũng là một thanh niên nhiệt tâm với đời sống này, biết say mê cái mình yêu thích. Lúc tôi đến là lúc Nam đang say sưa nói cho Diễm Chi nghe lý tưởng và quan niệm sáng tác của mình. Diễm Chi chăm chú nghe. Nàng là một thính giả ngoan ngoãn đáng yêu, rất dễ tin và không bao giờ có ý kiến.
    Tôi lướt ngang qua mặt họ, chỉ hỏi Á Nam một câu lịch sự:
    - Sao, bức họa hôm trước của anh xong chưa?
    Mặt Á Nam đỏ lên, hắn ấp úng:
    - Tôi mới khởi sự vẽ một bức khác, tôi định vẽ trọn cảnh Hồ Mộng.
    Như vậy là bức tranh hôm trước lại thất bại. Có lẽ Á Nam đến đây để tìm Phong, tuy Phong hay trêu hắn, nhưng là người hiểu hắn nhất. Đối với việc vẽ vời của Á Nam, tôi không thấy thích thú mấy nên tôi đi luôn. Buổi sáng hôm nay trời đẹp, tôi cần phải vào rừng để góp nhặt những giọt sương mai và hít lấy nguồn gió mát của trời đất.
    Dừng chân lại bên bờ suối, mang quyển Vực Thẳm ra định đọc lại những đoạn hay, nhưng khi ngồi xuống gốc cây, tiếng nước róc rách, tiếng ong kêU đã làm cho sự chú ý của tôi bị phân tán. Gấp sách lại lúc bấy giờ tôi mới phát giác ra ở trang cuối cùng có một hàng chữ nhỏ: Mua tại Bảo Lộc. Vi Bạch.
    Thì ra đây là cuốn sách của ông Bạch. Đứng lên tôi định xuống chợ thăm ông ấy để bàn luận quyển Vực Thẳm này. Nhưng chỉ đi được có mấy bước thì một đôi bướm đen to lượn nhởn nhơ trước mặt tôi lôi cuốn tôi, không biết tôi đã chạy theo chúng bao xa, vì tôi mãi đuổi theo chúng. Nhưng 2 chú bướm như trêu như ghẹo, lúc nhởn nhơ trước mắt, lúc mất hút. Đuổi theo một lúc, chúng chui vào một lùm cây thấp rồi biến mất khiến tôi ngẩn ngơ. Đến lúc bỏ cuộc nhìn lại tôi đã không còn trên đường xuống phố chợ nữa. Định rõ vị trí, tôi thấy mình đang ở trên con đường dẫn tới hồ Mộng.
    Hồ Mộng! Hồ Mộng! Một bờ hồ đẹp như mơ. Tôi chạy nhanh vượt qua bao tảng đá to, sau cùng tôi dừng chân trước cánh rừng ven bờ hồ. Thở phào nhẹ nhỏm, tôi ngân nga: " Có người con gái xinh xinh.." Trên bờ hồ, những đám sa mù xanh nhạt bốc lên nhè nhe. Tôi nhủ thầm:
    - Ta sẽ vớt một ít sa mù xanh đem về rải khắp phòng, tối đến ta sẽ được nhiều giấc mộng đẹp.
    Nhưng chưa kịp nghĩ thêm tôi đã phải dừng chân, vì trước mặt tôi có một người đang đưa mắt theo dõi từng cử chỉ của tôi, chẳng ai khác hơn là ông hiệu trưởng Bạch. Bất giác tôi kêu lên một tiếng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lúc nãy nếu tôi đến trường thăm ông thì chắc chắn hố to rồi.
    Trong cái rủi có cái may mắn bất ngờ. Trong đôi mắt đang nhìn tôi thoáng có nét buồn. Ông hỏi:
    - Cô ở đâu đến đây?
    Ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh, đặt quyển Vực Thẳm lên váy, tôi đáp:
    - Dạ từ nông trại Lệ Thanh, ban nãy tôi định xuống trường thăm ông.
    Ông Bạch thờ ơ:
    - Thế à, có chuyện gì không? Từ mờ sáng là tôi đã ra đây rồi
    Vòng tay ôm gối, tôi nói:
    - Không có chuyện gì cả, chỉ định đến thăm ông, tôi vừa mới xem xong quyển Vực Thẳm.
    - Phải quyển sách tôi cho bà Chương mượn đấy à?
    - Vâng. Tôi mê gần chết.
    - Ai? Bà Chương mê hoặc cô à?
    - Không, tôi muốn nói quyển Vực Thẳm đấy!
    - Vực Thẳm? Mỗi người chúng ta đều có một Vực Thẳm riêng của mình, phải không? Nếu ta không biết lùi bước ra sẽ rơi xuống nát xương. Nhưng sợ nhất là cảnh đứng trên bờ vực mà lùi chẳng được, tiến cũng không xong.
    Không hiểu câu nói vừa rồi là ông Bạch định nói cho tôi nghe hay là câu độc thoại? Tôi ngơ ngác nhìn trên đuôi mắt của ông đang hằn lên nỗi buồn không lối thoát, tôi có cảm giác như nhìn thấu được cả gánh nặng đang đè trĩu lên vai ông. Tại sao ông Bạch lại buồn? Có phải vì mối tình éo le kia chăng? Tôi đột nhiên lên tiếng:
    - Tôi không tin là ông đang đứng trên bờ vực vì ông là người đàn ông giàu nghị lực, có thể giữ vững tương lai của mình được.
    Ông Bạch lượm một cành cây khô bên bờ, quấy nhẹ vào nước:
    - Không ai có thể tự cho rằng mình nắm được tương lai của chính mình, vì người thông minh nhất chính là người bất lực nhất.
    Câu nói thật lạ! Tôi chống tay lên đùi, ưu tư. Ông có dáng dấp của một kẻ ẩn sĩ, tư tưởng thật hàm súc, tôi dành cho ông một tình cảm thật đặc biệt. Phải chăng ông đã không còn tự chủ được mình vì đã yêu một người con gái nhỏ hơn mình những hơn hai mươi ngoài tuổi? Ông buồn vì không thể nào mở miệng trình bày cho cha mẹ nàng hiểu được tình yêu chân thật của mình? Nhìn nét sầu trên khuôn mặt ông, đôi mắt buồn vẫn còn vẻ say mê. Ông Bạch nhìn tôi rồi đột nhiên hỏi:
    - Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy? Cô định tìm bí mật gì ở tôi?
    Tôi gật đầu:
    - Vâng, tất cả những nhân vật ở xứ này đều rất khó..."khó đọc".
    Đột nhiên nhớ tới lần thứ nhất gặp ông Bạch, chúng tôi đã từng cho rằng mỗi một người là một quyển sách rắc rối.
    - Cô định viết như Phong đã cho tôi biết đấy à?
    - Vâng, nhưng tôi không đủ khả năng.
    Ông Bạch vẫn giữ thái độ thờ ơ:
    - Thế cô định viết về loại gì? Thời bây giờ việc viết lách tôi thấy dễ dàng quá, nhất là loại văn hiện thực, chỉ cần đem chữ nghĩa đảo lộn thứ tự cho khó hiểu, cho lạ một chút, hoặc lặp đi lặp lại nhiều lần một cách thật lập dị là thành công rồi.
    Tôi phì cười, nói chuyện về văn học coi bộ thích thú đấy:
    - Có lẽ ông đã xem nhiều sách lắm. Nhưng tôi không thích viết những điều khó hiểu, văn học là công cụ để biểu lộ tư tưởng, nếu viết một tác phẩm chỉ để cho chính mình hiểu thôi, thì sợ rằng việc tỏ bày tư tưởng của mình cũng chẳng đem lại lợi ích gì cả. Tôi viết những thứ đó để làm gì? Tôi chỉ mong rằng mình có thể viết theo lối văn bình dị dễ hiểu hơn là viết theo lối siêu thực. Trào lưu văn hóa của thế hệ trẻ như đám rừng mù tịt, tôi không thích theo trào lưu đó.
    Ông Bạch ngồi thẳng người lên, ông bắt đầu hứng khởi:
    - Cô có biết nguyên nhân của trào lưu đó nằm ở chỗ nào không? Bọn trả bây giờ buồn vì nhiều thứ vây quanh: Vấn đề chiến tranh, hôn nhân, học hỏi, giao thiệp...Đời sống là một mối lo thường trực, họ như người đi lạc giữa rừng sâu. Họ cảm thấy bị bỏ rơi-cả một thế giới bị bỏ rơi- Thế là họ lao đầu vào. Có một số ý thức được vấn đề nhưng có một số đua đòi theo mốt...Kết quả là nền văn học hiện đại trở thành một nền văn học lạc lõng, buồn chán. Ông nhìn tôi cười, rồi tiếp:
    - Nếu thật sự cô thích viết văn thì hãy cố gắng viết, đừng để mình đi lạc, hãy mở mắt thật to để tìm hiểu đời sống của mọi người.
    - Mong rằng tôi sẽ tỉnh táo trong vấn đề. Theo ông thì một tác phẩm lớn có cần phải cao siêu gút mắc không?
    Ông Bạch suy nghĩ một chút:
    - Theo tôi thì Hồng Lâu Mộng văn chương bình dị, phổ biến rộng rãi, nhưng có ai dám nói nó là không hay đâu? Nhưng thật sự con người vẫn quí trọng những cái gì cao siêu hơn, dù biết rằng văn chương không thể dùng thước tất ngắn dài để đo lường sự hay dở. Do đó theo tôi giá trị của một tác phẩm không phải là sự tán thưởng riêng rẽ của độc giả hay của phê bình gia hiện đại. Mà tác phẩm nào được trường tồn với thời gian là tác phẩm hay, vì nếu dở, nó sẽ bị đào thải. Do đó tôi nghĩ, nếu là nhà văn chân chính họ sẽ viết tác phẩm theo đúng ý của họ, ý thức được trách nhiệm của mình đối với đứa con tinh thần của mình là được rồi.
    - Như thế là ông đã phủ nhận giá trị của việc phê bình văn học? Tôi trái lại, tôi nghĩ rằng nó cũng rất cần thiết trong việc giúp đỡ độc giả chọn lực món ăn tinh thần riêng cho mình.
    Ông Bạch cười:
    - Tôi không phủ nhận giá trị của việc phê bình nghệ thuật, nhưng muốn làm một nhà phê bình chân chính là một việc khó khăn, phải có trình độ thưởng thức văn chương cao, phải khách quan mới là vấn đề khó khăn. Nếu một nhà phê bình mà thiên vị thì làm sao giúp ích được độc giả trong việc chọn lựa tác phẩm chứ? Đó là chưa nói đến cái thời đại đầy nước mắt đầy chua cay này. Có rất nhiều người buồn bực chuyện riêng tư, hoặc bất đắc chí, muốn tìm cơ hội để chửi người khác cho sướng miệng, việc phê bình văn học đã bị lạm dụng trắng trợn làm độc giả tối tăm mặt mũi không biết phải chọn lựa thế nào, và ngay cả những nhà văn cũng không biết mình nên chọn một lối viết nào cho thích hợp nữa. Trong trường hợp này phê bình văn nghệ thuật bị mất giá và độc giả sẽ nghi ngờ giá trị của chính nó.
    Tôi hơi khó chịu:
    - Tôi không hoàn toàn đồng ý với sự nhật xét của ông.
    - Tôi cần cho cô biết là nãy giờ tôi chỉ bàn về nền bình văn học ở xứ ta thôi. Khó mà thiết lập được một nền phê bình văn học chân chính. Tôi nghĩ là việc phê bình chỉ là cái nhìn của một người đối với một tác phẩm, nó chỉ có thể cung cấp ý kiến cho độc giả lựa chọn, chứ không thể dùng làm mực thước để đo giá trị của một tác phẩm.
    Tôi hiểu ý ông Bạch một chút, đưa tay chống cằm tôi nói:
    - Theo ý ông thì khi viết về một nhân vật nào ta cũng cần phải lột trần bản tính của người ấy ra hay sao?
    Ông Bạch nhìn tôi:
    - Cái đó cô phải hỏi cô trước chứ sao hỏi tôi. Theo cô thì sao? Bản tính nói chung của con người như thế nào?
    - Theo tôi thì hiền cũng có mà ác cũng có, xấu có, đẹp có, nhưng đẹp bao giờ cũng nhiều hơn xấu.
    - Vậy thì cô cứ viết tất cả ra, tốt cũng viết mà xấu cũng viết, tốt viết nhiều, xấu viết ít.
    Tôi thích thú hỏi:
    - Ông là người trưởng thành, kinh nghiệm đời nhiều, nếu ông bảo thế tôi sẽ nghe theo ông. Nhưng bây giờ ông cũng nên cho tôi hiểu cảm nghĩ của ông về bản tính con người nữa chứ?
    Ông Bạch nhặt chiếc lá rơi trên vai tôi. Một tấm lá có chót đuôi màu đỏ, lưng màu xanh pha lẫn vàng nâu, chung quanh nó còn có vết sâu đục thủng một lỗ to. Cầm chiếc lá trong tay ngắm nghía, ông nói:
    - Tôi không biết.
    - Sao?
    Ông Bạch ngẩng mặt lên nhìn tôi:
    - Tôi không hiểu về nhân tính cả. Vì đời sống quá nhiều nên tôi nói mình không biết. Cô Thu, một ngày nào đó cô sẽ hiểu tại sao tôi nói thế, bản tính con người phức tạp khó hiểu lắm, không một ai có thể cho tôi biết nó là màu gì không?
    Tôi không biết gọi nó màu gì. Trong mau xanh có pha lẫn màu vàng, trong màu vàng lại có chen cả màu đỏ, màu nâu. Nắm chiếc lá trong tay một lúc, tôi mới ngẩng đầu lên, nói:
    - Tôi không biết nó là màu gì, nhưng tôi thấy nó đẹp.
    Giọng ông Bạch xúc động:
    - Lệ Thu, cô khá lắm. Cô còn trẻ, hãy còn nhiều thời giờ để tìm hiểu con người. Bây giờ thì đừng suy nghĩ chi cho rắc rối, hãy tạm tin là nhân tính con người lúc nào cũng đẹp đi.
    Đó là một buổi sáng đẹp, đám sa mù lờ lững làm cho cảnh vật thêm mờ ảo thần tiên. Khu rừng xanh thẫm xa xa, ánh nắng phản chiếu trên mặt hồ làm lung linh những màu xanh của lá. Trong khi tôi và ông hiệu trưởng ngồi bên cạnh hồ say sưa bàn luận về văn chương và thiên tính nhân loại thì đàn ong và ve tấu nhạc bên tai.
    Một vài chiếc lá nhẹ rơi, điểm tô cho khung trời thêm mơ mộng. Lòng tôi lâng lâng với những cảm xúc tuyệt vời. Chúng tôi tiếp tục đàm luận không biết bao lâu. Đột nhiên tôi phát giác ra bàn tay mình không biết từ lúc nào đã nằm yên trên gối ông Bạch, trong khi ông Bạch với đôi mắt xa vời vẫn không rời nhìn vào mắt tôi. Trong giây phút bồng bềnh đó, tôi nói:
    - Tôi biết tại sao ông lại thích sống mãi trong sơn cùng cốc này, có phải chăng vì ông đã yêu một người, người đó sống tại nông trại Lệ Thanh, chính vì người này mà ông không đành bỏ đi, phải không?
    Ông Bạch bị chấn động mạnh, mắt ông nhìn thẳng vào mắt tôi hoảng hốt, rồi thật nhanh, lấy lại vẻ bình tĩnh:
    - Cô Thu, cô đừng nói bậy như vậy?
    Tôi chẳng chịu thua:
    - Tôi biết sự thực đúng như vậy, ông yêu người ta mà người ta cũng yêu ông, phải không?
    Mắt ông Bạch không rời nhìn tôi, hai hàng lông mi ông nhíu lại, nét buồn càng lúc càng nhiều trên gương mặt tái xanh mét. Một lúc thật lâu, ông ngồi thẳng lưng lại, nắm tay tôi, giọng nói không được bình tĩnh lắm:
    - Đừng chen vào đời tư tôi, được không cô Thu? Cô chưa hiểu được thì cô chen vào đó làm gì? Những bắp thịt trên mặt tôi như căng thẳng, máu nóng dần lên mặt. Mắt tôi bắt đầu ướt, tôi không làm sao kềm chế được sự xúc động của con tim mình:
    - Tôi nghĩ là tôi hiểu ông, chỉ tại ông lúc nào cũng đóng kín cửa không muốn để người khác tìm hiểu.
    Ông Bạch đưa tay kéo những sợi tóc ngắn lòa xòa trước trán tôi, nhỏ nhẹ bảo:
    - Cô Thu, cô còn nhỏ lắm, hãy đợi khi nào cô trưởng thành, lúc đó cô sẽ hiểu được nhiều chuyện, còn bây giờ chưa phải lúc, tìm hiểu cũng vô ích thôi.
    Ông Bạch nói thế có nghĩa là người con gái kia trưởng thành hơn tôi hay sao? Cô ấy đâu có lớn hơn tôi làm sao hiểu ông nhiều hơn tôi được? Dòng lệ tự ái tôi làm cho mặt tôi mờ hẳn đi. Tôi đứng bật dậy, mang trái tim bị xúc phạm chạy nhanh về phía rừng. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như thế, chỉ biết là mình phải đi khỏi nơi này. Vào đến rừng, tựa lưng vào thân cây tòng, tôi che mặt khóc, có tiếng chân của ông Bạch, rồi tiếng gọi gấp rút:
    - Lệ Thu! Lệ Thu!
    Tôi đứng bất động ở một chỗ, bàn tay che mắt vẫn giữ nguyên nhưng tôi biết ông đã nhìn thấy và đang tiến tới. Có một bàn tay vịn nhẹ vào tay tôi rồi giọng nói lo lắng của ông Bạch:
    - Lệ Thu! Sao vậy? Tôi đã làm gì để cô buồn?
    Buông tay ra, quẹt những giọt nước mắt đọng trên mắt, đột nhiên tôi cảm thấy mình vô duyên lạ, nhất là những cử chỉ đột ngột vừa qua. Cúi mặt xuống (tôi không dám nhìn thẳng vào mặt ông ấy) nói nhỏ:
    - Dạ không có gì, ông đừng lo cho tôi.
    Ông Bạch thật ôn tồn:
    - Cô không giận tôi chứ? Nếu tôi có lỡ lời, đó là một sự vô ý chớ không phải cố ý đâu. Vì...vì ban nãy, lòng tôi rối rắm quá. Cô hiểu không? Cô Thu, cô đừng buồn nhé. Tuổi trẻ là tuổi của vui sống.
    Mắt ông Bạch đầy vẻ thành khẩn khiến tôi không đành lòng, tôi nói:
    - Ông hiệu trưởng, ông cũng nên làm bạn với niềm vui và bỏ quên hết bao nhiều điều sầu khổ. Dù sao ông cũng nên nghĩ đến một người thành tâm mong mỏi ông được như vậy, dù người đó chỉ là một đứa con nít không hơn không kém.
    Nói xong, tôi chợt cảm thấy mặt mình nóng ran lên. Rút tay ra khỏi tay ông Bạch, tôi bỏ đi xuống núi, ông ấy không đuổi theo tôi nữa, cũng không gọi tôi lại. Khi xuống tới chân núi mà mặt tôi vẫn còn nóng hừng hực, và tim tôi đập thật mạnh. Đi chậm lại tôi bắt đầu lấy lại hơi thở đều hòa, và trở về khu nhà trầm mặc. Bây giờ thì đi thật nhanh, đi như bị ma đuổi.
    Đến trước mảnh đất thí nghiệm hoa mầu, tôi gặp Phong đang đứng đấy. Không lẽ hắn lại chịu khó làm việc đồng án nữa sao? Vừa trông thấy tôi là hắn ném ngay cuốc xẻng, chụp lấy tôi:
    - Chú ong nhỏ này, nãy giờ chú đi đâu vậy?
    Tôi giật mạnh thoát khỏi tay hắn, nói:
    - Mặc tôi!
    Rồi bỏ đi về phía nhà. Phong đuổi theo hỏi:
    - Làm gì thế? Ai làm gì cô?
    - Mặc tôi.
    - Sao vậy? Hôm nay Thu làm gì mà khó chịu thế? Ai đã làm Thu buồn?
    Giận quá, tôi giậm chân:
    - Tôi đã bảo mặc tôi mà, hôm nay tôi không có thời giờ đùa cợt với mấy người nhé.
    Phong nheo mắt lại nhìn từ đầu đến chân tôi, rồi chậm rãi nói:
    - Tại sao? Thế mà tôi tưởng chúng ta đã có sự liên hệ mật thiết với nhau rồi chứ, Thu có gì buồn cứ nói để tôi giúp cho.
    Tôi đứng lại, không giằng co với Phong nừa. Quay nhìn hắn, hắn đang mỉm cười. Nụ cười mà tôi ghét cay ghét đắng vì nó trông thật đểu. Tôi lạnh lùng nói:
    - Anh Phong, cho anh biết tôi không có gì buồn hết, anh không cần phải bận tâm, tôi cũng không thích anh cứ nắm tay tôi thế này mãi.
    Câu nói của tôi như một mũi gai nhọn đâm vào Phong, , Phong buông tôi ra, nụ cười đểu giả chưa mất hẳn trên môi, nhưng giọng nói của hắn đã bất bình:
    - Dạ xin lỗi tiểu thơ, tôi mong rằng tôi chưa làm cho bàn tay quý giá của tiểu thơ bị đau đớn. Đưa bàn tay của hắn lên nhìn, Phong nói tiếp:
    - Thế mà tôi cứ tưởng bàn tay tôi không có chứa chất độc chứ!
    Quay lưng lại, tôi nói:
    - Bây giờ tôi có quyền trở về phòng tôi rồi chứ?
    - Khoan! Phong chận ngang lối đi, đôi mắt của hắn hiện lên nét hung dữ, hắn tiếp: - Cô Thu! Cô là cái gì mà kênh kiệu thế? Cô tưởng tôi muốn tán tỉnh cô à? Hay là cô tưởng rằng cô là nữ hoàng, là công chúa chứ?
    Tôi bực bội lớn tiếng:
    - Tôi không tưởng mình là cái gì hết! Anh làm ơn tránh ra, đừng quấy rầy tôi nữa.
    - Không dễ dàng như vậy đâu!
    Phong lạnh lùng nói, hắn lại nắm chặt tay tôi, giọng chẳng có tí gì là thân thiện cả:
    - Cô tưởng cô giỏi lắm sao mà muốn lên mặt dạy đời tôi lúc nào cũng được? Hôm nay, nhất định tôi phải lột cái vỏ kiểu cách của cô mới được.
    Hắn giữ vai tôi rồi bỗng nhiên ôm chặt người tôi. Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng gì cả, thì đầu hắn đã kề sát vào mặt tôi. Tôi la hét vùng vẫy. Nhưng hắn giữ hai tay tôi chặt quá khiến tôi không cựa quậy gì được. Sau đó, môi hắn in lên môi tôi, đầu lưỡi hắn chạm vào răng tôi, luồng hơi nóng tràn lan qua miệng, cảm giác đê mê lan truyền khắp thân thể. Ánh nắng chói chang như hàng ngàn vạn sợi dây kim tuyến quay cuồng trong mắt tôi, quay cuồng đến lúc tôi rã rời không kháng cự được
    Mấy thế kỷ dài đã trôi qua, mấy trăm tinh cầu đã vỡ nát. Rồi Phong buông tôi ra. Ánh mắt tinh quái của hắn vẫn đăm đăm nhìn tôi cười ngạo nghễ đắc thắng.
    - Tôi dám chắc là Thu chưa được hôn!
    Tôi đứng chết điếng một chỗ, những giọt nước mắt nhục nhã thi nhau rơi xuống. Gương mặt Phong, cánh đồng và rừng cây lay động trước mặt. Tôi không thể nào nén được hơi thở dồn dập, những hơi thở đầy uất ức, phẫn nộ, nhục nhã. Lồng ngực tôi muốn bể tung ra. Nhưng hắn vẫn đứng đấy, nụ cười đểu cáng vẫn còn nguyên
    - Có thế này cô mới nhận chân được con người thật của cô, biết không Lệ Thu? Cô là con người tràn đầy sinh lực, toàn thân cô ấm như một hỏa lò, chỉ cần ngọn đuốc làm mồi là có thể bốc cháy, tôi sẵn sàng làm đuốc cho Thu. Sao? Được không?
    Hắn vừn nói dứt câu, tôi giận quá đưa thẳng tay lên tát hắn một cái tát tóe lửa như trong phim chiếu bóng. Trong lúc chẳng đề phòng hắn đã lãnh trọn. Chưa hả cơn giận, tôi hét lớn:
    - Anh là thằng hèn! Hạ cấp! Vô liêm sĩ! Tôi sẽ chẳng bao giờ coi anh ra cái giống gì cả! Anh đừng có hòng!
    Quay lưng lại, tôi chạy nhanh vào khu nhà trầm mặc. Vào đến phòng, tôi cài chặt cửa lại rồi nhảy lên giường.
    Trưa hôm ấy, tôi không dùng cơm, bác Châu đến trước cửa phòng gọi, nhưng tôi nói với ra là mình chưa khỏe nên không muốn ăn.
    

Xem Tiếp Chương 14Xem Tiếp Chương 24 (Kết Thúc)

Bên Bờ Quạnh Hiu
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Đang Xem Tập 13
  » Xem Tiếp Tập 14
  » Xem Tiếp Tập 15
  » Xem Tiếp Tập 16
  » Xem Tiếp Tập 17
  » Xem Tiếp Tập 18
  » Xem Tiếp Tập 19
  » Xem Tiếp Tập 20
  » Xem Tiếp Tập 21
  » Xem Tiếp Tập 22
  » Xem Tiếp Tập 23
  » Xem Tiếp Tập 24
 
Những Truyện Quỳnh Dao Khác
» Đừng Quên Đêm Nay
» Song Ngoại
» Hậu Hoàn Châu Cát Cát
» Vội Vã
» Tình Buồn