"Mấy giờ thì anh ra sân bay?" Nàng đang ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ, hai chân đung đưa, mắt ngước nhìn anh hỏi. Ngày hôm qua khi hai người ngồi ăn với nhau ở hiệu ăn Tàu, anh nhớ đã có nói đến chuyện đó rồi, anh nói có việc cần kíp phải ra Hà Nội giải quyết một số công việc với khách hàng của công ty, năm ba bữa, cũng có khi một tuần lễ không biết chừng, điều đó anh không thể tự mình quyết định được mà phải hoàn toàn phụ thuộc vào các thủ tục hành chính do các cơ quan nhà nước thụ lý.
Vào lúc đó, nàng đang kín đáo đưa mắt nhìn theo một người phụ nữ ngồi ở bàn đối diện đứng lên sửa lại tà áo chuẩn bị bước ra khỏi cửa với người đàn ông có dáng nhỏ thó nhưng tròn ủng như một quả dưa màu đỏ. Anh để ý thấy nàng đã chú ý đến họ từ lúc họ bước vào nhà hàng. Quả tình trông họ có gì đó mất cân xứng, một cô gái trẻ đẹp mặc chiếc váy bằng gấm Thượng Hải màu xanh xẻ cao lên đến giữa đùi, đứng cao hơn một cái đầu so với người đàn ông trung niên đi cùng mình mà lại còn to béo, trán hói bóng lưỡng, kèm theo một chiếc kính trắng to bự thường xuyên trễ xuống mũi. Trong lúc hai người nói chuyện, thỉnh thoảng anh vẫn bắt gặp nàng đưa mắt về phía bàn đối diện. Và phần lớn buổi ăn tối cũng như câu chuyện của họ đã trôi đi trong tình cảnh như thế cho đến khi hai người khách đó đứng lên ra về, nàng đã hỏi anh một cách lơ đãng, anh có cảm tưởng như thế ngay lúc ấy.
Một buổi ăn tối nhạt nhẽo, anh nói với chính mình lúc ngồi trên xe trở về nhà.
Còn bây giờ khi nghe nàng lặp lại câu hỏi tối hôm qua một lần nữa thì anh đã có cơ sở để kết luận rằng anh đã hoàn toàn đúng. Nàng thật sự đã không nghe câu trả lời của anh vào lúc đó. Một chút bực dọc xen lẫn giận dỗi và tự ái từ đâu bóp nhẹ tim anh. Không, phải nói chính xác là từ tối hôm qua, trong bữa ăn, anh đã cảm thấy rất bực mình và muốn bỏ ngay ra về. Nhưng anh đã cố gắng kiềm chế, anh không muốn làm hỏng một buổi tối chủ nhật, lại là một buổi tối trước hôm anh đi, cũng như hoàn toàn không muốn sau đó phải mang tâm trạng nặng nề đồng hành cùng mình trong suốt một tuần lễ trong một thành phố không một người quen biết.
Đó cũng là ý nghĩ của anh vào lúc này. Anh tiếp tục gấp nốt mớ quần áo còn vứt bừa bãi ở trên giường. Anh kéo hộc bàn ra lấy một cuốn sổ tay, một ít giấy tờ, hai cuốn sách đọc dở và cái sạc pin điện thoại di động nhét vào trong va li. Sau đó anh bước vào nhà tắm lấy khăn mặt, bàn chải đánh răng, tuýp kem và cái cạo râu. Anh dừng lại trước gương một lúc, tay mân mê những chân râu mọc lún phún dưới cằm, rồi anh bắt đầu cắt những sợi lông mũi.
Lúc trở ra, anh lại nghe nàng nhắc lại câu hỏi một lần nữa và đệm thêm ở cuối câu: "Hả anh?". Lần này câu hỏi đã được nhấn mạnh, cao giọng và khẩn khoản hơn lần trước. Rõ ràng mũi tên đã được phóng ra và đang hướng tất cả sức mạnh được nén chặt trong nó về phía mục tiêu. Anh không còn cách nào để tránh né nữa. Không quay lại nhưng anh có cảm giác ở sau lưng, từ nãy giờ nàng vẫn không rời mắt khỏi anh, từ lúc anh lôi quần áo từ trong tủ ra ném lên giường, kéo cái va li cất trên đầu tủ xuống rồi đến khi anh bước vào nhà tắm và trở ra.
Nàng vẫn còn ngồi nguyên trên thành cửa sổ, nhưng hai tay đang xõa tung mái tóc rồi túm lại thành một búi như quả trứng gà ở sau gáy. Một dấu hiệu chẳng lành. Nàng thường làm như vậy mỗi khi hai người sắp sửa to tiếng với nhau. Khi ấy nàng sẽ vuốt lại mớ tóc đen nhánh và dày, bàn tay trái giữ tóc sát vào đầu còn bàn tay phải cầm đuôi tóc cuộn tròn nó lại rồi sau đó vỗ vỗ lên cái búi tóc một vài cái. Anh không chắc đó chỉ là một cử chỉ máy móc như mọi cử chỉ bình thường khác hay không. Hay là một thứ phản xạ có điều kiện, giống như nhiều người thường cần đến sự trợ giúp của một điếu thuốc lá hay ly rượu ở trên tay để tìm kiếm sự thăng bằng khi rơi vào trạng thái hồi hộp hay quá lo lắng.
Nhưng trớ trêu là chính vào những lúc ấy, anh lại thấy nàng đẹp một cách lạ lùng, như thể chỉ có khi mái tóc được vén cao lên, toàn bộ gương mặt xương xương, sống mũi cao, chiếc cằm bướng bỉnh và cái cổ cao thanh tú của nàng mới có được cơ hội phô diễn hết tất cả những vẻ duyên dáng của chúng, nhất là khi nhìn nghiêng trong ánh nắng, chúng như những đường nét tuyệt mỹ được một bàn tay tài hoa cắt xén vào trong không gian. Anh có cảm giác lúc ấy chúng bỗng nhiên trở nên mong manh - anh nhìn thấy cả những đường gân xanh rất nhỏ trên chiếc cổ trắng ngần và sau vành tai nàng. Có vẻ như chúng sẵn sàng vỡ tung ra bất kỳ lúc nào. Nó giống như một mặt nước có bề ngoài phẳng lặng, nhưng thật sự nó đang cưu mang trong lòng những chuyển động ngầm có thể vọt trào lên bất thình lình thành những ngọn sóng thần khủng khiếp.
Anh yêu thích cái đẹp của những thứ dễ vỡ và nhiều hiểm họa.
Anh đã thực sự khám phá ra điều đó nơi mình khi hai người cùng ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn kê trong nhà bếp, vào một buổi sáng năm ngoái đúng vào sinh nhật của anh. Trước đó một tuần lễ hai người đã bàn bạc nhiều lần về việc sẽ làm sinh nhật ở đâu. Mọi năm nó vẫn diễn ra một cách giản dị giữa hai người. Thường anh sẽ là người đầu tiên đưa ra ý tưởng về địa điểm. Anh sẽ chọn một nhà hàng ấm cúng, không ồn ào, không có tiếng nhạc, ít người và dĩ nhiên là trong một khung cảnh đẹp, trữ tình một chút.
Nhưng sinh nhật anh lần ấy, sau khi anh đưa ra ý kiến như mọi khi là cả hai sẽ trở lại cái nhà hàng quen thuộc ở một vùng ngoại ô thì lập tức đã bị nàng bác bỏ, điều chưa từng xảy ra trước đó. Nàng muốn sinh nhật anh nên được tổ chức tại nhà. Nàng nói rằng đã nhiều năm mình làm sinh nhật ở tận đâu đâu và lúc nào cũng chỉ có hai đứa với nhau, đồng ý là điều đó có một ý nghĩa thiêng liêng đặc biệt nhưng việc tổ chức sinh nhật tại nhà và có thêm những người bạn thân thích khác đến tham dự đông vui thì nó cũng có ý nghĩa thiêng liêng không kém, thậm chí còn thêm phần trang trọng hơn nữa. Ồ, hóa ra là, anh nhận ra sau khi nàng dứt lời, không những bây giờ nàng muốn làm tại nhà mà nàng còn muốn mời cả bạn bè đến dự sinh nhật của anh nữa. Đó quả là cả một sự thay đổi hoàn toàn mới mẻ. Mà sao lại nói "thiêng liêng", nghe to tát quá và không hợp chỗ một chút nào cả, "thân mật" thì đúng hơn.
Anh có thể đoán được những lý do vì sao nàng lại đề nghị một sự thay đổi đột ngột như thế.
Trước hết là cả hai vừa dọn đến căn hộ mới này được hơn một tháng, một khoảng thời gian chỉ đủ để dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, mọi thứ trong nhà một cách tạm ổn và làm quen với những người hàng xóm mới, nhưng chưa đủ để mời bạn hữu và những người thân quen đến chơi.
Thứ hai, đây chính là căn nhà mà nàng bỏ ra nhiều công sức để tìm kiếm. Ngày nào nàng cũng tìm đọc hết các mục rao vặt trên báo rồi nhờ bạn bè, những người làm cùng công sở mách bảo. Anh còn nhớ trong suốt thời gian đó, cứ vào những ngày thứ bảy, chủ nhật nàng lại bảo anh đưa nàng rong ruổi, đi lại xem xét khắp nơi. Cả hai đã đến xem rất nhiều căn nhà và sau cùng đây là căn mà nàng ưng ý nhất; nó rộng vừa phải, đầy đủ tiện nghi, ở trong một khu vực yên tĩnh và an ninh, lại gần trung tâm. Nhất là nó vừa với túi tiền và anh không phải sửa chữa gì nhiều.
Thứ ba, có lẽ chính vì vậy, vì tất cả những vất vả mà nàng đã bỏ ra cũng như từ sự hài lòng mà căn nhà mang lại, nàng muốn đánh dấu sự kiện đó bằng một việc làm có ý nghĩa và sự kiện đó, theo anh nghĩ, chính là tổ chức sinh nhật của anh ngay tại ngôi nhà này với sự tham dự của nhiều người.
Bạn bè à?
"Em muốn mời vợ chồng Chương," nàng nói.
OK, vợ chồng Chương là hai người bạn thân từ lâu năm, đã từng ở chung một căn hộ nhiều tầng. Họ ở đối diện với nhau và con cái họ vẫn thường xuyên chạy sang nhà anh chơi. Thỉnh thoảng hai bên vẫn nhờ nhau trông hộ nhà mỗi khi đi chơi xa và khi ấy anh sẽ có nhiệm vụ mỗi ngày phải sang cho con mèo mun của họ ăn uống.
"Và Mai, Duyên, anh chị Tùng, Trác, vợ chồng Nguyệt... ưm... m... m... Sophie nữa".
Xem nào. Mai, Sophie, cặp Tùng, Nguyệt, Trác, Duyên. Mười người tất cả, kể cả vợ chồng Chương. Mai, Duyên là bạn học thời phổ thông của nàng, cả hai còn độc thân. Sophie là cô giáo dạy Yoga cho nàng, một cô gái có hai dòng máu Việt-Pháp, khá dễ thương. Trác là em trai của nàng, một người rất tích cực giúp nàng và anh săn tìm nhà, chính nhờ Trác mà anh mới mua được căn nhà này. Dĩ nhiên rồi, không thể nào không có sự hiện diện của Trác được. Còn cặp Tùng, Nguyệt là những người bạn làm cùng công ty với anh, cùng tham gia Hội chơi cá biển với anh.
"Anh nghĩ sao về Tài?"
À, không. Tuyệt đối không thể được. Anh không thể nào tiêu hóa tên Tài này được. Một tên rỗng tuếch nhưng luôn luôn cố tỏ ra quan trọng. Hắn có thể bỏ ra hàng giờ để thao thao kể về thói quen ăn sáng của một ông chủ tịch hội đồng, thú săn gái trẻ đẹp của một viên chức cao cấp hay vợ của một ông bộ trưởng bộ nọ thường hay đi hầu đồng như thế nào. Từ mồm hắn sẽ tuôn ra bất tận tên các nhân vật quan trọng cho đến khi nào hắn cảm thấy người nghe đã tỏ ra kính nể về sự quen biết rộng rãi của hắn.
Nàng còn đưa ra những ý tưởng độc đáo về thực đơn, về những món ăn tráng miệng, trong khi anh thì nghĩ đến những thứ cocktail và những chai rượu. Buổi sáng hôm sinh nhật anh đã thức giấc từ sớm để cùng nàng chuẩn bị. Anh dọn dẹp ở bên ngoài phòng khách để tìm chỗ kê một chiếc bàn dài, bày biện những lọ hoa và các loại bát đĩa, ly uống rượu trong khi nàng bận bịu với các thứ trong nhà bếp.
Trong lúc xếp lại những chiếc ghế kê quanh phòng, anh bỗng nghe tiếng càu nhàu của nàng từ nhà bếp vọng ra. Và mỗi lúc có vẻ như nàng càng trở nên cáu kỉnh. Nhưng trong lúc anh chưa kịp hiểu việc gì đang xảy ra cả thì lại tiếp tục nghe thấy rất nhiều tiếng xê dịch bàn ghế, tiếng xoong nồi va chạm xủng xoẻng liên hồi. Anh buông tất cả các thứ vội vã đi xuống nhà dưới. Một quang cảnh hỗn loạn đang bày ra trước mắt anh: những chiếc ghế sắt bị ném hết ra ngoài sân sau nằm chỏng chơ, cái bàn thì được kéo ra xa khỏi tường, còn tất cả các cánh cửa trên tủ kệ bếp đều bị mở toang, rồi chai, lọ, các loại hộp, nồi niêu, xoong, chảo mỗi thứ nằm mỗi nơi rải rác, như sau một trận càn quét.
Đúng là một trận càn quét thật: nàng đứng giữa bếp, tóc búi ngược lên cao, gương mặt đỏ hồng, lấm tấm mồ hôi trên trán và gáy, thở hổn hển. "Chuyện gì vậy?" anh hỏi. Một tay nàng cầm một chiếc giẻ lau, còn tay kia là cái chổi bếp.
"Kiến," nàng nói, trong lúc bàn tay vẫn không ngừng quét lia lịa bên dưới mép tủ kệ xuống mặt bếp. "Kiến ở đâu ra mà nhiều thế này, không biết nữa". Nhìn theo bàn tay nàng, anh thấy một đàn kiến đen bò thành một vệt dài, xiên xẹo, mà phần đuôi của nó kéo đến mép cùng chiếc tủ kệ bếp, nơi giáp ranh giữa hai bức tường và sau đó bắt đầu chuyển hướng đi lệch xuống dưới, càng lúc càng chếch xuống phía sàn gạch rồi biến mất hút. Cứ theo cái đà này, không chừng ổ kiến nằm dưới đất đến phải lôi cả dãy kệ trên sàn gạch ra ngoài cũng nên, anh nghĩ.
"Anh đi lấy cho em cái bình xịt gián, muỗi" - nàng nói.
Gián, kiến, ruồi, muỗi... là kẻ thù không đội trời chung với nàng. Nơi nào nàng hiện diện thì ở nơi ấy các loài côn trùng đó sẽ bị diệt chủng. Chúng sẽ bị tàn sát không hề nương tay. Vì vậy, ở trong nhà nàng luôn luôn tích trữ thuốc diệt côn trùng các loại, các kiểu. Từ loại xông khói, xịt hơi đến bánh sáp, keo, sóng tần số cao... sản xuất ở trong nước hay ngoài nước, đều có đủ. Nàng hoàn toàn dị ứng với các thứ côn trùng đó, và trớ trêu thay, anh hoàn toàn dị ứng với các loại thuốc đó. Chúng làm anh khó thở, chóng mặt, đôi khi buồn nôn. Anh đã từng bị mất ngủ cả đêm vì mùi thuốc còn ám quanh quẩn ở trong phòng và cứ mỗi lần nàng sử dụng đến kho vũ khí sinh học hay hóa học giết côn trùng hàng loạt đó trong nhà bếp thì anh sẽ phải bỏ ăn cả ngày. Điều làm anh khổ sở nhất trong chuyện này là cái mũi của anh, bởi nó quá nhạy cảm với chúng, dù chỉ là một chút mùi còn sót lại.
"Em để nó ở đâu?" - Anh biết giờ cáo chung của mình bắt đầu điểm.
"Trời ơi, anh đang ở đâu? Có phải anh đang ở nhà không? Sao đụng đến cái gì anh cũng chẳng biết vậy".
Anh biết mình cần phải hết sức bình tĩnh. Nàng đang bị những con kiến tra tấn. Anh không hề muốn bị lôi kéo vào điệu luân vũ giết người này.
"Anh tìm ở nhà ngoài, trong tủ đựng bột giặt, ở dưới cùng" - nàng tiếp.
Rồi anh biến mất. Nói chính xác hơn, anh đứng ngoài cổng, dựa lưng vào cột đèn trước ngõ nhìn vào đám sương mù bốc ra từ phía sau nhà.
Anh vẫn còn đứng nguyên như thế không biết đến bao lâu, cho đến khi cảm thấy tất cả bỗng trở nên yên ắng mới nín thở trở vào.
Nàng ngồi bắt chéo chân ở mép bàn, hai cánh tay vòng quanh đầu gối, mặt hướng ra ngoài sân sau và nhìn xuống đất như đang chìm đắm trong suy tư, lưng quay lại anh. Anh dựng một chiếc ghế lên ngồi ở mép bàn đối diện. Chung quanh, tất cả các thứ đều bị xới tung lên, bày ra một khung cảnh ngổn ngang, hỗn độn một cách buồn bã.
Tư thế ngồi như thể không hề biết đến sự hiện hữu của anh ở đằng sau lưng và sự im lặng kéo dài của nàng làm cho anh lúng túng. Anh thực sự cảm thấy khó thở, vì mùi thuốc xịt kiến vẫn chưa bay đi hết trong không khí và một phần vì sự im lặng căng thẳng đó, một sự im lặng mà anh có thể thấu hiểu được hết sức nặng ý nghĩa của nó vào lúc ấy. Anh nghe thấy hơi thở của mình, tiếng động của bàn chân di chuyển trên sàn gạch và của cánh tay. Anh chuyển lại thế ngồi. Bỗng dưng anh thấy cần làm cho mọi chuyển động của thân thể mình càng gây ra ít tiếng động càng tốt, như thể chúng đang bị quan sát, bị lắng nghe.
Trong đầu anh toàn bộ câu chuyện như một cuốn phim đang được quay ngược trở lại: đầu tiên là chuyện dọn nhà, rồi sinh nhật, nàng và anh thảo luận qua lại. Tất cả đã được sắp xếp, đã được hoạch định, đã được phân công theo một trật tự hoàn hảo nhất, không có một chi tiết nào đáng ngờ vực, chỉ cần đợi đến giờ G anh và nàng sẽ bước ra ngoài mở cổng đón khách và... Anh nhìn đống ngổn ngang trước mặt, nhìn xác bầy kiến chết đen trên tường, nhìn nàng và nhận ra rằng đó chính là một phần của đời sống.
Nàng đã bước xuống khỏi thành cửa sổ và đến đứng bên cạnh anh, tay vơ mấy món còn lại ở trên giường cho nốt vào trong va li. Sau đó nàng mở tủ lấy ra một chiếc áo ấm và chiếc áo khoác da của anh cuộn tròn lại nhét tiếp vào một bên hông.
Im lặng vẫn bao trùm căn phòng.
Anh ngồi xuống chiếc ghế kê bên cạnh giường, liếc nhìn chiếc đồng hồ để bàn và nói anh sẽ ra sân bay vào lúc bốn giờ, trước giờ cất cánh đúng một tiếng.
Rồi anh lại đứng dậy nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt đăm chiêu. Ngoài kia trời vẫn đang nắng đẹp.
Kết Thúc (END) |
|
|