Xưa có anh học trò là con quan từ Quảng ra Huế dự thi có mang theo một chú bé để hầu hạ. Lúc đi trên đèo Hải Vân, mải ngắm nhìn cảnh đẹp, một cơn gió mạnh làm chiếc khăn của chú bé rớt xuống. Chú giật mình kêu to:
- Ối trời, rớt rồi.
Anh học trò thấy chú bé nói lên tiếng "rớt" sợ nó vận vào việc thi cử của mình, bèn dặn:
- Chớ nói bậy. Từ rày cấm chú nói đến cái tiếng xui xẻo ấy, nghe không?
Chú bé hỏi:
- Thưa cậu, nếu không nói tiếng đó thì phải nói thế nào?
- Rủi mà bị gió làm bay khăn phải nói là "đậu" nghe không?
Chú bé ngoan ngoãn "dạ". Bịt chặt chiếc khăn lên đầu rồi nói với chiếc khăn:
- Tao cột chặt thế này, đi tới Huế, mày đừng mong "đậu" nữa, nghe không?