Rồi đêm nay cô và hắn đã thuộc về nhau.
Nhưng ngày mai tỉnh dậy. Cô vẫn tiếp tục sống, vẫn tiếp tục làm việc. Hắn cũng thế, hắn vẫn làm việc, vẫn sống và hơn hết, hắn vẫn có một cô người yêu xinh đẹp mà không phải cô.
- o O o -
1. Hắn.
Hắn - Hắn 24 tuổi, vẻ ngoài điển trai, mắt một mí đúng kiểu hàn quốc. Có một công việc khá tốt. Nói chung về điều kiện, hắn tốt, mọi thứ của hắn dường như đủ để các cô gái có thể bị thu phục.
Hắn- nếu ai gặp hắn, những cô gái mê phim hàn thì sẽ phải thốt lên: " Đẹp trai quá, cái mặt baby dễ sợ" đại loại là thế.
Và đúng như thế, Hắn có một cô người yêu khá xinh đẹp, lại rất giỏi giang. Chỉ có một điều là cô người yêu của hắn lại không ở gần hắn, cách xa nhau tới gần 1000km.
2. Cô.
Cô - Cô 24 tuổi, vẻ ngoài bình thường, có một công việc bình thường, nói chung mọi thứ của cô đều bình thường, ngoại trừ cách nói chuyện của cô, không - chút - bình- thường. Và duy nhất một điều ấy có thể gây ấn tượng đầu tiên với tất cả mọi người xung quanh
Cô vừa mới chia tay người yêu, một mối tình chóng vánh. Nhưng cô cũng chẳng sao cả. Đôi khi nên bất cần một xíu, cứ tiếp tục sống, tiếp tục yêu. Cớ sao cứ vì một người nào đó mà tổn hại đến mình. Đó chính là cách nghĩ của cô.
3. Cô và Hắn gặp nhau.
Lần đâu tiên gặp nhau tình cờ qua một Hoạt Động Cộng Đồng. Ngày hôm ấy, cô vẫn là cô, như một cô sinh viên năm 2, mặc dù cô đã ra trường được 2 năm rồi.
Còn hắn, hắn điển trai, chững chạc ngay từ vẻ bề ngoài.
Hắn đến bắt chuyện với cô. Hắn chủ động xưng hô là Anh - Em. Còn cô thì trả lời trống không.
- Này nhỏ, đang là học năm mấy mà tham gia cái này, không có thêm điểm cộng đâu.
- Nhỏ? Điểm cộng ư? Cô cười khẩy theo cái kiểu nhếch môi một cái.
- Chớ sao nhỏ lại tham gia cái này?
- Thích, được hông? Nhìn này mà kêu bằng nhỏ? Bộ lớn hơn chắc.
- ừ, Nhìn thôi cũng biết anh lớn hơn nhỏ rồi.
- Thế vậy người lớn tham gia cái này với mục đích gì vậy ạ?
- Thì cũng thích, được không nhỏ?
- Ờ. Nếu muốn, Mà dễ gì hơn tuổi người ta mà xưng anh ngon lành vậy.
- Chớ sao, Anh năm nay 24 rồi, em chắc tầm 20, cùng lắm là 22 chứ nhiêu?
- Ủa chớ nhìn già vậy sao? Em mới 18 à anh ơi. Sinh viên năm nhất luôn. Cô chọc ghẹo hắn.
- Đấy em nhận em nhỏ rồi nhé.
Cô và Hắn đều cười, nhưng nụ cười của mỗi người đều mang hàm ý khác nhau.
Hắn với cái vẻ mặt đắc ý, tự mãn vì cho rằng mình đúng. Còn Cô, cô cười cũng với vẻ đắc ý, một chút kiêu căng vì đã ghẹo được hắn, để hắn tin cô chỉ mới 18.
Hắn và Cô được tập trung lại phân chia nhóm để hoạt động. Bốc thăm thế nào hắn và cô lại ở chung một nhóm, lại phải hát chung một bài hát.
4. Cô và Hắn - chào hỏi
Để tiện hoạt động nhóm và có những thành viên lần đầu gặp mặt như cô và hắn, nên cả 2 đều phải tự giới thiệu về bản thân mình cho mọi người biết.
Cô giới thiêu: Cô tên là Hân, năm nay 24 tuổi, hiện là nhân viên văn phòng ở thành phố này và cô mới chuyển công tác lên đây, nên mọi thứ dường như khá lạ lẫm. Và đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia vào tổ chức này thông qua một người bạn.
Cô quay qua nhìn hắn với nụ cười, không còn sự kiêu căng mà thay vào đó là nụ cười xã giao thật tươi. Và cảm giác như là lâu lắm rồi cô mới cười như thế. Nụ cười bắt đầu cho một sự khởi đầu.
Còn hắn, hắn thấy cô cười, nhưng sắc mặt hắn lại biến đổi. Chắc hắn đang có cảm giác bị tổn thương lòng tự trọng. Vì hắn tự tin thế cơ mà, hắn tự tin rằng hắn lớn hơn cô, và hắn tin vào phán đoán của hắn.
Rồi hắn giới thiệu đúng như những gì hắn đã nói với cô trước đó. Hắn tên Anh, và hiện hắn đang làm ở thành phố, nhưng không cùng thành phố với cô, thành phố hắn sống cách nơi cô ở 50km.
Kết thúc buổi gặp gỡ ngày hôm đó, hắn rủ cô đi ăn cùng. Cả hai như lã đi vì mệt và đói.
Hắn dẫn cô đi ăn. Tuy không phải thành phố hắn hiện đang sống nhưng lại là nơi hắn từng học. Còn cô, thành phố này dường như qua lạ lẫm.
Nơi hắn đưa cô đến là một quán ăn vỉa hè, tuy nhỏ bé nhưng lại được bố trí rất ngăn nắp, chỗ ngồi thuận tiện, hắn bảo là khá nổi tiếng ở đây. Lại là nơi có truyền thống lâu đời, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Nên từ bàn ghế, đến mọi thứ nhìn rất đỗi thân quen, có cái gì đó xưa cũ, cảm giác của cô thế.
Nhìn vẻ bề ngoài của hắn và cái vẻ đắc ý của hắn, cô không nghĩ rằng hắn lại thường ăn ở những quán như thế này. Mà dù sao cũng đói nên cứ vào ăn thôi, lúc này chẳng còn nổi tâm trạng và sức lực để thưởng thức hương vị của đồ ăn. Mặc dù ăn là để thưởng thức chứ không phải ăn là để sống. Cái câu quen thuộc ngày nào của người yêu cô hay nói. Còn cô cứ đói là ăn, đói là phải ăn, ăn để có sức chiến đấu, chứ chẳng có thời gian ngồi thưởng thức đâu. Với cô thời gian rất quan trọng, lại là người của công việc. Lúc nào cô cũng ăn qua loa cho xong rồi lại làm. Chính vì thế mà cái bệnh đau dạ dày của cô mãi vẫn cứ dai dẳng.
Hắn đánh tan dòng suy nghĩ của cô bằng một câu nói:
- Có người yêu chưa?
- Sao phải trả lời?
- Lỡ giờ đang ngồi ăn, có anh chàng nào đó xuất hiện, kiểu gì cũng có đánh nhau đấy. Hắn cười một cách sảng khoái, kiểu như chọc đúng sợi dây thần kinh của hắn.
- Mới chia tay hôm qua.
Cả cô và hắn đều im lặng. Cô chẳng thể nói thêm nữa, còn hắn, hắn cảm thấy có lỗi với câu hỏi đùa vui vừa nãy. Còn cô, cô cũng cảm thấy có lỗi vì câu trả lời của cô đã làm bầu không khí nặng nề. Nhưng đó thật sự đâu phải lỗi của cô, cô đâu muốn điều ấy. Nhưng cô mở lời trước như muốn đánh tan cái không khí ngột ngạt này.
- Chấm dứt một mối quan hệ chứ chưa phải là kết thúc, nhờ vậy mà lại có thêm nhiều mối quan hệ mới. Không phải vậy sao? Cô mỉm cười nhẹ nhàng nhưng chẳng nhìn hắn. Nhưng cô biết hắn đang kẽ nhìn cô.
Hắn cũng muốn đánh tan cái khoảnh khắc này.
- Nhờ thế mới gặp được anh chàng đẹp trai này đây, lại có một ngày thật ý nghĩa nữa cơ mà. Thế về đây lâu chưa?
- Mới được1 tuần, đang chạy trốn mọi thứ. Chạy trốn tất cả.
- Sao lại chọn nơi này?
- Không biết nữa, cứ đi tự nhiên dừng lại.
Rồi cả hai im lặng, cô chẳng thế nói, hắn cũng chẳng hỏi. Chia tay nhau, cô về, hắn cũng về. Ngày mai còn tiếp tục đi làm. Nhưng hắn không quên lấy số điện thoại của cô.
Hắn là người bạn đầu tiên khi cô về đây.
5. Cô và hắn lại gặp nhau.
Cuối tuần hắn tới thành phố cô đang sống, hắn gọi điện rủ cô đi ăn, đi dạo thành phố.
Cô nhận lời, rồi hắn tới đón cô, chở cô đi ăn, chở cô đi dạo. Lâu lắm rồi cô mới có cái cảm giác bình yên đến thế, chẳng lo nghĩ gì, gác hết mọi thứ lại. Dường như mọi thứ bây giờ với cô rất ổn.
Điện thoại hắn kêu, hắn tấp vội xe vào bên đường và nghe điện thoại.
- Anh đang đi mua chút đồ cho Chú Thím, lát về anh gọi là cho em nhé.
Nghe điệu bộ của hắn cô biết hẳn là người yêu hắn gọi nên hắn mới nói dối thế. Cô cười, nụ cười chua xót, nhưng sao chứ. Cô là gì của hắn đâu mà ghen, chỉ là hôm nay hắn chở cô đi chơi thôi mà.
Trước khi hắn tắt điện thoại hẳn, cô kịp nhìn vào màn hình điện thoại hắn, thấy hắn lưu một cái biệt danh khá dễ thương, chắc thế - người yêu hắn mà.
- Người yêu gọi, thảo nào nói dối thế. Cô cười mỉa mai.
Hắn ngoái đầu ra sau nhìn cô cười ranh mãnh và kẽ nói:
- Đôi khi lời nói dối không làm tổn thương ai nên lời nói dối ấy vô hại.
- Còn tổn thương là khi tin tưởng nhưng lại bị lừa dối chứ gì.
Cô khẽ im lặng, còn hắn tiếp tục cho xe chạy đi. Hắn chở cô đi dọc con đường biển, buổi tối, thời tiết đẹp thật, lâu lắm rồi cô mới ngồi sau xe của một người con trai.
Hắn ghé dừng xe tại một công viên, trước mặt là bãi biển dài, ánh trắng chỉ mới khẽ đưa những đốm sáng len lỏi vào các khe lá.
Hẳn ngỏ ý xin cô ra ngoài hút một điếu thuốc để lấy tinh thần. Hắn bảo hắn không thích hút thuốc, nhưng vì công việc của hắn, đôi lúc căng thẳng đén nghẹt thở và có lúc hắn cần cho đầu óc tỉnh táo và tập trung nên hắn đã dùng đến thuốc. Chính vì thế mà giờ đây, hắn bảo hắn muốn nói chuyện cô, nhưng chưa đủ tự tin, dũng khí để nói ra, đành dùng đến điếu thuốc. Cô khẽ cười, điệu cười mỉa mai, hắn mà cũng có lúc không thể nói ra điều hắn muốn ư? Mà hắn cần nói điều gì quan trọng với cô? Hay hắn đang tính làm trò gì dại dột với cô? Chắc hắn biết nếu nói ra cô sẽ phản ứng mạnh nên hắn không đủ tự tin chăng?
Hắn quay lại, giọng điệu có chút thay đổi, hắn ấp úng. Cô thầm nghĩ, phải chăng hắn có gì muốn nói với cô, quan trọng lắm nên cần thời gian để lấy tinh thần.
- Anh muốn hôn em có được không?
Cô nhìn hắn, lặng người đi mất mấy giây, còn chưa kịp định thần, còn chưa kịp mở miệng. Định chửi hắn đấy chứ. Nhưng hắn lại cho thêm mấy câu làm cô tiếp tục đứng hình.
- Hôm nay chúng mình làm người yêu của nhau một ngày nhé. Được không?
- Người yêu? Cô tỏ cái thái độ ngạc nhiên mà đến hắn còn thấy sợ.
- Chúng ta sẽ làm tất cả những việc mà 2 người yêu nhau có thể làm, kể cả ngủ cùng với nhau.
- Anh muốn ngủ với tôi chứ gì? Nói luôn như thế đi, còn bày lý do làm người yêu. Cô trả lời với thái độ kiêu căng, ranh mãnh không kém.
Rồi hắn lại gần, khoác tay qua eo cô, ghì chặt cô vào người hắn và đặt cái nụ hôn của hắn lên môi cô, cô vẫn chưa đón nhận nó, nhưng cũng không phản khán nó. Hắn nồng nhiệt hơn, ghì chặt người cô vào hắn hơn, rồi cô cũng chẳng thể phán kháng, cô đáp lại nụ hôn của hắn cũng một ngày nồng nhiệt, như chính người mà cô yêu đang ở trước mặt cô, nhưng nụ hôn này khác, cảm xúc này cũng khác. Dường như lâu lắm rồi cô chưa hôn, chắc là thế, có lẽ hắn cũng vậy, người yêu hắn ở xa mà. Nên phải chăng cảm xúc lúc này của cô và hắn là 2 người đang cuồng si nhau, đó là cái tôi của bản thân ư.
Kết thúc nụ hôn, ngay giữa công viên, cô và hắn vẫn mặc những ánh mặt soi mói, hắn kéo cô ra khỏi ý nghĩ mông lúc ban nãy, hắn đưa cô đi, để cô và hắn có thể là 2 người đang yêu nhau. Lần này ngồi sau xe hắn, hắn chủ động kéo cô lại ngồi sát hắn hơn, đưa tay cô vòng ôm qua bụng hắn, làm cho giống những người đang yêu nhau. Cô cũng làm thôi, vì dù sao thì ở cái thành phố này, toàn những người xa lạ, dù có ai nhìn thấy cô đang ôm eo một anh chàng nào đó thì cũng chẳng sao. Đã ai biết đến sự tồn tại của cô ở thành phố này đâu. Thành phố tuy đẹp nhưng lại đợm buồn.
Đêm đó hắn đưa cô về, hắn không bên để lại một nụ hôn nữa, nhưng lần này là nụ hôn lên trán, hắn chúc cô ngủ ngon. Cô cũng chào tạm biệt hắn. Một ngày cuối tuần của cô đã trôi qua, nhưng trong suy nghĩ của cô lúc bấy giờ là gì?
Chuyện gì đang xảy ra với cô thế này? Cô dễ dàng trao nụ hôn đến thế ử? Hay cô đã bị cái vẻ ngoài của hắn hấp dẫn, hay là tại vì cô đang nhớ người yêu. Cô không biết mình đang làm gì nữa, cô cũng không rõ nữa, hiện tại, tương lại, thực tại, quá khứ, mọi thứ nó đang mông lung trong suy nghĩ của cô.
Tín nhắn từ điện thoại reo lên, phá tan cái suy nghĩ mơ hồ của cô, là hắn, hắn về nhanh vậy sao, cô lướt qua điện thoại thấy đã gần 23h rồi. Hắn chạy xe nhanh hơn cô nghĩ, hắn mới tạm biệt cô lúc 22h30 đây mà. Mà thôi, đọc tin nhắn xem hắn nhắn gì cho cô.
"Anh về nhà rồi, cám ơn em"
Cám ơn cô ư, hắn cám ơn, ừ thì hắn cám ơn cô, chắn hắn cám ơn cô về nụ hôn, chắc có thể hắn cám ơn cô vì hôm nay đã đi chơi với hắn như người yêu hắn ư, làm những việc thay cho người yêu hắn ở xa xôi. Có lẽ thế, cô khẽ cười. Định rằng sẽ chẳng trả lời, nhưng thôi thì cô cũng trả lời cho phải phép.
"Lần duy nhất thôi, anh không sợ người yêu anh ghen ư? à mà không cảm thấy có lỗi với cô người yêu bé bỏng của anh sao?"
Hắn đáp lại bằng icon nụ cười ranh mãnh. "Nhưng mà anh thích thế này"
Cô im lặng, cũng không trả lời nữa, mở máy tính lên online, cô lướt qua facebook của người yêu cũ. Giờ này hóa ra cô mới hiểu cái cảm giác, tò mò, quan tâm tới người cũ sau khi chia tay là như thế nào.
Anh vẫn up hình đi chơi, vẫn đi làm bình thường và vẫn sống tốt. Cũng may là anh up hình ở trạng thái công khai nên cô mới có thể xem được. Còn cô, cô lại không muốn anh biết về cô nên cô luôn để chế độ bạn bè, nên dù anh có cố qua tường nhà cô, có cố theo dõi cô vẫn không được.
Cô up một status lên tường nhà mình "Mông lung như một trò đùa".
Định tắt luôn lap rồi đi ngủ, thì hắn đã like cái dòng trạng thái của cô nhanh như chớp.
Để lại một dòng comment "ngủ đi cô gái". Thôi cô cũng ngủ vậy, tắt máy, nằm suy nghĩ về thời gian qua. Thời gian cô ở mảnh đất xa lạ này. Không một ai quen biết, không bạn bè, không người thân, cô tự thấy mình thật cứng rắn, thật mạnh mẽ, hơn những gì cô có thể làm được.
Rồi tự nhủ với chính mình. Ngủ đi nào cô gái, phải sống thật tốt, thật vui, thật ý nghĩa.
5. Sinh nhật cô - tròn 24 tuổi!
Tuy mới vào công ty nhưng cũng được lòng các anh chị đồng nghiệp, lại được sếp thương. Sáng tới công ty mọi người đã chuẩn bị sẵn bánh kem, nến, nước các loại. Rồi thì cũng chụp vài bức hình cho đúng nghĩa sinh nhật. Sếp cùng mọi người chúc mừng sinh nhật xong, ai lại về vị trí làm việc. Cô cũng chụp được bức hình bánh kem, rồi up một tấm hình lên facebook.
Chắc hắn biết hôm nay là sinh nhật cô nên nhắn tin ngay cho cô, " hôm nay sinh nhật em hả? chúc em sinh nhật vui vẻ và thành công nhé"
Cô cám ơn hắn rồi xem thử có còn ai nhớ sinh nhật cô nữa không, duy chỉ có con nhỏ bạn thân. Mà thôi, quan tâm gì chứ, có con bạn thân luôn nhớ là vui rồi. Còn giờ cô mong chờ ai nữa. Không lẽ là anh, anh có nhớ đấy, nhưng anh sẽ làm gì chứ, nhắn tin, gọi điện cho cô, không, anh không làm thế.
Suy nghĩ của cô về anh ngày càng nhiều hơn, còn anh, chẳng biết liệu anh có như cô không, hay anh đã quên rồi.
Cô đồng nghiệp tên Hân - gọi cô một cái làm cô giật cả mình, rồi câu chuyện đùa bắt đầu.
"Nhắn tin với trai hay sao mà cái mặt trầm tư thế kia". Cô quay qua cười trừ: "trai đấy, mà trai nhà người ta mất rồi cô ơi, không phải trai của tôi"
Vốn dĩ cô và đồng nghiệp vẫn hay nói chuyện, trêu đùa nhau bằng cái tên "tôi và cô" nghe nó thân mật một cách dễ thương, bông đùa.
Tin nhắn lại kêu lên, cô quay qua nhìn điện thoại, lại là hắn, hắn nhắn gì nữa sao?
Hân Hân cứ như hiểu được câu hỏi mà cô đang tự hỏi trong đầu. "Trai hẹn đi ăn, đi chơi chớ gì, biết mà, kiểu gì không có trai rước".
Cô chưa kịp trả lời thì ngạc nhiên luôn với câu nói của Hân Hân, thì ra là đúng vậy ư, hắn hẹn, ngày mai hắn sẽ ra chở cô đi ăn bù sinh nhật, vì hôm nay thứ 6, hắn vẫn đi làm, có khả năng về trễ nên không ra chỗ cô được. Cô mỉm cười, "đúng thật Hân Hân ơi, trai nó hẹn với tôi, nhưng là mai cơ, cô đoán như thánh rồi, chắc kiểu này tôi khỏi xem bói nữa rồi, ngồi nghe cô phán thôi". Cả hai cùng phá lên cười rồi tiếp tục làm việc.
Đúng hẹn của hắn, thứ 7 hắn ra chỗ cô, nhưng trước khi tới hắn lại làm công tác tư tưởng cho cô nữa.
- Hôm nay, chúng ta làm người yêu một ngày nữa nhé
- Thế là có quà sinh nhật cho người yêu chớ. Cô chợt nghĩ, thôi đùa với hắn xíu cho vui vậy, để xem hắn phản ứng ra sao.
- Đương nhiên là sẽ có rồi, em sẽ được anh ôm, hôn nữa nè. Cô nghĩ chắc hắn đang cười ranh mãnh lắm đây, hắn vốn dĩ như thế mà. Cô cũng chẳng thua kém gì hắn.
- Thế xem làm được gì không.
- Em cứ chờ anh đi nhé, anh sẽ cho em thấy, làm người yêu của anh như thế nào.
Tối hôm đó hắn ra đón cô theo dự tính, hắn đưa cô đi ăn, đưa cô đi xem phim.
Hẳn đây có thể được gọi là ngày thứ 7 hẹn hò của cô và hắn. Hắn chở cô đi khắp nơi, đưa cô đi những nơi mà cô chưa từng đến, ghé những chỗ cô chưa từng ghé.
Lúc hắn dừng xe tại một ghế đá trước mặt là bờ biển, cũng giống cái hôm cô và hắn lần đầu hôn nhau. Cô đang nghĩ, phải chăng hắn lại muốn hôn cô?
- Biển hôm nay đẹp nhỉ, trăng cũng sáng nữa. Hắn mở lời trước, cô chỉ ừ nhẹ một cái rồi nhìn xa xa ngoài biển. Đúng là biển đẹp thật, yên bình, dịu êm, nhưng trong lòng cô lại không thể bình yên được đến thế.
Bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc từ phía xa, đang rải bước cùng những con sóng, trên bờ cát trắng, phải chăng là anh, không thể nào, anh sao lại ở cái thành phố này được. Chắc cô đang nhìn nhầm, anh, anh đang ở Sài Gòn kìa mà, mà người con gái đang đi cùng với anh là ai, hai người lại tay trong tay. Không lẽ,...
Ánh mắt cô không rời khỏi cặp đôi phía trước, hắn đảo mắt qua, vẫn không biết cô đang nghĩ gì, hắn vô tình làm cô nhói đau hơn.
- Em có muốn được như thế không? Hay đang nhớ người yêu cũ? Hắn đang cố nhìn xem biểu cảm trên gương mặt cô là gì.
Thì bất giác cô như trở về với thực tại.
- Ừ, người yêu cũ của tôi đấy, hiện đang ở trước mặt tôi đây, tay trong tay với người khác, hạnh phúc thế kia thì việc gì tôi phải tốn thời gian để mà nhớ đến nữa.
Cô nói một hơi dài, như muốn hét thẳng vào mặt hắn. Mà cũng đúng thế thật. Hắn nhìn cô bàng hoàng rồi chỉ tay về phía cặp đôi kia và mỉm cười."Chẳng phải hôm nay mình cũng đang là người yêu của nhau sao. Mình cũng làm thế đi."
Nói rồi hắn kéo tay cô, nắm thật chặt, rồi chạy ào ra biển, cùng chơi đùa, nghịch nước, cùng cười, cùng nói cho tới khi anh bước tới.
Cả cô và anh đều đứng thẫn người ra nhìn nhau. Ánh mắt anh dường như đã thay đổi, không còn nhìn cô như trước nữa, không còn trìu mến, không còn ngọt ngào, mà giờ đây ánh mắt ấy thật lạnh lùng.
- Em vẫn sống tốt?
- Ừ, em ổn! còn anh đang rất hạnh phúc.
- Đây là Hân, người yêu của anh.
Nãy giờ chỉ mãi nhìn anh, mà quên mất người con gái đi cạnh anh. Hân Hân, hóa ra là cô ấy.
Cô lại càng ngạc nhiên hơn, khi người yêu của anh lúc này lại là Hân Hân. Cô thầm nghĩ, cũng may là cô chưa tâm sự hay chia sẻ cho Hân Hân nghe về chuyện tình cảm, hay về anh. Nếu thế giờ đây cô chẳng thể nhìn mặt cả Anh và Hân. Cô đang ở trạng thái buồn, đau, rồi thì ngạc nhiên, chẳng thể tin được trái đất tròn đến thế. Lúc này cô mới nhớ ra là có sự hiện diện của Hắn ở bên cạnh, hắn lại gần vòng tay hắn ôm lấy vai cô rất tự nhiên.
- Ai vậy em? Cô cũng nhập vai chẳng kém cạnh hắn.
- Đây là Hân, đồng nghiệp của em và bạn trai cô ấy. À quên nói với Hân Hân, đây là chàng trai mà hôm qua Hân Hân đoán đấy. Rồi cô đá lông nheo với Hân Hân rất tự nhiên.
Đợi bóng dáng của Anh và Hân đi khuất, lúc này cô mới có thể giải phóng được bản thân, cô ngồi gục xuống và bắt đầu khóc, cô khóc như khóc thay luôn cái ngày cô và anh chia tay. Cô vẫn chưa tin được rằng cô đã mất anh hoàn toàn. Người ta bảo, đi bao lâu rồi khi quay lại, gặp nhau sẽ trở về bên nhau cơ mà. Sao bây giờ cô lại thế này. Rõ ràng cô đang trốn chạy khỏi anh, nhưng trái đất này vẫn cứ quay tròn, đưa cô và anh gặp lại nhau, ở một nơi xa lạ, nhưng lại chẳng còn thuộc về nhau. Anh, giờ này anh sẽ thường xuyên đến thành phố này nữa. Thành phố này có người con gái anh yêu, và người con gái anh cũng đã từng yêu. Rồi cô khóc nức nở trước sự ngạc nhiên của hắn. Hắn kéo cô đứng dậy, an ủi cô một lúc rồi hắn bảo đưa cô về kẻo lạnh, người thì ướt, lại dính đầy cát biển.
Hẳn chở cô về phòng, nhưng vẫn không yên tâm, hắn lấy lý do vào phòng rửa chân, rửa mặt vì toàn vị mặt của biển, một phần cũng muốn xem cô liệu có ổn không. Còn cô lúc này không còn đề phòng hắn nữa, cũng chẳng còn sức để mà suy nghĩ, cãi nhau hay đấu khẩu với hắn.
Vào tới phòng hắn đóng cửa, ồm chầm lấy cô và thì thào: "Khóc đi, khóc cho đã đi, đêm nay anh sẽ ở đây với em, muốn kể, muốn nói, muốn la, muốn hét, hay có ấm ức gì thì cứ nói hết với anh".
Cô chẳng còn chút sức để đuổi hắn đi, chẳng còn sức để thoát ra khỏi vòng tay của hắn nữa.
Rồi đêm nay cô và hắn đã thuộc về nhau.
Nhưng ngày mai tỉnh dậy. Cô vẫn tiếp tục sống, vẫn tiếp tục làm việc. Hắn cũng thế, hắn vẫn làm việc, vẫn sống và hơn hết, hắn vẫn có một cô người yêu xinh đẹp mà không phải cô.
Ngoài truyện: Hân, cô đồng nghiệp của tôi, giới thiệu chút về cô gái này. Mãi tôi vẫn chẳng thể hiểu được là tại sao anh có thể quen, gặp được Hân. Thì ra Hân là bạn học Đại Học với anh, hai người trước đây lại khá thân thiết. Chỉ là sau này, khi Hân rời xa Sài Gòn thì hai người đã không còn gặp nhau, cho đến ngày anh và tôi chia tay, không nói đúng hơn là ngày tôi chạy trốn khỏi anh. Thì Hân có chuyến công tác trong Sài Gòn, hai người đã gặp lại nhau, kể lại những kỷ niệm xưa, khi anh lại đang buồn chuyện của tôi. Thế là chính Hân lại là người bên cạnh anh, giúp anh trở về với cuộc sống không có tôi.
Kết Thúc (END) |
|
|