Nam ngồi trong phòng, chàng mang vở của học sinh ra sửa bài, cũng như thường ngày chàng có thói quen mang bài của Dung ra sửa trước, mùi thơm từ vở tỏa ra khiến chàng ngây ngất. Hình ảnh trong trắng và dễ thương của Dung hiện ra như thiên thần. Mùi thơm như mùi trinh nữ của nàng. Nam ngồi xuống, rót ly nước ngồi uống chậm rãị Tại sao ta không tự chủ được ta nữa, Dung chỉ là đứa bé đáng tội nghiệp mà thôi, không thể được, ta không thể vượt qua hàng rào ngăn cách, Dung chỉ xứng đáng là con của ta không hơn không kém!
Nam lật vở Dung ra, hai cánh hoa úa màu rơi xuống, chăm chú lượm lên, những nét chữ trên cánh hoa khiến chàng bàng hoàng vô cùng.
Tiếng gọi cửa dục dã từ bên ngoài kéo Nam trở về thực tế. Chàng vội bỏ hai cánh hoa vào túi áo, ra mở cửạ Dáng Dung hớt hả chạy vào, hoảng hốt nhìn Nam:
- Thưa thầy, thầy sửa bài rồi hay chưả Con có để quên một vật trong vở.
Nam lặng lẽ gài cửa, chàng chăm chú nhìn Dung, gương mặt trắng bệch yếu đuối nhưng khả ái kia, vẻ hoảng hốt trên đôi mắt to đáng yêu biết chừng nào, Dung xông đến bàn, nhìn quyển vở mình đã bị lật ra, nàng chợt hiểu rằng không cần gì phải tìm nữa, tựa lưng vào bàn, vẻ bàng hoàng vẫn hiện trên mặt:
- Xin thầy hãy trả cho em!
Nam nhìn Dung như đang nhìn vào khoảng không, con bé đáng yêu như con chim câu nhỏ, chàng đang tự chống trả với chính mình, cưỡng lại cái nhìn của Dung. Nhưng đôi mắt đen và to kia vẫn ám ảnh, vẫn theo đuổi, gương mặt dễ thương kia vẫn nhảy múa trước mặt chàng, những lời nói dịu dàng một cách tội nghiệp vẫn đi sâu vào tim.
- Thầy hãy trả lại cho em, em van thầy!
Nam đến trước mặt Dung, chàng ngồi dựa bên mép giường, lấy hai cánh hoa từ trong túi ra trao lại Dung:
- Phải vật này hay không?
Dung nhìn thẳng hai cánh hoa, nàng chẳng buồn lấy lại, ngước nhìn Nam đôi mắt chợt sáng, nỗi hoảng hốt đã xa vờị Nàng đã bị thu hút bởi đôi mắt trữ tình vời vợi, đôi môi chợt rung động, đôi tay bám chặt lấy cạnh bàn như đang siết chặt một cái gì. Dung nói như trong mơ:
- Thầy!
- Dung! - Nam chợt thấy như khan cả họng, chàng đưa cánh hoa cho Dung dục:
- Dung hãy mang về đi!
Dung không buồn nhìn lấy cánh hoa, nàng vẫn tha thiết nhìn Nam:
- Thưa thầy! thầy đang trốn lánh chính thầy chăng?
Nam buông xuôi đôi tay, đứng dậy đến trước Dung:
- Em hãy về đi! Hãy ra khỏi nơi này!
- Thưa thầy, thầy đuổi em saỏ
Dung đứng ngay người, buồn bã quay lưng ra cửạ Nam vội nắm lấy vai Dung, đôi tay rắn chắc khiến nàng có cảm giác yếu đduối vô cùng. Nam muốn nói một điều gì đó, nhưng môi vẫn không hé ra được, trong khi Dung lắp bắp:
- Thầy ơi! Thầy!
Nam vuốt nhẹ đôi tay lạnh giá của nàng:
- Em đã mặc áo không đủ ấm!
- Hôm chiều cởi áo ấm ra nhưng em quên mặc vàọ - Dung cười đáp.
Cả hai lại yên lặng, Nam chợt thở dài, chàng ôm vội Dung vào lòng. Dung tựa đầu vào ngực Nam, phó mặc số mệnh, Nam thì thào:
- Không bao giờ tôi lại ao ước được trẻ lại như ngày hôm naỵ
Dung ôm chặt lấy Nam, đôi mắt đan đầy mộng hạnh phúc nhìn ra bên ngoài song cửạ Không cảnh nào đẹp hơn cảnh nàỵ Những hạt mưa xuyên qua màn trời tạo nên những âm thanh đẹp đẽ biết bao! Nhắm đôi mắt lại và tận hưởng hạnh phúc tuyệt vời này!
Mùa nghỉ trong những ngày đông lạnh giá đã đến, rồi lại âm thầm trôi đi, đối với các học sinh lớp đệ nhất, thì tiếng nghỉ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, vì dù muốn dù không các cô cũng phải cắp sách đến trường ngày hai buổi để học luyện thị Sáng đi chiều về, bài vở thì càng lúc càng nặng nề, chỉ riêng một môn Anh văn không cũng phải học đến những năm quyển, đừng nói chi đến những môn khác.
Ngày tháng trôi mau thấm thoát bán niên còn lại sắp bắt đầu, nghĩa là chỉ còn ba tháng hơn nữa là họ phải bước chân rời khỏi mái trường trung học, để năm tháng sau đón chào ngày trọng đại quyết định cuộc đời, đó là ngày thi vào đại học.
Những gương mặt xanh xao, hậu quả những đêm thức khuya, càng lúc càng hốc hác. Tuy nhiên quý thầy không vì thế mà cho họ nghỉ ngơi, cũng như phụ huynh học sinh không vì việc gầy ốm của con mình mà lại cho họ buông trôi sách vở. Trái lại, tất cả sự khuyến khích, hối thúc, đòi hỏi càng lúc càng gia tăng. Vì cổng đại học tuy mở rộng đó, nhưng làm sao có thể vào được dễ dàng khi tỷ lệ thâu nhận là một phần mườị Cuộc đời thật chán quá, đến đâu cũng thấy cảnh tranh giành, kẻ mạnh kẻ giỏi thì thắng, còn ngược lại thì đành nuốt hận, định luật di truyền đời đời từ thuở lập thiên đến naỵ
Mùa xuân đến với thành phố Đài Bắc thường rất sớm. Những cánh hoa Đỗ Quyên thi nhau nở trong vườn, ngoài bờ sen, bên hòn non bộ, sắc đỏ sắc trắng chan hòa mọi nơị Chị Hướng Dương cũng không quên vươn mình đón chào tia nắng mớị Đặc biệt Đài Loan có một đặc sản đó là hoa Phục Xuyên, loài hoa này nở luôn trong bốn mùa, trong mùa xuân đặc biệt tươi hơn cả với những sắc hồng, đỏ, trắng, vàng nở khắp công viên. Những cánh hoa đèn lồng ngoe nguẩy trong gió, đung đưa những cọng râu dài lẳng lơ, mùi thơm hoa trĩ phiêu lãng đến tận lầu ba, làm các nữ sinh đang làm việc trong lớp cũng phải ngây ngất. Mùa xuân đã đến rồi các bạn ạ!
Dung đang rối óc vì bài đại số giải mãi không ra, ngửi được mùi thơm ngát, vội la lên:
- Chà! thơm quá, đúng là mùi hoa trĩ.
Vân đang ngồi trên bàn, chân gác trên ghế, đang vùi đầu trong quyển địa lý quốc ngoại, nghe Dung nói đưa mũi lên hít vài hơi, phụ họa:
- Ờ, đúng là hoa trĩ dưới lầu ba, trường mình có trồng một cây đó.
Tần ngẩng lên:
- Nói saỏ sao tao ngửi thấy mùi Ngọc Lan mà.
- Đúng là tên có lỗ mũi thối, mùi thơm của hoa trĩ và ngọc lan khác xa nhau mà cũng không phân biệt được. - Vân bĩu môi nóị
Dung vươn vai, đoạn day qua hỏi Vân:
- Còn mấy phút nữa vào học Vân?
- Còn bốn mươi phút.
- Tao phải đi tới đi lui một chút, ngồi mãi nó ê cả lưng. - Dung đứng dậỵ
Vân nói với bạn:
- Dung ạ, mầy đã dự tính thi ban C thì đâu cần học vạn vật chi cho nhiều, mất công lại không ích.
Dung không đáp đi ra cửa lớp, Tần vội nói với theo:
- Dung ơi, mầy có đi hái trộm hoa, làm ơn ngắt cho tao đóa hoa hồng luôn nghẹ
- Hứ! Nó mà đi hái trộm hoa hả, đi thăm ông Nam thì có. - Vân nhún vai nóị
Dung đi ra không mấy chốc vội ngược lại nhìn chúng bạn bảo:
- Mới ra tới cửa là gặp ông sói đầu không đội nón.
- Thật à!
Như một tin sốt dẻo chẳng mấy chốc lan truyền khắp lớp học, tất cả đổ xô ra xem, tội nghiệp ông thầy sói đầu trẻ tuổi, đi đến đâu là bị các học sinh chọc phá đến đó, không bao giờ yên được.
Dung đi xuống lầu đến công viên, ngắt hai đóa hoa hồng trắng và một đóa hoa trĩ, đoạn đến phòng Nam, gõ cửa bước vào, Nam đang ngồi tư lự nơi bàn viết khói thuốc bay tỏa khắp phòng.
- Xin mang đến cho phòng chàng một chút hương thừa của mùa xuân.
Dung cười nói, đoạn mang cánh hoa trĩ và hoa hồng cắm vào ly nước, cầm cánh hoa còn lại Dung nói:
- Còn đây là đóa hoa dành cho con Tần.
Nàng nhìn Nam rồi nhìn vào gạt tàn thuốc với những quyển vở học trò:
- Lúc này em thấy anh càng lúc càng lườị
Dung trách khéo Nam, đoạn đưa đóa hồng lên môi ngửi, lại nhìn Nam, Dung hỏi:
- Anh thích hoa hồng hay hoa trĩ?
Nam không đáp, để mặc Dung tựa lưng vào bàn.
- Lúc này mệt mỏi quá tối ngày thi với cử mất ngủ cả đêm. Bài luận thi hôm qua anh đã chấm chưả Cho em xem xem?
Nam lắc đầu nhưng vẫn không đáp.
- Anh chưa chấm bài à?
- Ừ.
- Thấy không, lúc này em nói anh lười lắm rồi mà, ngày xưa nào có như vậy đâụ
Dung trách yêu Nam đoạn tiếp:
- Ngày hôm qua bài hình học cũng hỏng, không hiểu sao em lại ngu như vậy, phải chi Nhược nó chia cho em một tí thông minh thì hay biết bao!
Nam lơ đãng nhìn ra bầu trời bên ngoài, đôi mày hơi nhíu lại như có một cái gì bâng khuâng trong lòng chàng. Dung nhìn Nam, cố nhịn nhục, lại bông đùa:
- Cho anh hay, anh chàng đón em ở cột đèn hổm rày không hiểu thăm dò ở đâu đã biết được tên em, hắn viết cho em một bức thơ gửi đến tận trường, khiến cô giám thị hiểu lầm, tưởng em có tình ý với hắn, giảng moral cho nghe một mách muốn điếc cả tai, thật là oan.
Dung ngừng nói vẫn không thấy Nam nói gì nàng lạ lùng nhìn Nam, việc gì đã xảy ra khiến chàng yên lặng thế này, Dung gào lên:
- Sao anh không nói với em một lời, tại saỏ Em có làm phiền gì anh đâu mà anh nỡ xử tệ với em thế!
- Không co việc gì cả. Anh cũng không biết nói gì với em bây giờ!
Nam cố lấy giọng lạnh lùng, anh châm điếu thuốc mớị
Dung mở to đôi mắt lặng lẽ nhìn Nam:
- Em đã làm anh giận hay không?
- Không phảị
Nam tựa lưng vào ghế, đôi mắt xa xăm với bóng trúc bên ngoài khung cửa, những làn khói thuốc bay lên che mờ cảnh vật trước mắt. Một cảm giác bị hất hủi xâm chiếm hồn Dung, nàng băn khoăn không biết mình đã phạm phải lỗi lầm gì mà Nam giận, nhưng tìm mãi không rạ
- Ờ, hay là anh đã giận em vì mấy hôm rày không ghé thăm anh? Anh phải biết, em phải đề phòng sự ngờ vực, sợ chúng bạn nó biết lại lôi thôị
Nam vẫn không đáp, chàng hút thuốc liên miên, Dung giận run lên, những hạt nước mắt đã băt' đầu đọng trên mắt.
- Tôi đã khổ quá rồi, ở nhà bị mẹ rầy la, bây giờ đến anh nữa, anh muốn hành hạ tôi nữa hay saỏ
Nam chợt ngẩng đầu lên.
- Thôi được rồi, tôi không muốn hành hạ cô nữa, cô hãy đi ra đi, đi ngay đi! - Nam nói như thét.- Từ rày cô đừng đến đây nữạ
Dung cắn chặt đôi môi, những câu nói như tát vào mặt, nàng ngây người ra, không ngờ Nam có thể cư xử với nàng như vậy, nước mắt chảy quanh má, tức tưởi nói:
- Thôi được, em về, từ rày về sau sẽ không đến nữạ
Đi ra cửa, một tay bám víu vào cánh cửa một tay mò túi tìm khăn tay lau mắt, nhưng khăn đã rơi tự bao giờ, nàng dùng tay quẹt mắt, đang lúc Dung xoay cửa đi ra, Nam chợt mang khăn tay đến cạnh cho nàng, xoay sang nhìn Nam, Dung bảo:
- Anh không muốn gặp em nữa thì cứ bảo thẳng em sao nỡ nào hành hạ em thế?
Nam nhìn Dung, đôi mắt dầy lệ với đôi môi mím chặt, trên một khuôn mặt đầy vẻ thất vọng đau thương kia, khiến chàng rung động, muốn quay nhanh đi để khỏi nhìn thấy Dung, nhưng đôi chân vẫn không nhúc nhích, Nam khẽ thở dài, sự tự chủ và lòng kiên quyết đã tan theo khói, xoa nhẹ tay Dung, Nam yếu giọng:
- Dung ơi! Anh biết làm sao hơn!
Dung nghi ngờ nhìn Nam:
- Anh nói thế là thế nàỏ
Nam khổ sở:
- Anh muốn em hãy lánh xa anh, lánh xa anh sự hy vọng của cuộc đời mới bừng nở. Anh không muốn hại em, em đừng đến nữa, vì khi em đến anh sẽ không thể tự chủ được, anh sẽ yêu em, một bi kịch mới sẽ bắt đầu, anh không muốn nó xảy đến, bây giờ, tốt nhất em hãy xa anh.
- Tại sao anh sợ tình yêủ Anh Nam, hình ảnh của anh trong tâm hồn em không làm em sợ hãi, anh còn lo gì?
- Anh không lo sợ gì cả! Nhưng anh chỉ sợ mình sẽ hại cuộc đời em!
- Tại sao anh lại hại em? Phải chăng những ngăn cách tuổi tác cổ xưa hả anh?
Những hạt lệ đã ráo quanh vòng mắt, Dung tha thiết:
- Em chỉ biết rằng em đang yêu anh, thế thôi, tuổi tác và tình yêu không liên hệ gì cả.
Nam nắm lấy tay Dung, dìu nàng ngồi xuống ghế, Nam ngồi đối diện với Dung.
- Tại sao em lại bảo là không? Em nên biết rằng tôi hơn em những hai mươi tuổi ngoài, tôi đã từng có vợ cũng như có con. Còn em, mới mười tám tuổi xuân, thơ ngây như con bồ câu trắng, còn biết bao nhiêu đối tượng trẻ đẹp hơn tôi, đang chào đó n Dung, nếu tôi yêu Dung, chẳng phải là tôi đã hại đời em hay saỏ
- Thưa thầy, sao thầy mãi khư khư ôm lấy những thành kiến cổ hủ mãi như thế, phải chăng thầy cũng đã nhìn tình yêu dưới đôi mắt kiả Thầy quá coi thường em mà.
- Vâng, tôi là con người cổ xưa rồi Dung ạ, em còn trẻ quá, cuộc đời nào có đơn giản như óc em nghĩ đâụ Cũng như cuộc đời nào phải chỉ có hai ta mà còn cả một tập thể mà ta đang sống trong đó. Tôi không có hy vọng một ngày kia Dung sẽ là vợ tôị
Dung yên lặng nhìn Nam, đoạn nói:
- Em muốn hỏi thầy một câu có được chăng?
- Em cứ hỏị
Dung cắn chặt đôi môi cúi đầu hỏi:
- Thầy có thật tình yêu em chăng hay chẳng qua chỉ là một sự yêu thích?
Nam đứng dậy đến cạnh bàn, chàng hít một hơi thuốc dài, mông lung nhìn những làn khói tỏa ra trước mắt.
- Tôi mong rằng đó chỉ là sự yêu thích cũng như tôi mong rằng tình cảm của em đối với tôi cũng thế. Chúng ta hãy coi như đang chơi trò cút bắt, một lúc nào đó mệt sẽ buông nhau ra mà không làm hại lẫn nhau, rồi đường ai cứ đị Nhưng tôi biết rằng chúng ta không phải thuộc vào hạng người đó, thảm kịch sẽ xảy ra trong đờị
- Em chỉ cần thầy thật sự yêu em, thì tất cả sẽ là vô nghĩa đối với em, không cần biết thầy lớn tuổi, lập gia đình đã có con hay chưa, tất cả đều không cần thiết.
- Nhưng mà còn những người xung quanh ta nữa, cha mẹ, dư luận, xã hội và hàng ngàn những trở ngại khác.
- Em cũng biết, nhưng mãnh lực của tình yêu có thể phá tan những trở ngại đó, em tin như vậy, còn anh?
Nam nhìn đôi mắt tràn đầy tin tưởng của Dung, anh chỉ biết cười buồn:
- Anh không tin tưởng như em.
- Anh nói thế nghĩa là thế nàỏ
- Anh linh cảm được là anh sẽ không cưới được em.
- Anh đã làm em nghi ngờ tất cả, em cứ tưởng rằng anh là con người cương quyết và tự kiêu, thế sao hôm nay anh hèn thế?
Nam vứt bỏ điếu thuốc trên tay, đến trước mặt Dung quỳ xuống, nắm chặt lấy tay Dung:
- Tại sao em lại yêu anh? Anh có gì đáng yêu đâủ
Dung cười nhẹ:
- Em yêu anh vì anh là Khang Nam mà không là kẻ khác thế thôị
Nam ngước lên, tia nhìn ngưng đọng nơi mặt Dung, ôi gương mặt đáng yêu biết chừng nào, đôi mắt lung linh diễm tuyệt, lòng Nam bỗng rung động, một thứ tình cảm yêu mến chan hòa tình thương hại đang xao động tim chàng. Nam đứng lên ôm chặt Dung vào lòng, đặt nụ hôn lên mặt Dung và sau cùng ngưng đọng nơi đôi môi bé nhỏ xinh xắn
|
|
|