Có một khoảng thời gian khi tôi theo học trường Đại học Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn, tôi được nhận vào làm lễ tân tại một khách sạn có nhiều người Hàn Quốc lưu trú... Họ là những doanh nhân thuộc đủ loại ngành nghề khác nhau, sang Việt Nam để tìm kiến thị trường, chuẩn bị đầu tư và giải trí. Công việc của họ, tôi không được biết đến. Họ đi đi về về theo những giờ giấc bất thường. Công việc của tôi là chào hỏi (trên môi lúc nào cũng phải nở nụ cười thật tươi), giải thích giá cả, làm thủ tục xuất - nhập và hướng dẫn nhận phòng. Tôi thường làm ca đêm, vì ban ngày bận học. Nhóm của tôi thường có bốn người, hai nam hai nữ. Về khuya, khi việc ăn ở của khách đã ổn định, trực đêm chỉ còn lại hai nam, tôi với thằng bạn cũng lai Hàn, tên Kim.
Kim có bà mẹ già đã ngoài sáu mươi, đôi mắt đã mờ. Hai mẹ con dắt díu nhau vào thành phố sống đã lâu, vì ngoài quê không sống nổi. Nó cũng như tôi, khi mới vào phải làm đủ thứ nghề lao động khác nhau: Khuân vác mướn, quét chợ, quét đường, phụ hồ… và bây giờ là bảo vệ. Kim nói, miễn làm gì ra tiền mà không phạm pháp là nó làm, để nuôi mẹ. Nó thương mẹ nhất trên đời, món gì ngon là nó để dành đem về cho mẹ. Chính mẹ nó đã dạy cho nó nên người, không trở thành đầu trộm đuôi cướp, hút sách … như những đứa trẻ bụi đời khác. Chúng tôi rất quí mến Kim vì nó là một người con có hiếu.
Khách đến khách sạn về đêm thường đi vào từng cặp. Những ông giaø Hàn Quốc và những cô gái Việt còn rất trẻ. Để bảo đảm an toàn, chúng tôi buộc những cô gái vào khách sạn phải để lại chứng minh nhân dân, hoặc giấy tờ tuỳ thân, ví dụ thẻ học sinh hay sinh viên… chính những giấy tờ này giúp tôi có cái nhìn không được lạc quan mấy về những cô gái thuộc thế hệ trẻ - thế hệ 8X - sống buông thả ở thành phố. Họ là gái gọi (call girl) dành cho khách Hàn Quốc.
Có cô gái có gương mặt ngây thơ trong trắng, đôi mắt bồ câu đen tròn, đôi môi hồng tươi mọng, nếu chỉ gặp ngoài đường, tôi sẽ nghĩ đó là một cô gái nhà lành chưa nhiễm bụi tình, nhưng khi đi vào khách sạn với một doanh nhân Hàn Quốc đầu bạc, tôi thấy mình như vừa bị đánh mất điều gì quí giá. Giấy tờ ghi cô ấy 18 tuổi, đang là sinh viên, quê ở tận đâu ngoài miền Bắc.
Rất nhiều cô gái trẻ là dân miền Tây, bị lũ lụt trôi dạt về thành phố kiếm sống.
Nhưng nổi bật trong đám trẻ hay lui tới khách sạn là một cô gái lai Hàn, tên là Y, năm ấy mới 18 tuổi, thuộc thế thệ 8X - những người được sinh trong thập niên 80.
Cô gái lai Hàn có gương mặt trái soan, tóc nhuộm vàng theo kiểu phim ảnh Hàn Quốc, vóc dáng tuyệt đẹp, có thể khiến cho gã thanh niên nào cũng phải ngước nhìn.
Đêm đầu tiên khi đi vào khách sạn với người đàn ông Hàn Quốc tuổi sồn sồn, tóc chưa nhuốm bạc, cô đưa giấy tờ với nụ cười trang nhã, tôi hỏi cô:
- Cô với ông ấy liên hệ ra sao?
- Ông ấy là học trò của tôi. Ông mời tôi đến dạy tiếng Việt trong thời gian lưu trú tại Việt Nam.
- Cô nói được tiếng Hàn?
한국말을 아세요?
Tôi hỏi một câu bằng tiếng Hàn.
Người đàn ông Hàn Quốc bỗng nói chen vào:
나는 그녀에게 베트남어를 가르쳐달라고 부탁했다.
Tôi nhờ cô gái này đến dạy tiếng Việt.
Cô gái quay sang người đàn ông:
오빠, 가요
Chúng ta đi thôi, ông Lee!
Khi họ đi vào thang máy để lên phòng, Kim nói với tôi:
Ông ấy là một doanh nhân giàu có, muốn học tiếng Việt để làm ăn tại Việt Nam. Nhưng sao không dạy ở chỗ khác, lại chọn khách sạn?
Tôi cười cười, thầm nghĩ: “Có trời mới biết họ làm gì trong căn phòng đóng kín!”.
Thời gian sau, qua sự tìm hiểu kín đáo của Kim, tôi mới biết đó là một cô gái lai Hàn, đang theo học cùng trường với tôi, ngành Đông phương học, cô là con của một doanh nhân Hàn Quốc đang làm việc tại Sài Gòn. Mẹ cô là người Việt. Cô ăn chơi có tiếng trong giới trẻ ở thành phố. Và xài tiền như nước.
Cuộc sống ở thành phố luôn luôn náo động nhưng mọi việc lại diễn ra đều như một guồng máy quay chậm. Trong khách sạn, những người đàn ông đến rồi đi, các cô gái đến rồi về. Chỉ khác một chút là lúc đến, các cô gái trông rất tươi trẻ, dễ thương. Khi về bộ dáng lại xơ xác, thiểu não. Những người đàn ông trông cũng già hơn. Dáng họ trầm lặng, bớt đi cái vẻ sung sức ban đầu.
Kim nói, đàn ông Hàn Quốc thường dùng sâm và thuốc kích thích để tăng lực nên rất dễ bị liệt dương.
Cứ nhìn ông Lee, người đang học tiếng Việt, thì biết. Tướng đi của ông lúc này đã chậm chạp, đôi tay lại thường run rẩy. Bên cạnh ông, cô gái lai Hàn càng ngày càng phởn ra. Khi cô đi ngang qua, ai cũng phải ngước nhìn.
Đêm ấy, khi tôi tới khách sạn nhận ca, mới hay tin là ông Lee đã chết. Ông ấy chết một mình trong phòng hai ngày mới được nhân viên dọn phòng phát hiện. Dáng co quắp, gương mặt đau đớn, cơ thể trần truồng.
Có người nói ông bị nhồi máu cơ tim. Có người bảo ông bị kiệt sức vì chơi bời.
Xác ông được pháp y khám nghiệm, lập biên bản. Theo yêu cầu của gia đình, xác ông được hỏa táng thành tro, gửi về Hàn Quốc.
Còn cô gái Lai Hàn thuộc thế hệ 8X không còn thấy xuất hiện ở khách sạn và trường học.
Có người nói cô đã bị bắt. Cũng có người bảo vừa gặp cô ở phi trường với một người đàn ông Hàn Quốc, để đi nước ngoài du học.
Kết Thúc (END) |
|
|