Có tiếng gọi cửạ Nam mừng rỡ chạy vội ra mở. Chàng chỉ mong có người đến để đánh đứt nỗi nhớ của chàng. Cửa mở, bên ngoài An và Dung, một cao một thấp hiện ra trước cửạ Hai đứa đứng chung lôi kéo sự chú ý của mọi ngườị Nam thắc mắc về sự cắc cớ của tạo hóạ Cũng đồng thời một đôi mắt, chiếc mũi và miệng, lại tạo ra hai khuôn mặt khác xa nhaụ Cũng đồng thời một thân hình, một đôi chân, lại hai kích thước khá chênh lệch.
Dung nâng tập ký lục của trường trên tay, nói với Nam:
- Xin thầy ký tên vào ạ.
- Hai em vào đây chứ! - Nam gọị
Dung và An cùng bước vàọ Khang Nam đỡ lấy sách, nhìn thoáng qua, chàng thấy phần ban huấn thị và kết quả cuộc bầu cử được ghi một cách tóm lược và gọn gàng bởi nét chữ thanh tú, mềm mạị Nam ký vào phần riêng của giáo sư, xong trả lại quyển vở cho Dung. Quyển vở này sau đó sẽ được giao nạp cho văn phòng. Dung nhận xong vở, khẽ gật đầu chào Nam và kéo An đi rạ Nam nhìn theo, lòng cảm thấy thất vọng. Chàng nghĩ rằng họ phải nói cái gì với chàng, nhưng họ không nóị Nam khép cửa lại, trở về ngồi lại vị trí cũ và châm một điếu thuốc khác.
Dung và An rời khỏi phòng Nam, An nói:
- ông Nam thật lạ, phòng ông ta sắp đặt quá ngăn nắp. Mầy còn nhớ gian phòng của ông "Thây Ma" chăng?
"Thây Ma" là một biệt hiệu mà Vân đã đặt cho một giáo sư khác. ông thầy này đi ngoài đường luôn luôn thẳng người đôi vai không cử động, và mặt thì lạnh lùng như cái thây mạ Đặc điểm riêng của ông ta là rất lườị
- Mầy còn phải hỏị - Dung đáp - Hôm ấy mang sổ đến ký thật xui xẻọ Ai có ngờ đâu mới mười hai giờ trưa mà ông ta đã ngủ rồi và phòng ông ta lại bê bối như vậỵ
- Ai biểu mầy không chịu gõ cửa trước khi vàọ - An nóị
- Đó là lỗi của con Vân chớ nào phải tại taọ Nó muốn bất thần thị sát, không ngờ khi nhìn thấy cả con Vân còn phải đỏ mặt.
Dung, An ra khỏi khu ký túc xá, đến bên một lùm cây, An ngồi lên một cục đá tọ
- Mình ngồi lên đây một lát, trốn khỏi quét dọn luôn. - An nóị
- Làm như vậy một lát con Tần nó chửi chết luôn, con Vân là con thất đức, nhè con Tần mà bầu nó làm trưởng ban phục vụ - Dung nóị
- Vậy chớ con Tần không thất đức saỏ Nó nhè con Vân lại bầu làm trưởng ban kỷ luật. - An bảọ
- Tao cá với mầy là trong năm nay, tuị mình cũng sẽ được thưởng thức nhiều trò vui vẻ.
Dung ngồi bên cạnh An cùng yên lặng, mỗi người thả hồn theo việc riêng của mình. Dung một tay đặt trên đá, tay còn lại gác lên cổ tay kia, lặng lẽ nhìn sang cây hoa hồng mọc bên bờ sen. Đôi mắt dịu dàng tạo cho khuôn mặt vẻ thoát tục. Tuy không đẹp, nhưng vẻ suy tư của nàng có một hấp lực mạnh đối với kẻ khác. Sự suy tư đã thay đổi, đôi mắt ẩn hiện vẻ u sầu, từ cánh hồng tươi đẹp, tia nhìn dời dần về hướng đám cỏ dại vàng úa bị người chà đạp trên mặt đất. Nàng khẽ thở dài, trong khi An ngồi cạnh cũng đang thở dàị
Dung quay sang nhìn bạn, An có đôi mắt lạnh lùng và gương mặt gần như vui buồn bất chợt. Vân cho là An khó chơi vì quá lạnh lùng. Chỉ có Dung là hiểu được An. Vẻ lạnh lùng bề ngoài của nàng che dấu một trái tim nóng bỏng bên trong.
Dung lặng nhìn bạn một lúc lâu, hỏi:
- Sao vậy An?
- Thế mày cũng làm sao đó? An hỏi ngược lạị
- Tao đang nghĩ đến chương trình đệ nhất quá nặng nề, sợ tao ứng phó không nổi, cha mẹ tao lại không cảm thông được tao, còn các em tao lại chỉ biết cười ngạo taọ Tao phải làm sao bây giờ? Thật sự không biết phải xử trí thế nào! Tao muốn làm việc phải, nhưng luôn vấp phải thất bạị Ở nhà không thể là đứa con ngoan, trong trường lại không là người học trò giỏi, tao chỉ tượng trưng cho thất bại, tao chán ngán tất cả. Học! học! rồi lại học, học một cách vô vị, tối ngày cứ thi với cử, tao chỉ muốn như núi, như nước, mặc tình trôi chảy, như cỏ như hoa, mặc tình yêu, không bị ràng buộc bởi sách vở, nhất là các số X, Y ... rồi Acid Carbonic, Acid Sulfuric ... chỉ làm tao nhức đầụ Tại sao không để tao sống tự do chứ, đọc thơ hay viết những điều gì mình nghĩ, như thế mới thật sự làụ sống chứ. Bây giờ chỉ có phạm tội mà không được sống theo ý mình thì sao gọi là sống? Con người mà ngay cả cuộc sống của mình cũng không được tự do an bài, thật khổ quá.
Dung mím chặt môi lắc đầụ Đối với An, bộ óc Dung quá nhỏ mà chứa quá nhiều tư tưởng, nên đôi khi An chỉ hiểu một cách lờ mờ. An nói:
- Mày đã nghĩ quá nhiều! Việc quá giản dị, tốt nghiệp đại học xong là mày có thể sống theo ý mày ngaỵ
- Mày tưởng dễ dàng như vậy saỏ Đâu có dễ tốt nghiệp đại học? Ngoài ra, cha mẹ tao nào có sẵn sàng cho tao tối ngày ngâm thơ, làm bạn cùng cây cỏ đâu, làm người đâu giản dị thế. Đến một lúc nào đó việc xong, thì những rắc rối khác lại xuất hiện. Lúc trước khi đậu xong bằng trung học tao tính sang học y tá, hầu tìm một nghề để sinh sống, sau đó sẽ viết văn. Nhưng ba tao vì tương lai của tao, nên bắt buộc phải lên bằng tú tài, vì ông cho rằng học tú tài dù sao cũng có lợi hơn học y tá, tao chỉ còn biết vâng lời cha mẹ, kết quả là cuộc sống bây giờ không phải là của tao nữạ
- Nói vậy mày hoàn toàn tùy thuộc cha mẹ saỏ An hỏị
- Không phải vậy, vì nếu hoàn toàn thuộc cha mẹ làm sao tao có được quan niệm riêng của mình? Tình cảm, ý thức và cả ý thích của tao cũng khác biệt với cha mẹ tao, cũng như tâm hồn và dục vọng tao hoàn toàn độc lập với ngườị
- Mày càng nói càng không tưởng, coi chừng nghĩ thêm nữa mày có thể hoài nghi cả cuộc sống của mày! An nóị
- Tao đã hoài nghi cuộc sống từ lâụ
Dung tựa mình vào thân cây phía sau yên lặng một lát tiếp:
- Nghĩ kỹ ra, cuộc đời cũng khá tình cờ. Giả sử cha mẹ tao không kết hôn với nhau làm sao ngày nay có taỏ Hay giả sử họ gần nhau trước hay sau một năm thì cũng chưa chắc có tao hiện diện. Giả sử ... ...
- Thôi đừng giả sử chi nữa, càng nghĩ càng không đi đến đâu cả, muốn vậy sau này mày chọn ban triết đị
- Thôi được rồi tao không nói đến chuyện của tao nữa, bây giờ đến chuyện của màỵ Tại sao lại thở dàỉ Phải tại thằng họ Từ hay không? Tao chúa ghét mặt hắn.
An yên lặng không đáp.
- Tại saỏ Nói đị Dung hối thúc.
- Mầy muốn tao nói gì bây giờ? An hỏị
Dung nhìn bạn thở dài bảo:
- Thấy mày không giải quyết được gì cả. Tại sao mày không tự giải thoát lấy mày, thằng họ Từ tự nó còn lo chưa xong.
- Tao biết nhưng tao không làm gì được cả. An đáp.
- Mầy lại cãi nhau với nó rồi à? Dung hỏi bạn.
- Sự thật là như vầy, hôm trước hắn có viết cho tao một lá thư, bên trên có một hàng chữ nhỏ tao vô ý nên không nhìn thấỵ Hắn cứ nhất định cho là tao hời hợt với hắn, đến thư của hắn cũng không thèm xem, nhất định là phải có bạn trai khác, tao giải thích cách mấy hắn vẫn không thèm tin, mầy xem tao phải làm thế nào bây giờ.
- Tao nghĩ có lẽ hắn cố ý làm thế. Dung đáp. Nếu tao là mầy tao sẽ để mặc hắn, muốn làm gì thì làm.
- Không được, làm thế tao sẽ mất hắn, mầy tìm biện pháp cứu dùm taọ An năn nỉ Dung.
- Lạ quá! Cái thây mầy bây to, mà cũng không chủ động được, tình cảm gì mà yếu ớt thế?
- Mầy chưa hề yêu, thì làm sao hiểu được. An nóị
Dung nhìn lên trời cao:
- Thật tao chưa biết yêu, nhưng mầy quá chiều hắn nên dễ bị hắn đọa đầy, tao nghĩ có lẽ hắn thích nhìn nét bối rối của mầy nên mới gây sự không đâụ Kỳ trước cũng thế, vì vậy theo tao, muốn trị bịnh mầy chỉ bỏ mặc hắn là được.
- Tao không thể làm như vậy được, tao sợ mình sẽ đánh mất đi tình yêu, thôi thì mầy giúp tao đi, hãy lấy danh nghĩa mầy, viết cho hắn lá thư, đoan chắc là tao không có ai ngoài hắn, xin hắn đừng tàn nhẫn với tao ... Tao biết chắc hắn sẽ tin mầy như lần trước.
- Tao không thích viết những lá thư loại đó. Dung đáp. Chỉ trừ trường hợp nó là thằng đại ngốc, mới không tin mầy không có ai ngoài hắn. Nó cố tình kiếm chuyện, tao chưa viết đã giận run lên rồi, nếu có viết thì cũng chỉ toàn gai góc và đanh đá mà thôị
- Mầy giúp tao đi, viết nhẹ nhàng chút. An năn nỉ bạn.
- Được rồi, tao sẽ giúp mầy, nhưng tao nhất định không tán thành thái độ của mầỵ Theo tao, biện pháp tốt nhất là tuyện giao với hắn, hắn chưa xứng đáng với tình yêu của mầỵ
- Đừng nói vậy Dung.
- Tao hỏi mầy, mầy yêu thằng Từ, mà yêu ở chỗ nàỏ Dung để tay lên nhau, hỏi An.
- Tao cũng không biết! Chỉ biết là mình yêu hắn, nếu mất hắn đi có lẽ tao cũng không sống được.
- Tao không hiểu sao, nó lại có thể làm mầy mềm lòng đến vậỷ Dung nóị
- Rồi một ngày nào đó mầy sẽ yêu, khi đó mầy sẽ nhận thấy rằng, nếu không được sống cạnh người mình yêu thì đó là điều đại bất hạnh, tao cũng từng thử cắt đứt, nhưng mà ... An nhún vai, không nói tiếp.
- Tao không cho rằng sẽ yêu một ai đến độ đó ... Dung đáp. Nhưng tao mong rằng sẽ có người yêu tao như vậỵ
- Mầy là con nhỏ ích kỷ. An nóị Tao biết đã có người yêu mày như vậỵ Anh chàng họ Trương luôn trồng cây si trước ngõ mầy, hay thằng học trò phổ trung ở đầu hẻm đó!
- Thôi đừng nói nữa, nghe phát nôn! Dung cướp lờị
- Người ta yêu mầy, mầy lại phát nôn, đến một lúc nào đó khi tìm được người mầy yêu, có lẽ mầy sẽ là người say đắm nhất, và lúc đó mầy sẽ không còn cười tao nữạ
Dung cười, nhìn bạn:
- Tao cũng từng tưởng tượng đến sự yêu đương, nhưng tao đòi hỏi người đàn ông quá lý tưởng. Tao muốn có người đàn ông kiêu hùng, nhưng phải biết dịu ngọt, bay bướm, nhưng cũng phải trung thành! Ha! Ha! làm gì có một người đàn ông có được những cá tính mâu thuẫn như thế. Có lẽ khắp thế giới cũng chưa tìm được một người, nhưng dù có đi nữa thì làm gì để ý đến đứa ti tiện không đẹp như taọ Vì thế có lẽ tao sẽ không có được tình yêu như ý.
- Một lúc nào đó khi tình yêu đến, mầy sẽ không còn để ý đến những điều kiện không tưởng kiạ An đáp.
- Mầy quá tình cảm, có lẽ tao sẽ không thể yêu như vậy, tuy nhiên tao cũng ao ước được yêu một lần. Tao sẽ yêu người như người đã yêu ta, câu đó trích trong một quyển sách, không phải của chính tao, nhưng diễn tả được tâm trạng của taọ Bây giờ thì tình cảm đó đang ngủ yên. Tao hiện có một vết thương lòng, đó là cha mẹ tao không yêu tao như yêu các em tao, mà tao hằng mong mỏị Có lẽ khi có tình yêu tao sẽ không quan trọng hóa tình thương của cha mẹ nữạ Tao không được cha mẹ yêu chỉ vì học kém! Thật bất công quá! Dĩ nhiên, tao cũng có những lầm lỗi của mình, tao quá cứng đầu và ưa thích nổi loạn. An ơi, sự sống của tao có thừa thãi chăng mà sao không ai ưa tao cả.
- Tao yêu mầy! An vuốt tóc bạn.
Dung gục đầu trên khủy tay, tay xiết chặt tay bạn, họ ngồi yên lặng bên nhau, một lúc sau Dung khẽ bảo bạn:
- An, tao muốn nghe mầy đàn guitar, bản nhạc của chúng mình đó. Hôm nay bỗng dưng tao cảm thấy buồn vô cùng.
- Đừng buồn nữa, tao bị lây bây giờ. An đáp.
Dung đứng dậy, hai tay vò rối tóc, hình như nàng muốn dứt đi nỗi buồn trong đầu, Dung cầm quyển số ký lục lên bảo An:
- Thôi chúng mình đi! Giao quyển sổ cho xong rồi lên lầu, không chừng chúng nó đã quét dọn xong, mình đi kiếm con Vân nói phào chơi cho đỡ buồn.
An đứng dậy, hai đứa đi về văn phòng. Dung bảo:
- Hôm hè, tao có quyển tiểu thuyết của Tô Đức Man, vai chánh trong truyện là kẻ luôn yêu đời, một hôm vì đụng phải đôi cánh xám của phu nhân sầu muộn, từ đó bắt đầu rơi vào những sự buồn bã triền miên. Tao tưởng là bà mang sầu muộn đó bao giờ cũng ở bên cạnh tao, và đôi cánh xám kia lúc nào cũng đụng đến.
Sau khi giao sách cho văn phòng xong, An và Dung lên lầu, Dung ví von:
- Tao luôn có phu nhân sầu muộn bên cạnh, còn con Vân luôn được người mang vui vẻ cận kề.
Bên ngoài hành lang, Vân tay cầm thùng nước vừa chạy vừa lớn tiếng chửi, đang rượt theo Tần để tạt, trong khi chiếc váy của cô ta đã bị thấm ướt. Tần một tay cầm chổi lông, vừa chạy vừa la, Mọi người cùng đổ xô ra xem rượt bắt. Một số khác cầm giẻ, tay cầm chổi reo hò cổ võ theọ
- Mầy xem, chúng nó đến giờ mới bắt đầu quét dọn, có lẽ mình tránh không khỏi, phải quét dọn rồị An nóị
- Con Tần mà lãnh chức trưởng ban phục vụ thì phải biết. Dung đáp.
- Nhưng dù sao nó cũng dễ thương, tao thích nó.
Nhìn theo cuộc đuổi nhau xong, Dung và An lẫn vào trong đám đông cùng làm việc.
|
|
|