Vị y sĩ điều trị cho Vương Long lắc đầu.
- Ông không nên đi về miền Nam lúc này. Bịnh tình của ông tuy có thuyên giảm, nhưng sự nghỉ ngơi và tránh xúc động vẫn là điều cần thiết.
Tấn Hi nhìn Vương Long.
- Anh thấy chưa? Anh nên nghỉ ngơi độ một tháng nữa cho bịnh đỡ hẳn rồi hãy về gặp Quán Anh.
- Một tháng? Tôi sợ là không đủ kiên nhẫn đợi một tuần.
- Tại sao anh lại gấp như thế? Anh xa Quán Anh đã bảy tám năm nay rồi, đợi thêm một tháng nữa cũng không quá đáng đâu.
- Trước kia khác, bây giờ khác. Lúc trước tôi xa nàng vì nghĩ rằng nàng sẽ sống hạnh phúc bên Trương Tú. Bây giờ, mỗi khi nghĩ đến việc nàng phải cô đơn một mình tôi chịu không được.
Vị y sĩ điều trị lắc đầu.
- Ông hiểu rõ cách điều trị bịnh tim ra sao. Uống thuốc là cần, nhưng thật sự không cần bằng sự nghỉ ngơi và giữ cho tâm hồn được thanh thản. Với tư cách của một y sĩ, tôi khuyên ông chưa nên đi xa lúc này. Nhưng nếu ở lại mà ông đầy những lo âu bứt rứt thì ông cứ việc đi. Có điều ông nên nhớ lời tôi dặn, cố tránh sự mệt mỏi và xúc động. Tôi sẽ kê toa cho ông đủ thuốc đùng trong vòng mười lăm ngày. Khi ông trở lại Đài Bắc, nhớ ghé y viện ngay.
Vị y sĩ lấy ra những thứ thuốc cần thiết, căn dặn Vương Long uống. Chàng cám ơn cùng Tấn Hi đi ra. Ra tới cổng y viện, Tấn Hi đứng lại.
- Tôi ân hận đã nói chuyện Trương Tú cho anh nghe không đúng lúc.
- Anh nói đdúng lúc lắm chứ. Tôi mang ơn anh thật nhiều vì tôi sắp gặp lại Quán Anh trong những ngày sắp tới này.
- Vậy chúc anh đi bình an và tìm lại được hạnh phúc.
Vương Long kêu một chiếc xe trở về nhà lấy hành lý.
Hành lý chàng đã sắp xếp xong từ ngay cái đêm nói chuyện với Tấn Hi. Ba giờ mới có một chuyến tàu về Nam, nhìn đồng hồ mới mười giờ hơn, chàng không biết làm gì cho hết thì giờ. Chàng chợt nhớ tới Liên Liên, từ nửa tháng qua chàng chưa thăm mộ vợ, chàng ghé qua phố mua một bó hoa rồi lên xe ra nghĩa trang thăm mộ nàng. Ngôi mộ đã được xây cất sau tang lễ, được trồng hoa chung quanh. Những cành hoa mọc lên sắp sửa trổ nụ. Buổi trưa, nghĩa trang thật vắng bóng người. Chàng đặt bó hoa trên mộ, đốt nhang cắm vào bát hương rồi lặng lẽ ngồi cuối mộ vợ.
Nỗi buồn lại xâm chiếm trái tim chàng. Chàng nhớ lại những kỷ niệm đã chung sống với Liên Liên. Những kỷ niệm không làm chàng say đắm nhưng khá đẹp, dịu dàng, thiết tha, êm thấm. Liên Liên là một người tình, một người vợ hoàn toàn. Nàng sẽ tiếp tục hoàn toàn nếu như nàng còn sống. Chàng hối tiếc vì con tim chàng đã không thể dành trọn vẹn cho nàng khi nàng còn sống tới khi nàng chết.
- Liên Liên, đó không phải là lỗi tại anh. Tình yêu anh đã dâng hiến cho Quán Anh trước khi gặp em.
Chàng nhớ lại quãng đời đã qua và chua chát nhận ra rằng chính khoảng thời gian chung sống với Liên Liên, chàng đã được sung sướng thảnh thơi nhất. Vậy mà chàng đã không thể chung thủy với nàng.
Vương Long đứng dậy không dám nghĩ tiếp. Chàng đốt thêm nhang, mùi thơm thoảng trong gió. Nghĩa trang buổi trưa thật buồn thật diệu vợi. Vương Long sợ nghĩ ngợi, chàng lưu luyến Liên Liên, yêu thích vẻ thanh tịnh buồn bã của nghĩa trang nên nấn ná mãi không nỡ rời.
Ngước nhìn khoảng trời xanh lãng đãng vài đám mây trắng trôi đật dờ, chàng tưởng tượng ra phút gặp lại Quán Anh. Chàng như trông thấy niềm ngạc nhiên sung sướng trong mắt nàng.
Đã gần tới giờ xe lửa chạy, Vương Long đứng dậy thắp thêm một nén hương, chàng đứng lặng khấn thầm trong trí.
- Liên Liên, hãy hiểu cho tâm sự của anh. khi sống em đã thông cảm, tha thứ cho anh, thì khi chết, linh hồn em linh thiêng, anh tin là em sẽ hiểu anh hơn. Anh sẽ nhớ em suốt đời và sẽ đem Quán Anh lại thăm em.
Một cơn gió thoáng qua, dật dờ nhang khói, lay động ngọn cỏ. Chàng tưởng như linh hồn của Liên Liên về, chứng giám cho lòng thành của chàng.
Mặt trời đã đứng bóng, chàng bước ra khỏi nghĩa trang mang theo tâm sự nửa bùi ngùi xúc động, nửa mơ màng hạnh phúc.
Chàng trở về nhà viết lá thư cho Lý Bân báo tin chàng có việc sẽ về Nam, không biết bao lâu mới trở về, mà có khi chàng sẽ chẳng trở về nữa. Bỏ lá thư xong, sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, chàng xách vali rời khỏi nhà Lý Bân. Một tương lai khác đang chờ đón chàng...
|
|
|