Vì ý định cương quyết của Vương Long chỉ muốn là một nhạc sĩ vô danh trong hậu trường chứ không muốn trở thành một danh ca tên tuổi nên mọi người đều ngạc nhiên tiếc cho tài năng của chàng.
Người tiếc nhất ngạc nhiên nhất là Liên Liên, không cầm lòng được, nàng đi tìm gặp Vương Long.
- Tại sao anh lại có quyết định đáng tiếc như vậy? Danh vọng tiền bạc đang chờ đợi anh không muốn, lại cam sống một đời nghèo khổ vô danh trong bóng tối?
Vương Long nhìn Liên Liên bằng ánh mắt buồn rầu.
- Liên Liên chưa hiểu được hoàn cảnh của tôi đâu. Tôi đã tự nguyện với lòng là suốt đời chỉ sống trong tăm tối.
- Nhưng tại sao anh lại tự nguyện với lòng như vậy?
- Tôi không thể nói được.
- Anh không nói nhưng Liên Liên có thể đoán được. Có phải vì tình yêu mà anh không muốn trở thành ca sĩ?
- Tại sao... Tại sao Liên Liên lại đoán như vậy?
- Vì tên anh là Tôn Tử Ái. Em đoán chắc rằng đó không phải là tên thật của anh. Người họ Tôn đã chết vì yêu! Chẳng có cha mẹ nào đặt tên con như thế! Có phải đó là biệt hiệu anh tự đặt lấy phải không?
Vương Long gật đầu.
- Liên Liên thông minh lắm, tôi không thể dấu được.
Liên Liên cười nhạt.
- Chẳng phải một mình em đoán thế mà tất cả mọi người trong đoàn đều nghĩ anh thất vọng vì tình nên mới không muốn trở thành một người nổi danh.
Ngừng một chút như để suy nghĩ, nàng nói tiếp:
- Chẳng biết người đàn bà đã làm anh tuyệt vọng đến thế là ai? Và nó có liên quan gì trong việc anh tự hủy hoại tương lai của anh như thế này?
Nụ cười chua chát trên môi Vương Long.
- Đó là một người con gái đã chết trong trái tim tôi. Và nếu như tôi tự vùi dập tương lai của mình là vì nàng, để tang cho nàng!
Chàng thở dài, hỏi Liên Liên qua chuyện khác.
- Còn Liên Liên, bữa nay đỡ khan cổ chưa?
- Đỡ rồi, tối nay có thể hát lại, nhưng em buồn quá...
- Tại sao?
Liên Liên không trả lời thẳng câu hỏi của chàng, mà trở lại câu chuyện cũ.
- Chắc người con gái đó đã phụ anh? Chắc anh phải tha thiết với cô ta lắm nên mới quyết tâm tự hủy tương lai như vậy.
- Không, cô ta không phụ tôi, chỉ tại tôi không còn xứng đáng với nàng.
- Anh mà không xứng đáng với cô ta sao? Trong đoàn hát ai cũng mến cũng khen anh là một người có tư cách, có tài... có cách gì để làm lại từ đầu không hở?
- Không, chẳng còn cách nào ngoài cách tôi đã lựa chọn và quyết định. Mà thôi, đừng đề cập tới chuyện này nữa. Nếu như thật sự mọi người trong đoàn hát mến tôi thì hãy để cho tôi mãi mãi là một nhạc sĩ đệm vĩ cầm trong hậu trường, bằng không tôi sẽ lại phải ra đi...
Liên Liên thở dài, nàng không ngờ Vương Long lại quyết tâm đến thế.
- Thôi được, em sẽ không đề cập tới chuyện này nữa, có điều em muốn nhờ anh, chẳng biết anh có vui lòng giúp em được không?
- Liên Liên muốn nhờ tôi chuyện gì? Nếu như có thể giúp được tôi sẵn sàng giúp.
- Em nghe anh hát và đàn, biết anh giỏi về âm pháp lắm. Anh có vui lòng làm sư phụ dạy nhạc cho em không?
- Nếu Liên Liên không chê thì tôi sẵn lòng, nhưng tôi không chịu cái chức sư phụ Liên Liên vừa nói đâu.
Kể từ đó, chàng dạy nhạc dạy hát thêm cho Liên Liên. Chàng lựa những bài ca hợp với giọng hát của nàng để dạy. Tư chất Liên Liên rất khá, nàng lại có giọng ca tốt nên tiến triển trông thấy. Kỹ thuật trình bày của Liên Liên trở nên vững chắc, điêu luyện, nàng không còn thiếu kỹ thuật hát như trước kia.
Lý Bân thấy Vương Long không chịu làm ca sĩ, nhưng chịu khó luyện tập cho con gái mình thì cũng hài lòng.
Thế rồi, Liên Liên dần dần nổi tiếng. Giọng hát điêu luyện của nàng được khán thính giả ưa thích. Một vài hãng dĩa đến điều đình thu thanh. Nhờ tên tuổi Liên Liên, đoàn hát Thiên Nga cũng trở nên phát đạt. Mọi người đều vui mừng hăng hái làm việc.
Về phần Vương Long, ngoài giờ đệm nhạc và trau luyện thêm cho Liên Liên, chàng bắt đầu sáng tác nhạc với bút danh Trương Tú A, và những bản nhạc kịch của chàng đem ra trình diễn rất thành công.
Nhờ công việc bận rộn, Vương Long cũng khuây khỏa được một chút tình riêng tư. Nhưng cũng chỉ tạm khuây khỏa để mà sống bề ngoài. Tự trong thâm tâm, chàng vẫn âm thầm đau khổ, nhất là những đêm khuya, cô độc một mình.
- Quán Anh, Quán Anh, chẳng bao giờ ta có thể quên được nàng!
|
|
|