Năm cô lên 10 tuổi, cả nhà chuyển về sống ở vùng trung du quê nội. Những buổi chiều, cô hay đứng trước cửa, nhìn về những dãy núi màu lam xa thẳm phía chân trời, nhớ da diết con phố nhỏ nơi cô sinh ra, nhớ mùi dạ lý hương thơm ngát mỗi khi đêm về, nhớ những bạn bè thân thiết…
“Buồn quá hả bé!”. Đó là giọng nói lạ của người địa phương. Cô quay lại: Một cậu bé có mái tóc cháy nắng và nước da ngăm đang nhìn cô cười cười. Nụ cười rạng rỡ làm cho cô cảm thấy tin cậy. Cô gật đầu: “Ở đây buồn quá!”. Cậu bé lắc đầu: “Tại mới đến nên tưởng vậy, chứ hổng có buồn đâu! Để rồi tui dẫn đi chơi. Vui lắm!”.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Quang. Anh hơn cô 3 tuổi nhưng cũng chỉ học lớp 4 như cô - “Tại hổng có trường nên tui chỉ học ở nhà với ông nội”, anh ngượng nghịu giải thích như vậy…
Quang mồ côi từ nhỏ, sống với ông nội. Nhờ có anh, cô mau chóng quen dần với cuộc sống khoáng đạt của thảo nguyên. Cô theo anh leo lên những ngọn đồi xanh ngắt phía sau nhà. Ở đó bạt ngàn những bụi cây dại có những bông hoa màu tím. Trái của chúng nhỏ như những ngón tay út. Quang nói đó là trái sim, ăn rất ngon. Cô hái thử một trái, bỏ vào miệng rồi nhè ra ngay: Chát quá. Quang cười: “Đợi chút xíu”. Anh chạy một mạch lên đồi. Mấy phút sau, anh quay lại, chìa cho cô một nón những trái sim có màu tím đen, tròn căng. Cô nhặt một trái, đưa vào miệng nhai, gật gật đầu: “Ừ! Ngon thiệt!”.
Lớn lên, cô theo ba má trở về lại thành phố. Ngày chia tay, cô khóc thút thít suốt chặng đường dài. Quang lầm lũi đi bên cạnh, rồi chỉ nói một câu: “Hãy đợi anh nghen! Khó cách mấy anh cũng sẽ ráng thi vào đại học để hai đứa mình gặp nhau!”.
Ít lâu sau, cô và anh lại bên nhau trong giảng đường một trường đại học lớn. Cô biết anh đã phải cố gắng như thế nào để có đủ sức đi từ một vùng quê nghèo đến trường đại học. Quang vẫn thế, luôn dịu dàng và chu đáo, sẵn sàng ngồi hàng giờ nghe cô kể lể chuyện buồn vui, nhẫn nhịn dỗ dành khi cô hờn dỗi…
Tốt nghiệp, anh trở thành giáo viên toán của một trường cấp 3 ngoại ô thành phố. Còn cô xin được việc làm tại một công ty liên doanh. Có năng lực và nhan sắc, cô hay được ru trong những lời có cánh của đồng nghiệp. Vì vậy, khi Quang bàn chuyện hôn nhân, cô cứ khất lần: “Mình còn trẻ mà! Ráng đợi em ít nữa đi”. Quang có vẻ buồn nhưng anh chỉ yên lặng. Hồi đó, cô quá vô tâm để thấy sự cô đơn của Quang. Anh không còn ai thân thích ngoài cô. Vì vậy, mái ấm gia đình là niềm khao khát cháy bỏng của anh khi đó.
Ít lâu sau, cô được sếp cất nhắc, được chọn đi làm luận án thạc sĩ ở Úc. Cô vui sướng chạy đến báo tin cho anh. Song, anh không vui. Thấy vẻ mặt ỉu xìu của Quang, cô ôm anh, thì thầm: “Chỉ có hai năm thôi mà anh!”. Quang gật đầu: “Ừ! Thôi em cứ đi đi!”. Bao giờ cũng vậy, chỉ cần cô tỏ ra dịu dàng, âu yếm là muốn gì anh cũng chịu…
Thời gian đầu, cô thường xuyên nhận được thư Quang. Anh viết rất hay, vừa lãng mạn vừa hài hước nhưng đôi khi cô vẫn nhận ra những nỗi buồn phảng phất trong đó. Nhưng rồi, thư anh thưa dần. Cô quá bận rộn với luận án và công việc làm thêm kiếm tiền nên không để ý. Rồi bất ngờ, cô nhận được một lá thư mỏng của anh, chỉ có vài dòng ngắn ngủi nhưng đã làm tan nát trái tim cô. Sau mấy lời hỏi thăm, anh viết: “Em đi rồi, anh luôn cảm thấy cô đơn và trống trải. Cái gì phải đến, đã đến. Chỉ vì một phút sai lầm nông nổi, giờ đây, anh bị bắt buộc phải gắn cuộc đời mình với một cô gái khác. Anh không xứng đáng với tình yêu của em. Hãy tha lỗi cho anh. Nhưng em hãy tin rằng, anh mãi mãi yêu em và mong em hạnh phúc!”...
Cô đọc đi đọc lại lá thư mà ngẩn ngơ. Cảm xúc trong cô lúc ấy thật khó tả: vừa tiếc nuối, vừa đau xót, vừa căm hận. Chẳng lẽ tình yêu của cô và anh, qua chừng ấy thời gian mà vẫn non nớt đến thế sao?
Cô viết cho anh những lá thư ngắn đầy những lời trách móc. Không có hồi âm. Cô gọi điện thoại về nhà, đến cơ quan anh, hỏi thăm bạn bè… Tất cả đều vô ích. Người ta nói, Quang đã xin nghỉ việc, chuyển đi đâu không rõ...
Một năm sau, cô về nước. Mọi cố gắng của cô tìm Quang đều không có kết quả. Anh như biến mất khỏi cuộc đời này, không để lại dấu vết. Ba năm sau đó, cô có một gia đình hạnh phúc. Tuy vậy, trong trái tim cô, Quang mãi vẫn là một vết thương không thể lành…
Vào một buổi sáng Chủ nhật, cô có khách. Đó là một người phụ nữ đứng tuổi có khuôn mặt phúc hậu. Bà tự xưng là bác sĩ Hà. Câu chuyện của bà làm cô gục xuống vì đau đớn. Hóa ra, Quang đã nói dối. Trong một lần khám sức khỏe, bác sĩ Hà đã phát hiện anh có một khối u lớn ở gan. Nhận thấy vẻ cứng rắn của anh, bà nói thật rằng, anh không thể sống quá 6 tháng. Bà khuyên anh hãy về thu xếp cuộc đời mình trước khi quá muộn…
Anh cảm ơn bà, nhưng xin bà giữ kín mọi chuyện. Biết anh không còn ai thân thích, bà đưa anh về nhà, chăm sóc, thuốc thang chu đáo. Trước khi nhắm mắt, anh nhờ bà đưa về quê. Anh muốn nằm trên ngọn đồi bạt ngàn hoa sim tím. Anh khẩn khoản xin bà đừng báo gì cho cô. Anh nghĩ, bằng cách ấy, cô sẽ dễ dàng tìm cho mình một hạnh phúc mới…
Bao năm qua, bà đã giữ lời hứa. Nhưng, hôm nay bà đã đến đây. Bà nói, cô có quyền biết sự thực…
…Cô về lại chốn cũ, quỳ sụp trên mộ, xin Quang tha thứ. Nơi anh nằm, vẫn như ngày xưa, bạt ngàn hoa sim tím…
Kết Thúc (END) |
|
|