Quý ròm vừa vô tới cổng, Mạnh đã chạy vù ra:
- Ôi, anh đi đâu mà giờ này mới về? Em và anh Tiểu Long đợi anh dài cổ luôn!
Quý ròm dòm quanh:
- Tiểu Long đâu?
- Ðợi anh lâu quá, ảnh về rồi! Ảnh bảo là chiều ảnh qua!
Rồi Mạnh cầm tay ông anh lắc lắc:
- Nãy giờ anh đi đâu thế?
- Tao đi truy lùng "đảng Chim Ưng"!
Mạnh đỏ mặt:
- Thôi mà! Anh cứ chọc em hoài!
Quý ròm cười cười:
- Mày không tin thì thôi! Tao đi tắm đây!
Nói xong, Quý ròm bước vụt vào nhà.
Từ đó cho đến lúc ngồi vào bàn ăn, Mạnh cứ tò tò đi theo Quý ròm. Nhưng mặc cho nó hỏi, Quý ròm không đáp, chỉ nhe răng cười ruồi.
Cho đến khi leo lên giường nằm ngủ trưa thì Mạnh không nhịn được nữa. Nó giật mạnh chiếc gối dưới đầu Quý ròm:
- Làm gì anh cứ úp úp mở mở thế?
Quý ròm giằng chiếc gối lại, mắt hấp háy:
- Úp mở gì đâu! Tao đã nói là tao đi truy lùng "đảng Chim Ưng", ai bảo mày không tin chi!
- Em không tin! - Mạnh vùng vằng.
Không tin thì kệ mày!
Nói xong, Quý ròm vòng tay lên đầu giữ khư khư chiếc gối, nhắm mắt vờ ngủ.
Thấy không làm gì được ông anh, Mạnh lạ giọng năn nỉ:
- Anh kể em nghe đi! Hồi trưa anh đi đâu vậy?
- Thằng này lạ thật! - Quý ròm dập chân xuống giường - Khi mày hô hoán là có một cái "đảng Chim Ưng" đang hoạt động, tao không tin thì mày giận tao, bây giờ đến lượt tao tin thì mày lại không tin tao!
Cho đến lúc đó, Mạnh vẫn tưởng Quý ròm cố tình giễu cợt nó. Chính nó là người đầu tiên nghi vấn về những tấm hình chim ưng trên cặp sách của tụi học trò trường Hoạ Mi nhưng từ khi tận mắt mục kích cảnh thằng Khánh bị bọn Bò Trổng Bò Lục cho "đi tàu bay" thì Mạnh đâm ra nghi ngờ chính những nghi ngờ của mình. Vì vậy, nghe Quý ròm cứ một điều "đảng Chim Ưng" hai điều "đảng Chim Ưng", Mạnh nhột nhạt khôn tả. Nó có cảm giác nó bị nhạo báng.
Ấm ức và giận dỗi, Mạnh không thèm hỏi han nữa. Quý ròm nằm im, nó cũng nằm im. Quý ròm vờ ngủ, nó cũng vờ ngủ. Một lát Quý ròm ngủ thật, nó cũng ngủ thật lúc nào không hay.
Tiểu Long đến khi cả hai còn ngáy khò khò.
Biết Quý ròm là "vua ngủ", đụng đến nó thế nào cũng bị nó cằn nhằn nhức óc, Tiểu Long quay sang khều Mạnh, miệng kêu khẽ:
- Mạnh.
Mạnh mở mắt và khi nhận ra Tiểu Long, nó chồm dậy:
- A, anh Tiểu Long!
Tiểu Long đưa tay lên miệng:
- Khẽ thôi! Anh Quý ròm về nhà khi nào thế?
- Hồi trưa! - Mạnh hạ giọng - Anh đi khoảng mười lăm phút thì ảnh về!
- Anh mày đi đâu thế?
Mạnh tiếp tục thì thầm:
- Em hỏi ảnh nhưng ảnh không nói.
- Không nói? - Tiểu Long giương mắt ếch.
- Ảnh chỉ trêu em thôi! - Mạnh nhăn nhó - Ảnh bảo là ảnh đi... truy lùng "đảng Chim Ưng".
- Tao trêu mày làm cái cóc gì! - Giọng Quý ròm đột ngột vang lên, vừa nói nó vừa ngồi bật dậy trước ánh mắt sửng sốt của Tiểu Long và Mạnh - Cái vụ "đảng Chim Ưng" do chính miệng thằng Khánh nói ra chứ đâu phải tao bịa.
- Thằng Khánh? - Miệng Mạnh há hốc.
- Thì ra vậy! - Tiểu Long gật gù - Té ra hồi trưa mày bám theo thằng Khánh!
- Dĩ nhiên là vậy chứ "té ra té vô" gì nữa! - Quý ròm hừ mũi - Nếu không phải bám theo nó thì chẳng lẽ tao chui xuống đất?
Tiểu Long đưa tay quẹt mũi:
- Thế thằng Khánh thú nhận những tấm hình chim ưng dán trên cặp sách của tụi học trò là dấu hiệu của một băng đảng bí mật thật à?
Quý ròm thu nắm tay:
- Ðây là một băng "bảo kê", do một đứa có tên là Dũng cò làm thủ lĩnh. Bọn học trò đứa nào chịu nộp "lệ phí" cho nó mỗi tuần hai ngàn sẽ được nó cho phép dán dấu hiệu chim ưng lên cặp.
Tiểu Long tỏ thông thái:
- Và bọn trấn lột khi thấy dấu hiệu của Dũng cò sẽ không dám gây sự?
Quý ròm chưa kịp gật đầu thì Mạnh đã hí hửng vọt miệng:
- Thấy chưa? Ngay từ đầu em đã đoán trúng phóc!
- Mày đoán giỏi lắm! - Quý ròm bật ngón tay cái lên khen Mạnh - Nhưng có một chuyện mày không đoán ra! Ðó là thằng Khánh đã sử dụng con chim ưng giả!
- Chim ưng giả? - Cả Mạnh lẫn Tiểu Long cùng bật hỏi.
- Ðúng vậy! Thằng Khánh không chịu nộp tiền cho Dũng cò nhưng vì sợ tụi Bò Trổng Bò Lục qua mức nên tự động mua hình chim ưng lén lút dán lên cặp. Thế là nó bị "lòi đuôi"!
- Hèn gì! - Mạnh mừng rỡ - Thế mà hồi trưa thấy tụi Bò Lục Bò Trổng hè nhau véo tai thằng Khánh, em cứ tưởng là mình đoán sai. Hóa ra có thật! - Rồi nó vỗ vỗ trán - Bây giờ em mới hiểu tại sao tụi thằng Tùng bảo em về Vũng Tàu hẳng mua cặp. Tụi nó sợ em xách chiếc cặp có hình chim ưng đi lơn tơn ngoài phố, rủi đụng đầu Dũng cò hoặc tụi Bò Lục Bò Trổng sẽ sinh chuyện rắc rối!
Ðang cơn hào hứng, Mạnh chồm người tơi trước thò tay đập đập lên đầu gối ông anh:
- Vậy ngày mai ba anh em mình đi kiếm Dũng cò đi!
Nhưng Quý ròm làm Mạnh xuôi xị:
- Ngày mai chưa được!
- Sao lại chưa được? - Mạnh gãi gáy.
Quý ròm nhún vai:
- Thứ nhất là mình không biết Dũng cò đang trú ngụ ở đâu, thậm chí cả mặt mũi nó mình cũng chưa biết! Thứ hai, mình cũng chưa có bằng chứng gì về những hoạt động "ngoài vòng pháp luật" của nó!
- Sao lại không có bằng chứng! - Mạnh kêu lên - Bằng chứng chính là thằng Khánh! Mình sẽ lôi thằng Khánh ra đối chất...
- Vô ích! - Quý ròm cắt ngang - Chắc chắn lúc đó thằng Khánh sẽ chối phăng những gì nó nói!
- Sao thế? - Mạnh chưng hửng.
- Bộ mày tưởng thằng Khánh "oai hùng" lắm chắc! - Quý ròm cười khảy - Hồi trưa nó đâu có chịu hé môi về "đảng chim Ưng". Tao phải dòn hỏi vòng vèo cả buổi nó mới chịu vô tình hở ra một tẹo.
Tiểu Long gật gù:
- Như vậy rõ ràng tụi nhóc đã bị Dũng cò hăm dọa.
Quý ròm thở dài:
- Bọn học trò trường Họa Mi đứa nào cũng nhát cáy. Ngay cả tụi thằng Tùng khi thấy ba đứa mình xuất hiện ngăn cản bọn trấn lột cũng sợ hãi chạy dài. Tụi nó sợ hai thằng Bò Lục Bò Trổng phát hiện ra sự quen biết giữa hai bên sẽ tìm cách trả thù tụi nó.
Mạnh liếm môi:
- Thế bây giờ mình phảI làm sao?
Quý ròm chém tay vào không khí:
- Tiếp tục theo dõi tụi Bò Lục Bò Trổng! Khoan đụng đến "đảng Chim Ưng"! Hễ tụi mình "triệt" được bọn trấn lột, hoạt động "bảo kê" của Dũng cò sẽ không còn lý do để tồn tại, lúc ấy "đảng Chim Ưng" sẽ tự động tan rã.
- Hay đấy! - Tiểu Long đấm hai tay vào nhau - Tao cũng đang định đi tìm tụi Bò Lục Bò Trổng đây.
Thế là trưa hôm sau tụi Quý ròm bốn đứa tiếp tục bí mật bám theo tụi thằng Tùng. Sở dĩ tác giả viết "bốn đứa" bởi vì lần này ngoài Quý ròm, Tiểu Long và Mạnh ra còn có thêm một nhân vật mới: Văn Châu.
Văn Châu có mặt là do yêu cầu của Tiểu Long. Hôm trước, sau khi bàn bạc đâu đó xong xuôi, Tiểu Long thình lình quẹt mũi "cảm thán":
- Cuộc đụng độ kỳ này với bọn trấn lột sẽ rất ác liệt!
- Dĩ nhiên rồi! - Mạnh phấn khởi hùa theo.
Thấy Mạnh không hiểu ý mình, Tiểu Long gãi cổ, "cụ thể":
- Tụi nó chắc chắn sẽ không chỉ có hai đứa!
Mạnh thật thà:
- Thì bên mình cũng đâu phải hai đứa! Tụi mình ba người lận mà!
Chẳng lẽ bảo bên mình ba người nhưng hết hai người chuyên làm rối chân rối cẳng người thứ ba, Tiểu Long đành nhăn nhó nói lòng vòng:
- Nhưng tụi nó chắc gì đã ba đứa! Biết đâu ngoài Bò Lục Bò Trổng ra, còn có thêm sáu, bảy đứa khác!
Thằng Mạnh hăng tiết vịt có thể không hiểu tâm sự của Tiểu Long nhưng tinh ý như Quý ròm chỉ nghe thoán qua đã biết Tiểu Long muốn gì. Nó tủm tỉm nhìn bạn:
- Mày sợ đánh không lại tụi nó hả?
- Hai thằng Bò Lục Bò Trổng đều có võ! - Biết Quý ròm đi guốc vào bụng mình, Tiểu Long đỏ mặt phân trần - Nhỡ những đứa kia...
- Thôi, đủ rồi! - Quý ròm láu lỉnh ngắt lời - Tóm lại mày muốn kêu thêm "viện binh" chứ gì?
- Ừ! - Tiểu Long hít vào một hơi - Tao muốn rủ thêm Văn Châu!
- Văn Châu? - Quý ròm há hốc miệng:
Tiểu Long chột dạ:
- Văn Châu thì sao?
- Chả sao cả! - Quý ròm liếm môi - Nhưng làm sao nó có thể chuồn ra khỏi nhà đi theo tụi mình được?
Thắc mắc của Quý ròm khiến Tiểu Long bất giác thộn mặt ra. Ừ nhỉ, hoàn cảnh của Văn Châu đâu có giống tụi mình! Ba mẹ nó khó ơi là khó, suốt ngày cứ giữ rịt nó trong nhà, chẳng cho đi chơi đâu. Lại thêm chi Ngọc Diệu và thằng Bạch Kim ke kè bên cạnh, Văn Châu có muốn lỉnh ra ngoài cũng chẳng dễ. Tiểu Long trầm ngâm mộ thoáng rồi khẽ tặc lưỡi:
- Chiều nay cứ đi gặp nó thử xem! Biết đâu nó có thể chuồn ra khỏi nhà vào buổi trưa. Tao nghĩ giờ đó mọi người trong nhà nó đã đi ngủ cả.
Ba đứa kéo nhau tới nhà Văn Châu ngay trong chiều hôm đó. Cả bọn đứng thập thò trước cánh cổng sắt một lát đã trông thấy chị Thắm.
Chị Thắm cũng vừa thấy bọn trẻ. Quý ròm chưa kịp lên tiếng gọi, chị đã tất tả bước ra:
- Ôi, lâu quá mới thấy các em đến chơi!
Tiểu Long nhoẻn miệng cười:
- Văn Châu có nhà không chị?
Chị Thắm đánh mắt về phía tòa biệt thự:
- Có! Ðể chị đi kêu!
Văn Châu vô cùng mừng rỡ khi gặp lại bọn Quý ròm. Nó vừa phóc ra cổng vừa toét miệng cười, chả giống chút nào với nhỏ Văn Châu lạnh lẽo thường ngày:
- Ô, các bạn đi đâu đây?
Quý ròm không buồn nhập đề theo lối "lung khởi" quen thuộc, nó trầm giọng:
- Tụi này tính rủ bạn đi đánh nhau.
- Ðánh nhau? - Cặp mắt Văn Châu tròn xoe.
- Ừ!
Văn Châu lắc mái tóc ngắn ngủn:
- Ðánh nhau với ai vậy?
Tiểu Long vọt miệng:
- Ðánh nhau với bọn trấn lột học trò.
Rồi không đợi Văn Châu hỏi tiếp, Tiểu Long phẫn nộ kể tội hai "hung thần" Bò Lục và Bò Trổng. Câu chuyện của Tiểu Long làm Văn Châu nổi gan. Nó nghiến răng ken két:
- Không thể để cho bọn này lộng hành như vậy được!
Quý ròm mừng rơn:
- Thế bạn nhận lời đi với tụi này nhé?
- Dĩ nhiên rồi! - Văn Châu hăm hở.
Tiểu Long chớp mắt:
- Thế nhỡ ba mẹ bạn...
- Không sao! - Văn Châu so vai - Buổi trưa tôi đi chẳng ai biết đâu!
Mình đoán mò hóa ra trúng phóc! Nghe Văn Châu nói vậy, Tiểu Long sung sướng nhe răng cười. Quý ròm đứng cạnh mặt cũng tươi như hoa.
Trong bọn chỉ có Mạnh là ngơ ngác. Cho đến khi về tới tận nhà nó vẫn ngẩn ngơ tự hỏi: "Chả rõ thằng Văn Châu này võ nghệ giỏi đến cỡ nào mà hai ông anh mình có vẻ ưu ái thế không biết".
|
|
|