Buổi sáng thức dậy trời đã xế trưa, Lân và Nhược đã đến trường từ lâu, thức ăn điểm tâm dành riêng cho nàng vẫn còn trên bàn, Dung sắp xếp lại mền gối bỗng bắt gặp lá thư để cạnh đầu nằm, nàng ngạc nhiên lấy ra xem, thì ra là thơ của mẹ.
"Dung Dung con,
Khi con hãy còn bé, mẹ thường gọi con là Dung Dung, lúc đó con thường hay xà vào lòng mẹ nũng nịu: Con thương mẹ lắm, mẹ có thương Dung Dung không? Bây giờ con mẹ đã lớn, đã có tư tưởng và tình cảm riêng tư, mẹ đã bị con gạt bỏ ra ngoài, và con không còn là Dung Dung của mẹ nữa, mà đã biến thành Nhạn Dung rồị
Hôm nay, mẹ muốn gọi con là Dung Dung, đứa con gái nhỏ nhắn của mẹ lúc nào cũng sẽ là Dung Dung, dù con đã 18, 19 hoặc 20 đi nữa, nhưng con không muốn mẹ gọi con thế nữa, con đã quên lãng mẹ rồị
Dung ơi! Không có người mẹ nào ở trên đời này lại không thương con của họ cả, tình yêu đó vô biên và không vụ lợi, không mong mỏi được đền bù và vô giá. Vì thế con phải biết rằng, tất cả những điều mẹ làm dù đúng hay sai chẳng qua chỉ là vì con cả. Nếu mẹ chẳng thương con thì tội gì mẹ phải chịu hành hạ trong đau khổ, để con phải thù hận mẹ như kẻ thù?
Nhưng vì yêu con, mẹ bất chấp tất cả, ngay lúc con ngược đãi thù hận mẹ, mẹ vẫn khoan dung, vẫn nhìn thấy con của mẹ vẫn là đứa bé đang chập chững học đi thuở nàọ Con ơi! con có biết rằng con bây giờ cũng đang chập chững đó, nhưng con nào biết, con chỉ muốn bay thôi, mẹ không muốn nhìn thấy con khi lông cánh chưa mọc đủ đã bay lên để lộn nhào xuống, mẹ không muốn con mẹ bị thương, hay thân bại danh liệt. Vì thế, Dung ơi! Con hãy tha thứ cho mẹ, mẹ năn nỉ con, van nài con, con hãy nghĩ lại, hãy trở về với tổ ấm gia đình nhe con!
Mẹ cũng biết rằng, khi còn trẻ, con cái hay trách cứ cha mẹ là không chịu hiểu conl, và quan niệm sai lầm cho rằng cha mẹ đã ở vào thế hệ khác rồi, không thông cảm được con nữạ Nhưng con ơi, sự thật ra thì khoảng cách giữa hai thế hệ không phải trên phương diện tư tưởng và thời đại đâu, mà đó là những kinh nghiệm mà tuổi trẻ đã qua mơ"i thấy được, nhưng các con nào có nhìn nhận như vậỷ Chỉ cho là cha mẹ phong kiến ngoan cố và hũ lậu mà thôi!
Rồi một ngày nào đó, khi con đến tuổi của mẹ, con mới biết được mẹ, bây giờ con vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng hạnh phúc, trong khi với kinh nghiệm của mẹ thì con đang nhắm mắt đi vào bất hạnh cuộc đờị Dung, con đừng nghĩ rằng mẹ chưa sống qua cái tuổi mười chín của con, mẹ đã từng yêu và mơ mộng sôi nổi, vì thế mẹ khuyên con, con hãy nghe lời mẹ, mẹ đang cứu con chớ không phải hại con đâụ
Lúc này gần như mẹ con ta không nói chuyện với nhau, con đã đóng kín cửa lòng, mẹ chỉ biết đứng ngoài trông vô, vì thế bất đắc dĩ mẹ phải viết thơ này cho con, mong mỏi con tội nghiệp cho mẹ, vì con hãy nghĩ rằng một ngày nào đó con cũng sẽ làm mẹ, con phải hiểu lòng mẹ như thế nào!
Suốt đời mẹ, mẹ không hề ăn xin tình thương của một ai, nhưng hôm nay mẹ đang khuất phục năn nỉ con, con hãy trở về đi! trở về đôi tay rộng mở của mẹ để mẹ được chuộc lại lỗi lầm cho mình nhe con!
Viết trong đêm khuyạ
Mẹ của con."
Xem xong thơ, Dung khóc ngất, trời ơi, mẹ đáng thương biết bao ... Dung cúi xuống gục đầu vào thành giường, những giọt nước mắt lăn dài xuống má.
- Thôi thì mẹ muốn sao cũng được, con sẵn sàng theo ý mẹ! Hãy bóp nát tim con để con được ngoan ngoãn.
Dung nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài:
- Hỡi phật trời hãy cứu giúp con, xin ban cho con sức mạnh và nghị lực.
Buổi chiều hôm đó, tại quán cà phê quen thuộc, Dung lại đến gặp Nam, nàng đánh một lớp phấn mỏng trên má mặc chiếc robe màu xanh nhạt, nàng chọn nơi khuất ngồi xuống, yên lặng nhìn Nam, nắm tay chàng Dung nói:
- Anh hãy yên tâm mẹ đã bãi nại việc thưa anh rồị
- Thật sao, sao quá dễ dàng như vậỷ
- Mẹ vẫn là mẹ của em, nỡ nào hại em hay saỏ
Dung lặng lẽ nhìn cốc cà phê trước mắt nàng, làm sao có thể nói cho Nam hiểu được rằng sáng nay hai mẹ con đã làm lành, ôm nhau khóc trong sung sướng, mẹ đã sẵn sàng bỏ qua vụ kiện cũng như Dung hứa với mẹ sẽ từ bỏ Nam.
Dung nhìn ly cà phê đắng không đường không sữa, một cái gì đang nghèn nghẹn ở cổ họng, bưng tách cà phê uống cạn, cà phê đắng nhưng làm sao có thể đắng như lòng tạ
Nam nắm chặt tay Dung, chàng chậm rãi nói:
- Anh có câu chuyện muốn cho em hay, chúng ta sắp xa lìa nhau rồị
Dung ngước mắt lên nhìn Nam, đúng ra câu nói đó của nàng, không ngờ Nam lại thốt ra trước, Dung hỏi:
- Tại saỏ
- Anh đã bị giải nhiệm rồi, vì việc làm của chúng ta đã thấu tai trên bộ, bộ Giáo dục vừa gửi văn thơ xuống cho haỵ Anh không thể sống ở Đài Bắc được nữạ
Trời, anh Nam, em đã hại anh, Dung không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy, vì Nam hồi nào tới giờ là mục tiêu mà các trường đều tranh giành nhau, chàng dạy giỏi lại được học sinh mến phục, không ngờ bây giờ lại bị Bộ giáo dục cách chức. Dạy học là nghề nghiệp cả đời chàng, học sinh là nguồn an ủi của cuộc sống, nhưng bây giờ chàng sống ra sao đâỷ
Nam nắm tay Dung:
- Đừng buồn nữa Dung, anh chỉ cần có em trên đời, còn tất cả không cần thiết gì nữạ
- Nhưng anh sẽ không còn em.
Dung buồn bã vô cùng, lời hứa với mẹ dằn vặt nàng, những hạt nước mắt lăn dài trên má.
- Đừng buồn nữa em, anh La á Văn đang dạy học tại trường trung học ở chợ nhỏ, anh có thể đến đấy nương tựa, và nếu có thể anh sẽ xin dạy ở đấy luôn cho xong, cơm nước sẽ khỏi phải lo, anh sẽ cố gắng ẩn nhẫn chờ em đủ tuổi trưởng thành.
Ngưng lại một chút Nam tiếp:
- Có lẽ những ngày sau đó cuộc sống sẽ phải khổ cực lắm, em nhắm chịu nổi không?
Dung hai tay ôm lấy mặt, lòng đau như cắt, nàng không muốn khóc cũng không được.
- Đừng khóc nữa em, cuộc đời còn dài lâu thì lo gì. - Nam vỗ lấy vai Dung - Khi nào em đủ hai mươi tuổi, làm ơn viết thơ ngay nhé. Chúng ta sẽ làm lễ cưới tại Đài Nam, rồi sẽ về quê ẩn cư, sống đời thanh nhàn, không đua chen, anh sẵn sàng phục vụ em với quãng đời còn lạị
Dung úp mặt vào lòng Nam khóc càng lớn trong tuyệt vọng.
- Anh Nam, một năm nữa quá dài lâu, em sợ ...
Nam vỗ về Dung:
- Hãy tin tưởng đi em, anh tin em!
- Đừng anh, em đã chấp nhận ý mẹ rồi, làm sao bây giờ? - Dung gào thét trong lòng, nàng muốn nói cho Nam biết nhưng không nói được.
Nam nắm chặt tay Dung, chàng nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng:
- Năm sau em nhớ đến Đài Nam, anh sẽ đợi em ở sân ga, nhớ đừng để anh đợi lâu quá nghe Dugn, một năm nữa em đã thành niên, em sẽ không ràng buộc bởi gia đình, anh sẽ đón em.
- Đừng anh.
Dung thở dài, nghĩ đến lời hứa với mẹ, lòng đau xót nàng nhắm chặt mắt lại, lẩm bẩm: Biêt' đâu năm tới ta lại chẳng theo chàng? Luật pháp đâu còn ràng buộc nữa đâủ Nhưng mà ta có dám chắc ta sẽ đi chăng?
Nam ấp ủ Dung trong lòng, đôi tay giá lạnh của Dung đang run rẩy, chàng bỗng nghi ngờ:
- Em Dung, Em có chắc rằng em sẽ đến với anh không?
Dung cắn chặt răng, run rẩy đưa ly café lên môi:
- Em cũng không biết, em ...
Nam xiết chặt Dung:
- Em nói thế là thế nàỏ
- Em không dám tin tưởng ở tương lai, anh Nam, em sẽ đi, sẽ đến với anh. Nhưng nếu ... nếu lúc đó anh không thấy em đến, cũng đừng cho rằng em phản bội anh, em chỉ sợ hoàn cảnh không cho phép.
Nam rút tay về, đốt thuốc lên nhả khói triền miên, chàng bỗng thấy gương mặt Dung xa vắng lạ lùng, như đã bị ngăn cách với chàng bởi một tinh cầu khác, vẻ lạnh lùng đầy nước mắt của Dung khiến chàng chua xót. Nam châm đầu lửa vào tay, để cơn đau đớn vì phỏng có thể đem lại sự bình tĩnh cho tâm hồn, Dung vội chồm sang lấy tàn thuốc vứt đị
- Anh làm gì thế?
- Để cho tâm hồn được thoải mái hơn.
Dung xoa dịu vết thương trên tay Nam, nàng hôn lên đó, để những giọt nước mắt rơi xuống:
- Anh Nam, hay là anh đừng đi, hãy ở lại đây để giữ lấy em.
- Dung, anh không thể không đi được, nhưng anh vẫn nhớ em mãi mãị
- Em đau khổ khôn cùng vì đã làm cho lòng anh rướm máụ
- Không, em không có tội gì cả, em vẫn đẹp, vẫn hiền, vẫn ngoan.
- Thật sao anh?
- Thật mà, em hãy tin tưởng đị
- Anh sắp đi rồi, vận mệnh cuộc đời đang chi phối đời em, em không còn biện pháp nào nữa cả - Dung nghẹn lời - Sức em quá bé nhỏ làm sao có thể chống chỏi được, anh đi đi, nếu không thấy em đến thì hãy quên em đi, hãy quên em đi anh nhé.
Nam nhìn Dung:
- Anh linh cảm rằng em đã quyết định không đến với anh, phải không em?
- Em không biết, chỉ biết rằng em vẫn yêu anh, yêu mãi mãi, một mai kia dầu cho có là vợ kẻ khác đi nữa, em cũng mãi mãi là của anh mà thôi, em sẽ không bao giờ phụ chàng.
Nam nâng cằm Dung lên:
- Sao em lại nói chi những lời ly biệt như vậy hả Dung.
Dung nhắm mắt lại chờ đợị
- Anh hãy hôn em đi, anh Nam.
Nam hôn nhẹ lên môi Dung, hai tay xiết chặt lấy chàng, những giọt nước mắt nóng bỏng, tạo vẻ mằn mặn trên môi Nam, Dung vẫn nằm gọn trên tay chàng.
- Anh Nam!
- Dung! em hãy tin tưởng anh, anh sẽ đợi em.
Dung nhắm chặt mắt lại thổn thức, tiếng đàn đang độc tấu bản "Mộng Tưởng Khúc" vẫn vang lên trong thảm thiết, mãi đến khi bản nhạc đã hết Dung vẫn không muốn choàng dậy, nàng sợ rằng những hình ảnh thực tại sẽ tan biến đị Một lúc sau, Dung run giọng:
- Mấy giờ rồi hả anh?
- Gần sáu giờ rồị
Dưới ánh sáng leo lét của chiếc bật lửa:
- Hãy để em nhìn rõ mặt anh lần cuốị
Những giọt nước mắt vẫn đọng trên má Dung, vẻ chịu đựng tột độ trên gương mặt trang trọng kia khiến chàng xúc động. Ngọn lửa leo lét tắt dần khi đã cạn dầụ
- Thôi chúng ta về đi anh.
Ra khỏi quán café, những cơn gió lạnh thổi tạt vào người khiến Dung rùng mình, trời đã tối rồi, bầu trời u ám của mùa đông càng khiến khung cảnh trở nên thê lương hơn.
- Chừng nào anh sẽ đỉ - Dung hỏị
- Ngày mai nàỵ
- Sao nhanh quá vậỷ - Dung thở dàị - Mai em không thể tiễn anh được, vậy thì hôm nay xin cho em nói lời gĩa biệt cùng anh. Anh có giận em không?
- Không bao giờ!
Dung dặn dò:
- Anh Nam, anh phải bảo trọng lấy thân, đừng hút thuốc uống rượu nhiều nữa nhé, hứa với em đi, nếu kiếp này em không thuộc về anh, thì xin hẹn ở kiếp sau vậy, phải không anh?
Đôi mắt Nam cũng rướm lệ.
- Em cứ tin anh, anh sẽ đợi em mãi mãị
Đến trước rạp Bửu Cung, những ánh đèn neon rực sáng, trước cửa rạp nơi khung quảng cáo, lưa thưa một đôi người đang đứng xem, Dung ngừng lại:
- Đứng lại đi anh - Dung nói - Lúc trước, khi xem hát đến cảnh chia ly của cặp tình nhân, em thấy người con trai lặng lẽ đứng nhìn vào khung cửa gian hàng, trong khi nàng lặng lẽ bỏ đi, bây giờ anh hãy đứng đây, đừng ngoảnh mặt ra sau nhé, em về đây, xin vĩnh biệt anh.
Nam quay vội lại:
- Em về thật sao Dung?
- Không biết, thôi anh hãy nói vĩnh biệt em đi!
- Vĩnh biệt! - Nam run giọng những giọt nước mắt chực trào ra - Anh đã mất em, đã mất em thật rồị - Chàng thẫn thờ.
- Vĩnh biệt! - Dung ùa chạy về nhà, đến trước đầu hẻm, quay lại nhìn, Nam vẫn còn đứng trong màn đêm, chiếc bóng đổ dài bên đường, hình bóng cao gầy, thật lặng lẽ, thật cô đơn. - Vĩnh biệt thật rồi, ta sẽ không bao giờ nhìn thấy Nam nữạ - Dung lau vội nước mắt bước về nhà.
|
|
|