Con đường đất đỏ tung lên những đám bụi mù khi có một chiếc xe gắn máy phóng ào qua mặt xe chúng tôi. Cây cối, nhà cửa hai bên đường phủ lên từng váng bụi dày trắng mốc, trông xơ xác dưới ánh nắng gay gắt. Người đàn ông Hàn Quốc có mái tóc hoa râm ngồi bên cạnh tôi ngủ gà ngủ gật, gương mặt có vẻ mệt mỏi. Phía sau, ba người thanh niên bàn tán chuyện gì đó. Họ nói lớn bằng tiếng Hàn, nghe như đang cãi nhau.
Người thanh niên, trẻ hơn hai người kia, làm nghề thông dịch, đập nhẹ vào vai tôi:
- Sắp đến nơi rồi! Tới ngã tư trước mặt, quẹo trái. Tụi nó muốn gái trẻ đẹp mà không chịu chi sộp. Tiền nào của nấy, con ơi!.
* Không biết anh ta đang nói với ai, vì cả ba người Hàn Quốc kia không hiểu tiếng Việt. Có lẽ anh ta nói với tôi hoặc tự nói với mình.
Đến bây giờ, tôi mới lờ mờ hiểu mục đích chuyến đi nên hỏi người thanh niên thông dịch:
-Tụi nó đi kiếm gái quê à?
Anh ta cười cười:
- Không! Nó đi kiếm vợ. Tụi nó chê con gái ở thành phố tiền bạc quá!
Tôi hỏi:
- Sao họ không kiếm vợ bên đó?
Không có tiếng trả lời.
Xe chạy qua những ô ruộng lúa đang thiếu nước trông héo hắt như gương mặt của người già thiếu người chăm sóc.
Người thanh niên chồm ra phía trước, chỉ vào một ngôi nhà xây theo kiểu biệt thự, nổi bật lên trên những căn nhà lụp xụp chung quanh:
- Anh quẹo vô ngôi nhà đó. Tôi có gọi điện báo trước rồi!
Tôi giảm ga, lái xe qua cánh cổng đã mở, đậu dưới bóng mát của một tàn cây lớn trên sân.
Hơi nóng táp vào mặt, tôi xuống xe, ra phía sau mở cốp cho bọn họ lấy hành lý. Mỗi người mang sau lưng một túi xách lớn, trông như đang đi hành quân. Người thanh niên thông dịch nói với tôi:
- Anh khoá cửa xe cẩn thận, vào uống nước. Trời nóng quá!
- Miền đất này trông có vẻ cằn cỗi. Tôi nói.
Người thanh niên đi theo bọn họ. Anh ta đang áp vào tai chiếc điện thoại di động, như một người lính truyền tin.
Người đàn bà mở rộng hai cánh cửa kính, mời khách vào nhà. Bà ta có gương mặt đẹp nhưng thân hình đẫy đà, ánh mắt long lanh dễ làm xiêu lòng đàn ông. Bà ta chào những người Hàn Quốc bằng thứ tiếng Anh bập bẹ. Họ bắt tay nhau, cười giả lả.
Chiếc quạt trần trong phòng khách quay vù hắt xuống những luồng gió nóng. Trên tủ thờ, ánh điện xanh đỏ nhấp nháy tấm chân dung phủ vải đỏ. Cả bọn ngồi chễm chệ trên những chiếc ghế đệm còn mới. Ba người Hàn Quốc để túi xách dưới chân tôi. Tôi ngồi phía sau, trên một chiếc ghế xúp, có thể nhìn cả hai bên.
Người thanh niên thông dịch chỉ vào từng người khách, giới thiệu:
Đây là Ông Chang, 51 tuổi, người đã từng sang Việt Nam, đang làm việc cho một công ty với mức lương ba ngàn đô mỗi tháng.
Đây là anh Lee, 42 tuổi, chuyên viên tin học, có mức lương khoảng ba ngàn năm trăm đô.
Đây là anh Kim, nhà nhiếp ảnh chuyên chụp khoả thân, 46 tuổi, lương không biết!
Sau đó, anh ta quay sang người đàn bà:
- Đây là bà Tơ, đang sống độc thân, là chủ ngôi biệt thự này.
Anh ta dịch sang tiếng Hàn cho ba người kia nghe. Họ gật gật đầu, cười. Anh ta quay sang người đàn bà, nói nhanh:
- Loại hai thôi! Đừng giới thiệu loại một! Tụi này chi không sộp.
Bà ta nói:
- Gái đẹp ở đây bây giờ hiếm lắm! Chúng nó bỏ về thành phố tìm việc làm. Nhưng đất hẹp, người đông, có đứa phải ôm hận quay trở lại.
Nói xong, người đàn bà quay vào trong gọi:
- Mang nước đãi khách, Hương, Lúa, Chín! Tụi này là gái quê mới lớn, con lai Hàn thế hệ 8X, gia đình nghèo khổ, nhờ tôi kiếm chồng nước ngoài để đỡ tấm thân.
Câu sau, bà ta nói hơi nhỏ giọng, không muốn cho các cô gái đứng lấp ló sau bức rèm nghe.
Hương-Lúa-Chín, có lẽ cái tên bà ta đặt cho ba cô gái để nghe có vẻ đồng quê, chứ làm gì có sự trùng hợp ấy. Tôi thầm nghĩ.
Ba cô gái, quần Jean áo pull khác màu, khép nép ra mỉm cười chào khách. Một cô bưng cái khay đựng năm ly trà đá đặt lên bàn. Người đàn bà bập bẹ vài câu tiếng Anh với ba người Hàn Quốc, giới thiệu tên và số tuổi của ba cô gái.
Mời dùng nước! Trời nóng uống trà đá cho mát.
Bà ta nói với người thanh niên thông dịch.
Tôi nhìn ba cô gái. Cả ba hình như chỉ từ mười tám đến hai mươi tuổi, cỡ tuổi đứa con gái nuôi của tôi đang học đại học. Ba cô đều có nước da ngaêm đen, dáng nhỏ nhắn, gương mặt trông buồn thảm; ánh mắt nhìn xuống lưng bà chủ, lấm lét nhìn ba ông khách có làn da trắng hồng, thân hình phốp pháp.
Ba người Hàn Quốc quan sát ba cô gái với đôi mắt của nhà kinh doanh, không biểu lộ tình cảm nào trên mặt. Một lát, họ quay sang thì thào với nhau điều gì đó. Người đàn ông tên Chang nói với người thông dịch, anh thanh niên vừa cười vừa đáp “De, de” rồi lấy giấy bút ra cầm tay. Anh ta bảo từng cô gái đi tới đi lui cho khách xem, hỏi rồi ghi ngoằn ngoèo vào mẩu giấy. Tất cả ba cô gái đều có mẹ là nông dân con lai Hàn, học chưa hết cấp một. Cô gái mặc chiếc áo pull màu tím bỗng có những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Khi ba cô gái đã quay vào trong, người thanh niên thông dịch chồm sát người đàn bà, nói nhỏ:
- Tụi nó nói với nhau, mấy em này mắt một mí nhỏ xíu, giống con gái Hàn Quốc, chứ không giống con gái Việt Nam. Sau này về bên đó đua đòi, tốn kém tiền cho việc thẩm mỹ nhiều lắm. Hãy lựa mấy em mắt hai mí, to, đẹp tự nhiên, tóc dài, dễ thương,… Mấy em này để ngủ qua đêm thì được, còn cưới làm vợ thì không!
Ba người Hàn Quốc vội bưng ba ly trà đá đã loãng lên uống ừng ực. Họ đang khát.
Người thanh niên tên Kim nói qua người thông dịch:
- Có em nào trẻ đẹp, còn Origin không? Chở đi Vũng Tàu chơi!
Hình như, sau bức rèm, có tiếng khóc hổ thẹn cho số phận của cô gái mặc áo pull màu tím.
Nhớ đến đứa con gái nuôi đang đi học, tôi bỗng có ý định sẽ tháo chạy khỏi chuyến đi này, càng sớm càng tốt. Như người ta cố tháo chạy khỏi một trận càn, hồi chiến tranh.
Kết Thúc (END) |
|
|