Bản kế hoạch yêu đương một tháng của tôi và hắn được soạn thảo bao gồm:
Tuần một: Tìm hiểu.
Tuần hai: Hẹn hò.
Tuần ba: Yêu sâu đậm.
Tuần bốn: Chia tay.
- o O o -
I. Gặp gỡ.
Một chiều họp giao ban đầu tuần, sếp tươi cười đặt trước mặt tôi tập tài liệu dầy cộp cùng một đơn triệu tập tập huấn.
"Cô Thùy chuẩn bị đi học tám tuần bên cục thuế phổ biến về thông tư 200 nhé."
Giọng nói trầm ấm cất lên mà tôi nghe như sét đánh ngang tai. Tập huấn? Tám tuần. Vậy là mất mười sáu ngày nghỉ, mất mười sáu ngày ngủ nướng. Tại sao, tại sao nhà nước lại thay đổi thông tư để rồi làm khổ những người làm kế toán như tôi? Cô kế toán trưởng đang đi công tác, các em kế toán viên còn ít kinh nghiệm và người làm kế toán tổng hợp là tôi không thể không đi.
Sáng thứ bảy, mặc dù được thông báo tám giờ sáng vào lớp nhưng tám giờ ba mươi phút tôi vẫn nằm lỳ trên giường. Chín giờ, tôi rón rén bước vào lớp. Một căn phòng rộng chứa hơn một trăm người với đủ lứa tuổi khác nhau nhưng đều có chung một nghề nghiệp. Sau khi đảo mắt một lượt tôi tới xin ngồi cạnh một cô bé xinh đẹp bàn cuối.
- Chị cứ ngồi đi, chưa điểm danh đâu, em cũng vừa tới.
Trang thân thiện kéo ghế cho tôi và chúng tôi nhanh chóng trao đổi thông tin vui vẻ. Chưa đầy hai mươi phút sau thầy cho giải lao, chúng tôi dắt díu nhau đi ăn sáng như chị em thân thiết lâu lắm và cũng nhanh chóng kết bạn với một nhóm các cô gái trẻ khác. Buổi sáng đầu tiên đã kết thúc với những câu chuyện không đầu không cuối của hội con gái chưa chồng và những kiến thức được ghi nhớ mang máng.
Buổi chiều, hai giờ vào lớp nhưng Trang và tôi hẹn nhau ba giờ cùng đến. Hai kẻ lười nhác luyến tiếc giấc ngủ trưa ngắn ngủi và quyết định bùng học nửa buổi. Trong lúc tôi đang loay hoay tìm chỗ cất xe thì có một giọng nói vang lên:
- Em đồng hương ơi, chỗ này trống.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn, một tên trai trẻ áng chừng ngang tuổi đang nhăn nhở cười với tôi. Tôi không quen hắn nhưng giọng nói quê hương của hắn không lạc đi đâu được.
- Ừ cảm ơn nhé.
- Thôi để đó anh cất cho, nhìn em khổ sở quá.
- Cảm ơn, nhưng chưa biết ai già hơn ai mà cứ anh em ngọt xớt thế.
- Có sao đâu, kiểu gì em chẳng là em anh.
Tôi mặc kệ hắn và đi thẳng lên tầng ba, hắn chạy theo đưa tôi quyển vở rồi dặn dò:
- Lần sau đi học đúng giờ nhé, đang ra chơi rồi, cầm lên lớp giúp anh, anh đi uống nước.
Hắn dúi luôn vở vào tay tôi rồi chạy vụt đi nhưng cho tới tận giờ tan học vẫn không thấy hắn quay lại. Trong lúc rảnh rỗi tôi mở quyển vở của hắn ra xem: Phạm Anh Tuấn. Cái tên cũng hay đấy nhưng chữ hắn thì xấu thậm tệ và chẳng có chút kiến thức học hành nào. Quyển vở trắng tinh chỉ vẽ hình một cô gái xinh đẹp, càng nhìn tôi càng thấy quen nhưng nhất thời chưa nhận ra.
Ngày chủ nhật, thầy giáo chỉ dạy buổi sáng nên buổi trưa chúng tôi đã tụ tập ăn uống và nấn ná cafe tới buổi chiều. Cả nhóm chục chị em người lớn nhất sinh năm 1989, kế đó là tôi còn các em đều là 93, 94 vừa ra trường và được cơ quan tin tưởng cử đi học. Tôi có chút hậm hực tại sao cơ quan mình không tin tưởng các em trẻ như vậy?
Trong nhóm tôi nói chuyện với Trang và Lan nhiều nhất, cả hai em đều có người yêu đang đi học ở Úc. Lan trẻ nhất nhóm, lại xinh nhất nên có hai ngày học các anh trong lớp tới tấp làm quen kết bạn nhưng đáp lại Lan rất lạnh lùng. Ngoài vài chị em Lan không nói chuyện với ai. Bất chợt nhìn Lan cười tôi mới nhận ra cô gái trong quyển vở giống Lan, chẳng trách tôi cứ bảo sao nhìn quen mắt tới vậy. Xem ra hắn cũng phải lòng em Lan ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kể ra hắn cũng có năng khiếu, bức tranh rất có hồn và đẹp y người ngoài đời.
Tối chủ nhật, tôi đang đánh máy lại danh sách lớp và địa chỉ liên lạc giúp nhóm trưởng thì thấy facebook thông báo có yêu cầu kết bạn mới. Nick Pham Anh Tuan. Tôi nhìn qua một lượt thông tin, quê quán Hải Dương, nơi sống hiện tại Hải Phòng, có năm người bạn chung và đều là các bạn bè cùng lớp tập huấn. Vốn bình thường tôi không kết bạn với người lạ nhưng khi nhìn thấy đồng hương bất chợt cảm thấy háo hức. Tìm được một người cùng quê ở thành phố khác là một điều đáng quý. Tôi đã chấp nhận yêu cầu không chút đắn đo. Ngay sau đó có tin nhắn đến:
- Chào em!
- Em á?
- Ừ, chào em đồng hương.
- Có vẻ thích làm anh?
- Em nhận ra anh rồi chứ?
- Ừ, vừa xem ảnh rồi.
- Anh ngoài đời đẹp trai hơn ảnh nhỉ.
- Dưa bở mùa này đắt lắm đấy.
-....
Câu chuyện của tôi và hắn cứ tiếp diễn như vậy, không đầu không cuối không chủ đề. Tới khi nhìn thấy hai giờ sáng tôi mới giật mình.
- Đi ngủ thôi mai còn đi làm.
- Cho anh số điện thoại của em nhé.
- Để làm gì?
- Rủ đi chơi.
- Hâm à?
- Em nên cảm thấy đáng quý vì quen anh chứ cô bé.
Sau màn đấu bàn phím một hồi tôi đã chụp luôn cả danh sách lớp kèm số điện thoại cho hắn. Dĩ nhiên trong đó có số điện thoại của tôi và kệ hắn tự lần. Vài phút sau có tin nhắn zalo:
- Ngủ ngon em nhé.
Tôi bật cười. Hắn cứ làm như tôi và hắn đã thân quen lắm vậy.
Thêm một tuần nữa trôi qua, sáng thứ bảy tôi tiếp tục đi muộn một tiếng. Vừa cất xong xe thì có tin nhắn điện thoại:
- Ngựa con không đi học à?
- Đang.
- Nhanh không điểm danh đấy.
- Biết rồi.
- Váy hôm nay đẹp đấy, cẩn thận không ngã tốc váy lên thì khổ thân váy lắm.
Váy? Tại sao hắn biết tôi đang mặc váy. Tôi quay ngang quay dọc một hồi không thấy hắn xung quanh. Hắn đứng từ đâu mà nhìn thấy tôi chứ. Thật là nguy hiểm. Mong là hắn không nhìn thấy cảnh tôi vừa túm váy leo qua hàng rào ở bãi gửi xe.
Tôi len lén vào lớp, vừa ngồi xuống cạnh Lan thì lại có tin nhắn.
- Chân ngắn mà cũng đi nhanh nhỉ.
- Im đi.
- Cái váy đẹp mà người mặc váy mỏng quá đấy.
- Kệ tôi.
- Hỏi giúp tôi em Lan có người yêu chưa nhé.
Biết ngay mà, cuối cùng thì hắn cũng đi vào đúng chủ đề. Từ mấy hôm rồi đã có kha khá các anh liên hệ qua nhóm tôi để làm quen em Lan, bây giờ lại thêm hắn. Dù gì hắn cũng là đồng hương nên tôi ưu ái báo cho hắn biết Lan đã có gấu và muốn phá không hề dễ.
Cả tối hôm đó hắn chat với tôi hỏi cặn kẽ về Lan, từng chi tiết nhỏ nhặt cũng không bỏ qua trong khi tôi cũng không biết nhiều về Lan đến vậy. Hắn hỏi nhiều quá tới mức tôi cáu.
- Thích thì đi mà hỏi trực tiếp đi, đừng hỏi tôi nữa, mệt quá.
- Bà đang ghen đấy à?
- Thần kinh hả.
- Có bà giúp tôi mới tán được em ấy chứ.
- Ông tự thân vận động đi.
Tôi đóng sập máy đi ngủ. Thật là phiền.
Ngày hôm sau đi học tôi không thấy hắn ý kiến gì, tới tận tối vẫn im im nhưng tới chín giờ tối hắn gọi điện rủ rê:
- Đồng hương ơi, xoài dầm đê.
- Muộn rồi.
- Thế có thích ăn không?
- Ngại đi.
- Đưa địa chỉ anh qua đón.
Mười phút sau hắn có mặt, hai đứa dắt díu nhau ra ngã năm ăn xoài nhưng vừa ngồi chưa ấm chỗ chủ quán đã gợi ý quán sắp đóng cửa. Tôi nhìn hắn cau có:
- Biết ngay mà, rủ đi ăn lúc chín giờ bị đuổi là đúng rồi.
- Tại hôm nay họ đóng cửa sớm chứ mọi hôm mười hai giờ đêm.
- Có mà nhìn cái mặt ông đáng ghét họ mới đuổi ấy.
Rời quán xoài, hai đứa lang thang tới gần một giờ sáng, trước khi tôi vào nhà hắn còn cố hỏi:
- Em có hay đi chơi về muộn thế này không?
- Thi thoảng.
- Không sợ anh bán à?
- Này bốn mươi cân, tôi không thèm bán cậu thì thôi, cậu đòi bán ai.
- Anh năm năm cân nhé.
- Biến đi.
- Ờ, anh về đây.
Hắn về rồi tôi vẫn tủm tỉm cười. Thật ra thì tôi cũng hay đi chơi về muộn nhưng là đi với hội con gái thân thiết. Đây là lần đầu tiên tôi đi với một người con trai về muộn tới vậy, hơn nữa tôi và hắn vừa mới quen nhưng tôi lại có cảm giác thân thiết kỳ lạ. Có lẽ vì hắn giống tôi, hai đứa cùng tuổi, cùng quê và cùng có sáu năm gắn bó ở thủ đô. Cả hai đứa cùng rời xa những nơi thân quen để bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi xa lạ. Hơn nữa tôi và hắn cùng ngành, lại càng thêm nhiều thứ để trao đổi. Từ những câu chuyện không đầu không cuối tôi đã chia sẻ với hắn cả những bí mật riêng của mình. Tôi vừa kết thúc một mối tình sâu đậm với một chàng trai Hải Phòng – người tôi đã nghĩ đi cùng tôi tới cuối cuộc đời nhưng mọi chuyện đứt gánh khi tôi biết anh bắt cá hai tay. Nỗi đau của sự phản bội dày vò tôi và làm tôi cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu.
Hắn cũng giống như bao chàng trai khác, thích cái đẹp, thích chinh phục. Hắn bảo vì em Lan xinh nhất lớp nên hắn quyết tâm theo đuổi cho bằng được dù rằng hắn không có tình cảm. Hắn bảo thích cảm giác tán đổ một cô gái và làm cô ấy yêu hắn. Tôi và hắn đã tranh cãi gay gắt về quan điểm này, không ai chịu nhường ai và kết luận cuối cùng của tôi là thân ai người ấy lo, đời ai người ấy sống. Tôi không có lí do gì can thiệp vào cuộc sống riêng của hắn. Cuộc đời của ai người ấy tự chịu trách nhiệm.
Từ lần gặp đó, mỗi ngày tôi và hắn đều chat với nhau, vẫn là những chuyện trên trời dưới biển và em Lan. Nhưng khi hắn nhắc đến em Lan nhiều quá kèm theo đem tôi ra so sánh thì tôi nặng lời. Hắn lại gửi icon mặt cười hỏi tôi có ghen không. Hắn thật ngốc, có đứa con gái nào bị chê mà không bực mình cơ chứ. Ừ thì tôi không xinh, ừ thì ba vòng không chuẩn nhưng tôi vẫn không thích bị so sánh với ai hết.
Chiều thứ bảy tan học, hắn đuổi theo tôi dặn dò ăn cơm sớm để tối đi cafe nhưng tới tận chín giờ tối hắn vẫn nằm nhà nhắn tin zalo cho tôi. Hắn bảo chờ muộn đi đường lạnh ôm nhau cho thích. Tôi khẳng định đi với hắn kiểu gì cũng bị chủ quán đuổi nhưng hắn vẫn nấn ná chưa đi, tới khi tôi bảo đi ngủ hắn mới phi đến đón với tốc độ tên lửa.
Một quán trà cúc ở phố Đinh Tiên Hoàng. Tôi đã nghe nhiều về món trà cúc nhưng đây là lần đầu tiên tôi uống. Trà cúc nóng có vị thơm dịu, thoạt đầu hơi đắng nhưng càng về sau càng có vị ngọt của cam thảo. Trà cúc lạnh mát rượi xua tan cơn khát. Trà ngon cộng thêm không gian quán về khuya im ắng, tiếng lá cây xào xạc, tiếng gió vui đùa mang theo hương hoa thơm dịu. Tôi nhìn xuống đường lòng chợt thấy bình yên kỳ lạ. Hắn ngồi bên nhìn tôi chăm chú, bất chợt hắn đưa tay véo má tôi rồi hỏi: Thích không? Tôi gạt tay hắn tiếp tục thả hồn vào không gian đêm. Tiếng chủ quán giục đóng cửa cắt ngang cảm xúc. Tôi ra vẻ ta đây dự đoán trước tình hình. Hắn thản nhiên: quen rồi, lần nào cũng bị đuổi.
Trên đường đi về tôi và hắn nhìn thấy hai thanh niên đi xe song song đang ôm nhau tình cảm. Tôi bất chợt bảo: thật đáng ngưỡng mộ. Hắn kéo tay tôi vòng qua người hắn:
- Em cũng có thể làm như họ mà.
Tôi vội vàng rụt tay lại. Cả chặng đường về hai đứa cùng im lặng. Tới cửa nhà tôi, hắn lừng khừng chưa muốn về. Tôi mặc hắn đi thẳng vào nhà trước. Mãi lâu sau mới có tiếng hắn nổ xe.
Cốc trà cúc lạ làm cả đêm tôi mất ngủ, ruột gan đảo lộn. Trở qua trở lại không ngủ được, vừa online tôi thấy nick hắn sáng đèn.
- Em không ngủ được à?
- Tại trà cúc. Mà sao cậu chưa ngủ.
- Tại em.
- Liên quan?
- Muốn ôm mà không được nên khó ngủ.
- Ngủ đi và mơ về em Lan của cậu.
- Em biết tôi không thích Lan mà.
- Nhắc suốt còn gì.
- Trêu em thôi.
-...
Câu chuyện của tôi và hắn lại kéo dài bất tận tới sáng. Tôi đổi tên danh bạ lưu hắn thành "Trà cúc" cùng lời giải thích là thứ đồ uống ngon nhưng khó ngủ. Hắn đổi tên tôi thành: "xấu gái không ai tán". Hai đứa còn cẩn thận chụp màn hình gửi cho nhau rồi mới yên tâm đi làm.
Từ sau hôm đó hắn không nhắc gì đến em Lan. Đi học thi thoảng hắn còn quay xuống cuối lớp trêu tôi. Gặp ở nhà để xe hắn còn tranh thủ bẹo má tôi và giải thích rằng như vậy cho chóng béo. Tôi luôn câm nín không thể cãi nổi hắn.
Một tối muộn, hắn dẫn tôi ra hồ Tam Bạc. Hắn mang theo đàn. Những người đi đường hiếu kỳ ngoái đầu nhìn hắn. Tôi tự nhủ nếu để thêm cái nón rách hẳn sẽ được cho kha khá tiền. Dưới ánh đèn vàng, một chàng trai trẻ đang nghêu ngao hát, giọng ấm áp đi vào lòng người, quả thực làm người khác khó rời mắt. Tôi lặng im nhìn hắn. Trời càng lúc càng khuya, đèn bên hồ đã được tắt bớt chỉ còn sót lại ánh sáng từ những chiếc xe lao vút qua màn đêm và ánh trăng lọt qua những tán cây. Tôi kéo áo hắn giục về. Hắn có vẻ còn luyến tiếc. Trong lúc tôi đang đội mũ bảo hiểm, hắn bất chợt ôm tôi từ đằng sau:
- Cuối tháng anh đi Mỹ, chắc là sẽ không về Việt Nam nữa. Mình yêu nhau được không em?
Tôi vội xoay người nhìn hắn không thốt lên lời. Đi Mỹ ư? Đi hẳn ư? Tôi vẫn ngơ ngác chưa xác định được tình hình thì hắn đã cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn vội vã:
- Mình yêu nhau em nhé!
- Đi về thôi.
Hắn đưa tôi về và im lặng suốt quãng đường. Tôi vào nhà nhìn ra cửa thấy hắn cứ đứng đó, lâu, rất lâu. Tôi nhắn tin bảo hắn đi về nhưng hắn vẫn ngoan cố không đi.
- Đi về đi, muộn lắm rồi.
Tôi chạy ra đuổi hắn nhưng hắn không nhúc nhích.
- Cậu còn muốn gì nữa?
- Chúng ta yêu nhau đi em, chỉ còn một tháng thôi. Em có thể ở bên anh một tháng được không?
Hắn ôm chặt tôi vào lòng, dụi dụi cằm lên tóc. Tôi cảm thấy rõ tim hắn đang đập rất nhanh và tim tôi cũng đang hòa cùng nhịp với tim hắn. Hắn cúi xuống lần môi tôi, trong vô thức tôi đã đáp lại nụ hôn của hắn thay cho câu trả lời.
II. Yêu.
Bản kế hoạch yêu đương một tháng của tôi và hắn được soạn thảo bao gồm:
Tuần một: Tìm hiểu.
Tuần hai: Hẹn hò.
Tuần ba: Yêu sâu đậm.
Tuần bốn: Chia tay.
Tôi và hắn xây dựng một lộ trình bắt đầu từ lúc mới quen tới lúc chia tay vẻn vẹn một tháng. Mặc dù cả hai đã tới giai đoạn hôn nhưng chính xác có yêu thương nhau hay không thì cả hai cũng không rõ. Cũng có thể tôi và hắn nhầm lẫn giữa yêu và sự chia sẻ, có khi chỉ là cả hai cảm thấy thân thiết giữa thành phố lạ nhưng bây giờ không còn thời gian nữa. Chỉ một tháng thôi, hãy yêu nhau.
Ngày đầu tiên hẹn hò, hắn đi mua một em cún. Hắn đặt tên em là Đậu, tôi chê tên xấu, hắn bảo vì hắn hay chửi bậy nên sau hắn có chửi "đậu má" người khác sẽ nghĩ hắn gọi tên thú cưng của hắn. Em Đậu quấn hắn lắm, hắn đi một bước theo một bước. Hắn bảo tôi đừng quấn hắn như Đậu. Hắn sợ rằng buộc. Tôi tự nhủ vậy là hắn không muốn mình yêu hắn thật rồi.
Cuối tuần đầu tiên hẹn hò, hắn đưa tôi tới một quán trà đạo có tên "Nam Giao". Hắn bảo trà ở đây rất ngon, uống trà nghe nhạc Trịnh rất thư thái. Tôi không thích nhạc Trịnh, cũng không đọc kinh phật. Tôi bảo hắn như mấy thầy nho sỹ ngày xưa có những thú vui rất tao nhã. Hắn bật cười khoe khoang, ai cũng bảo hắn có phong thái đĩnh đạc. Và lần này tôi và hắn tiếp tục bị chủ quán đuổi.
Hắn đưa tôi về tới đầu ngõ, hắn nhất quyết chờ tôi vào nhà mới chịu về nhưng miệng hắn bảo tôi vào đi mà tay hắn lại ôm ghì lấy tôi không buông. Hình như tôi bắt đầu không muốn xa hắn.
Tuần thứ hai hẹn hò, hắn bảo sẽ chờ cơm tối. Hắn đưa tôi địa chỉ nhà và dặn dò đi làm về nhớ qua ăn cùng hắn một bữa cơm. Tôi bất ngờ khi cơm hắn nấu khá ngon và căn phòng gọn gàng với giá sách đầy ắp. Trong lúc hắn dọn dẹp tôi ngồi ôm em Đậu, tôi hỏi hắn khi hắn đi rồi ai sẽ nuôi em. Tôi nghĩ khi hắn đi cả tôi và Đậu sẽ cùng nhớ hắn.
Hắn tranh thủ lúc tôi yếu lòng thủ thỉ: đêm nay ở lại đây với anh. Tôi đá hắn dí vào tường lẩm bẩm: đừng hòng cướp đời con gái của chị. Tôi vùng vằng bỏ về, hắn lẽo đẽo đi xe đằng sau, không dám vượt lên ngang hàng. Tôi giận hắn.
Hai mươi sáu tuổi, tôi yêu nhiều, thương nhiều nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ quan hệ với ai ngoài chồng. Có điều tôi tìm, tìm mãi vẫn chưa thấy anh chồng tôi xuất hiện. Tôi biết hắn sẽ đi thì có lí do gì tôi sẽ ngủ với hắn chứ? Hắn đã quá ảo tưởng rồi.
Những ngày sau, hắn liên lạc nhưng tôi kiên quyết bơ. Đi học tôi cũng coi hắn như người vô hình. Hắn tỏ ra đau khổ lắm nhưng được ba ngày thì hắn cắt liên lạc. Không còn tin nhắn hay những cuộc gọi lỡ. Không còn lẽo đẽo theo sau lúc tan làm. Tôi vẫn thấy hắn online facebook. Tôi vẫn thấy hắn like ảnh của những em xinh đẹp, những comment trêu đùa vẫn hiện trên new feed nhưng tôi và hắn như hai người xa lạ.
Ngày thứ tám giận nhau, cũng là hết tuần thứ ba yêu đương theo kế hoạch, tôi gặp hắn ở cửa cơ quan lúc tan tầm.
- Nhớ anh không?
- Không.
- Thật chứ?
- Thật.
- Đi với anh nhé.
Hắn kéo tay tôi ném lên xe rồi chạy thẳng ra biển. Vừa đúng lúc hoàng hôn, biển ngày giữa tuần vắng người, có những lúc cảm giác như cả biển rộng lớn chỉ còn lại tôi và hắn. Hắn ôm tôi, dụi dụi vào tóc khẽ thì thầm: Anh nhớ em.
Tôi xoay người ôm chặt hắn. Tôi nhớ hắn, vô cùng nhớ hắn. Tôi vẫn chưa biết tôi có thực sự yêu hắn không nhưng nghĩ tới việc bảy ngày nữa không được gặp hắn tôi thấy đau lòng. Tôi khóc. Nước mắt lăn dài trên má rồi rơi vào áo hắn, hắn hốt hoảng:
- Em sao vậy? Đừng khóc, anh sai rồi. Là tại anh.
-...
- Nín đi mà, đừng khóc nữa.
Hắn càng dỗ tôi càng khóc to, như một đứa trẻ đang ăn vạ mẹ. Hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi an ủi.
- Anh có thể ở lại cùng em không?
- Điều đó là không thể.
- Anh không yêu em à?
- Anh có yêu.
- Vậy tại sao?
- Anh yêu em nhưng đi Mỹ là con đường anh đã chọn từ rất lâu. Nếu anh ở lại cùng em mà cả đời vẫn nghĩ về nước Mỹ thì chúng ta sẽ không hạnh phúc. Cũng như việc em không muốn rời xa gia đình đi cùng anh thì anh không thể không đi Mỹ.
- Anh sẽ về chứ?
- Anh chưa biết.
- Nếu em chờ anh.
- Đừng chờ, thanh xuân con gái ngắn lắm. Anh đã xin của em một tháng vậy là anh mãn nguyện rồi. Sau khi anh đi em hãy quên anh đi.
Đêm đó tôi và hắn không về. Trong một căn phòng khách sạn hạng sang dành cho vợ chồng mới cưới tôi nằm nhìn hắn. Tôi muốn ghi nhớ từng nét trên khuôn mặt hắn, từng sợi râu hay cái mụn đều không bỏ sót. Tôi muốn khắc vào ký ức mọi thứ để sau khi hắn đi tôi sẽ không quên hắn. Là hắn của ngày hôm nay. Là hắn với trái tim thuộc về tôi. Chỉ hôm nay thôi, hắn là của tôi.
- Muốn không?
- Em hỏi thừa, thằng nào trong hoàn cảnh này chẳng muốn.
- Rồi sao?
- Thì cố nhịn.
- Được cả đêm chứ?
- Anh không muốn hại đời em.
Tôi bật cười khanh khách trước vẻ mặt khổ sở của hắn rồi rúc vào ngực hắn ngủ một giấc ngon lành.
...
Sáng sớm hôm sau hắn đánh thức tôi bằng một nụ hôn ngọt ngào. Bình minh trên biển thật đẹp và ấm áp. Tôi và hắn đan chặt những ngón tay và cứ đứng đó, hướng về phía biển xa xăm. Còn sáu ngày nữa hắn bay...
Sáu ngày, hắn bận rộn với việc trả nhà trọ, đóng gói đồ đạc và gửi gắm em Đậu cho cậu bạn thân. Sáu ngày, tôi cố gắng ở bên hắn càng nhiều càng tốt. Tôi luyến tiếc tới mức màn đêm buông xuống cũng không nỡ tạm biệt hắn. Hắn kiên quyết đưa tôi về nhà, hắn sợ sẽ mắc những sai lầm. Hắn muốn giữ khoảng cách trong khi chính bản thân tôi đã quên mất việc cần giữ gìn bản thân như thế nào. Dường như tôi càng đếm ngược thì thời gian trôi càng nhanh, sáu ngày cuối cùng kết thúc.
Ngày hắn bay, tôi gặp hắn ở cửa nhà, ôm vội một cái rồi quay bước đi. Tôi không tiễn hắn ra sân bay, tôi không muốn hắn nhìn thấy tôi khóc. Tôi chạy thẳng ra biển, thuê lại căn phòng tôi và hắn từng ở và òa khóc. Tôi cứ mặc cho nước mắt đua nhau tràn ra, trong lồng ngực trái tim như bị bóp chặt. Không phải là hình như mà là chắc chắn tôi yêu hắn. Ba tiếng: "em yêu anh" ngắn ngủi tôi chưa một lần nói ra nhưng bây giờ tôi mới nhận ra thì đã quá muộn. Hắn đi rồi và tình yêu của chúng tôi sẽ kết thúc từ ngày hôm nay.
Hành trình từ Việt Nam đến Mỹ dài đằng đẵng, tôi ở lỳ khách sạn, hết khóc rồi lại ấn F5 facebook của hắn. Cuối cùng hắn cũng xuất hiện. Hắn thông báo với mọi người đã hạ cánh an toàn. Ngay sau đó hắn chặn facebook của tôi. Vậy là hắn đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Một tuần sau khi hắn đi, tôi quay về cuộc sống như một kẻ vô hồn. Tôi nhớ hắn đến quay quắt nhưng tôi không có cách nào liên lạc với hắn. Tôi và hắn cũng thỏa thuận sẽ xóa sạch ký ức của nhau nên tôi cố nén những yêu thương vào sâu trong tim. Tối thứ bảy, tôi tới Nam Giao một mình. Tôi chưa kịp gọi đồ uống anh chủ quán đã mang lên một ấm bát bảo cùng một hộp quà nhỏ.
- Bạn em gửi cho em, cậu ấy dặn anh nhất định sẽ có ngày em quay lại.
Hắn gửi cho tôi một bức ảnh chụp chung. Đó là bức ảnh duy nhất chụp chung của hai đứa. Ngoài ra hắn còn gửi rất nhiều bức ảnh của tôi. Khi tôi đi học, khi tôi đi làm, khi đi chợ, đi phơi đồ, khi ngủ và cả khi khóc. Mọi khoảnh khắc đời thường của tôi đều được hắn chụp lại. Thậm chí cả những ngày tôi giận hắn cũng có ảnh của tôi. Hắn đã đi theo tôi nhiều như vậy ư? Một tháng đã qua mọi giây phút của tôi đều có hắn vậy mà tôi không nhận ra. Chỉ biết rằng bây giờ khi không còn hắn nữa tôi cảm thấy trống vắng vô cùng.
"Thùy à. Anh đi rồi em hãy sống tốt nhé. Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng thức muộn và đừng khóc vì anh. Anh yêu em nhưng con đường chúng ta chọn khác nhau nên anh đành buông tay em. Anh xin lỗi. Nếu có ngày anh quay về, anh nhất định tìm em."
Tôi ôm lá thư vào lòng nức nở. Em yêu anh, Tuấn à, em yêu anh.
Kết Thúc (END) |
|
|