Người khách ngập ngừng hồi lâu, trên tay cầm bó hoa bằng lăng tím đi qua đi lại trước ngôi nhà cũ, nằm ẩn mình dưới dàn hoa thiên lý. Tường rào kẽm gai được phủ đầy lớp lá cây dâm bụt, trước lề đường có hai cây bằng lăng tím. Anh ta hồi hộp, ngóng nhìn đồng hồ trên tay chốc lát rồi lại tiến lại cánh cổng gỗ sơn màu trắng. Bên trái có hộp thư và bảng số 79. Cửa đóng im có khoá chứng tỏ chủ nhân đã đi vắng, anh cẩn thận lấy lá thư nhét vào hộp, rồi lặng lẽ ra về sau khi ngắm rất kỹ ngôi nhà ấy.
Đi được cách ngôi nhà số 79 khoảng năm chục mét, anh gặp chiếc xe lăn ngược chiều. Ngồi trên xe là một cô bé có gương mặt khá xinh, cô nhìn thoáng qua rồi nhịp tay để quay xe tới trước. Anh đứng lại rồi nhìn theo bóng cô cùng chiếc xe lăn ngờ ngợ. Cô ta bị tật nguyền, tội nghiệp nhỉ? Chợt chiếc xe lăn đột ngột dừng lại trước ngôi nhà có dàn cây thiên lý, rồi cô với tay mở khoá, nhẹ lăn xe vào bên trong. Niềm cảm xúc bất chợt lẫn chí tò mò làm anh quay trở lại. Anh nhanh chân tiến đến ngôi nhà ấy, vừa tới cánh cổng cũng là lúc cô ta mở xong cửa bên trong nhà. Anh chủ động chào cô ta:
- Chào em! Xin lỗi cho anh hỏi thăm chút nhé.
- Chào anh! Anh hỏi gì ạ? - Giọng cô gái nhỏ nhẹ.
- Đây có phải là nhà của Hạnh Trang không em?
- Vâng! Anh là ai? - Cô gái nhìn thẳng vào mặt anh ngạc nhiên.
- Anh... là... bạn của Hạnh Trang, anh từ Trường Sa mới về...
- à... à... anh là Minh Quang phải không? - Cô gái dè dặt - Vậy mời anh vào nhà.- ồ, sao em biết? - Đến lượt anh kinh ngạc.- Có gì đâu... Hạnh Trang là em gái của em... Nó có kể về anh cho em.
- Thế à! Vậy Hạnh Trang đâu hả em?
- Dạ... nó đi... học thêm... à, mà quên, nó có gia đình rồi... anh không biết à?
- Mới đây thôi - Cô gái nói tiếp, đến lúc này cô mới quay thẳng vào khuôn mặt sững sờ của anh.
- Thế ư! Không lý do nào? - Anh hơi choáng váng. Bó hoa trên tay bỗng rơi xuống đất - Thảo nào mấy tháng nay anh không nhận được tin tức gì từ Hạnh Trang nữa.
- Vậy à! - Cô gái thản nhiên.
- Chào em, thôi xin phép, anh về - Anh vội đứng lên.
- Chừng nào anh lại ra đơn vị? - Cô gái hỏi pha chút gì nôn nao.
- Anh được nghỉ phép 1 tuần.
Cô gái nhìn anh đổi giọng:
- Hạnh Trang nó kể là rất mến anh. à, có những lý do tế nhị nào đó nên nó không báo thiệp cho anh trong ngày vu quy. Và nó buồn về chuyện này nhiều lắm. Em thấy nó rất quý anh... Anh có nhắn gì cho nó không?
- Không... à mà nhờ em nói hộ là cho anh Minh Quang gửi lời chúc sức khoẻ và trăm năm hạnh phúc đến với Hạnh Trang nhé, và nói anh có ghé thăm nhưng không gặp mặt - Anh nói giấu vội nỗi buồn.
Tiễn anh lính ra về, cô gái đứng nhìn theo mãi đến khi bóng anh khuất xa dần, dường như cô gái cũng muốn nói gì với anh nhưng ngại ngùng. Một thoáng bịn rịn hiện rõ trên khuôn mặt cô, cũng tựa như nét buồn đọng lại trong đôi mắt người lính vậy. Cô lại nhìn cánh hoa bằng lăng tím đã nở trước hiên nhà, đang lung lay trước gió... rồi những ký ức cũ lại hiện về khiến lòng cô xốn xang khó tả. Cô không biết mình phải sống như thế nào trong thời gian sắp tới, và điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy biết được sự thật...
Hạnh Trang là một cô gái có nỗi bất hạnh trong cuộc sống. Tạo hoá đã ban cho cô nhan sắc cộng với những đức tính tuyệt vời đúng như tên cô vậy, song lại lấy đi của cô cái quyền đi lại của đôi chân mà thường ai cũng có, đó là nỗi khổ tâm lớn cho riêng cô. Cô rất mặc cảm với bất hạnh đó của mình đến mức gần như mắc phải chứng trầm cảm. Tròn 30 tuổi, cô thực sự chưa có một mối tình nào - dù trong đời cô có đôi lần rung động. Những tình cảm của cô không được đáp lại bởi do chính nỗi bất hạnh cay nghiệt ấy. Trong một lần độc tờ báo nọ, cô đã quen một người con trai ở mục "Tìm bạn bốn phương". Qua nhịp cầu tình cảm, cô đã mạnh dạn gửi thư hỏi thăm anh ấy. Rồi sau đó, cô được hồi âm. Người biên thư là anh bộ đội đóng quân ở hải đảo xa xôi. Qua tự bạch của anh, cô biết anh lớn hơn cô 1 tuổi và chưa có gia đình. Anh tình nguyện ở lại quân đội sau khi hết hạn nghĩa vụ của đời trai. Hai người thư từ qua lại thường xuyên, làm quen thân thiết với nhau trên những trang giấy. Họ chỉ hình dung khuôn mặt của nhau chứ chưa gặp mặt bao giờ. Có lần anh kể qua thư, trên đảo anh thích nhất loại hoa bằng lăng tím, loại hoa rất hiếm có giữa vùng đại dương mênh mông này. Theo anh, màu tím là màu tượng trưng cho những tình cảm đẹp. Anh có ép bảy bông hoa bằng lăng tím rồi gửi kèm với thư cho cô. Cô cũng kể với anh ở nhà mình cũng có cây bằng lăng tím trước hiên. Cô còn nhớ lá thư sau cùng mà cách đây gần 6 tháng, anh báo tin mình được cử đi học trường sĩ quan. Trước khi đi, anh có hứa sẽ ghé thăm cô và gia đình, sẽ tặng cho cô bó hoa bằng lăng tím còn tươi màu. Nào ngờ, không hiểu lý do gì mà anh biền biệt, chẳng thực hiện lời hứa, kể cả những cánh thư cũng không đến tay cô. Cô cứ bâng khuâng mãi, đến độ cứ mỗi lần nhìn hoa bằng lăng tím trước nhà lại nghĩ đến anh. Người ta nói, mỗi khi con tim thổn thức, hồi hộp là lúc đã xuất hiện tình yêu ở đó. Cô tự biết: nếu như vậy thì mình có thật dễ dãi và vội vàng lắm không khi mà chưa thật hiểu rõ ý định của người đang mong đợi.
Từ đấy càng nhìn hoa bằng lăng tím, cô càng cảm thấy yêu thích nó hơn. Hoa bằng lăng tím không thơm ngát như những loại hoa khác, màu hoa dìu dịu ngất ngây. Hoa bằng lăng tím có sáu cánh, nhụy vàng, lá hao hao giống lá cây bơ, khi nhuỵ dài rụng, là lúc họ đã kết trái. Trái nó tròn như trái cau lúc nhỏ. Không hiểu sao nơi phố phường này, cây bằng lăng lại tồn tại được khi mà môi trường của nó thường ở vùng núi cao. Cứ từ tháng 6 đến tháng 9 là mùa hoa bằng lăng tím nở. Lúc đó đường phố như càng đẹp hơn, sáng bừng cả một góc trời. Lúc ấy, những cánh hoa bằng lăng tím khẽ rung rinh trước những cơn mưa đầu mùa càng làm cho thành phố thêm phần mơ mộng. Hạnh trang thích nhìn những cảnh trời như thế mỗi khi nhớ về anh.
Thành phố đang vào mùa mưa. Những cơn mưa đầu mùa càng làm cho Hạnh Trang tăng thêm những nỗi buồn miên man. Lá thư trong hộp thư trước cổng đã làm cho nỗi day dứt trong cô thêm dữ dội, cô cảm thấy mình có lỗi nhiều với anh. Hạnh Trang đọc đi đọc lại những dòng chữ mà anh đã viết cho cô. Chiều nay, đọc lại lá thư ấy, không biết bao nhiêu lần, chỉ biết rằng khi hiểu ra sự thật thì mọi việc đã muộn màng. Cô thấy mình có lỗi với anh lắm. Anh viết: "... Anh thành thật xin lỗi em, Mẹ anh đột ngột qua đời ở quê. Sự học hành của anh bị gián đoạn trong thời gian chịu tang, bởi vì muốn làm tròn trách nhiệm trưởng nam và đạo hiếu của người con. Anh thật có lỗi lớn khi đã không thực hiện lời hứa với em, mong em thông cảm và tha thứ cho anh nhé, Hạnh Trang nhỉ! Chiều nay, anh có đến nhà em, nhưng rất tiếc không có em ở nhà. Anh nghĩ, sự may mắn luôn cứ xa rời mình nên lặng lẽ ra về và có vài dòng này để đến với em đó. Khi em đọc xong nó, cũng là lúc anh lên đường ra Bắc...
Cô lại bỗng thấy cay cay nơi mí mắt. Phải, cô khóc. Cô cầm bút, viết. Có thể đó là lá thư cuối cùng hoặc sẽ là điểm mở đầu cho sự huyền diệu nào đó sẽ xảy ra, không phải hoàn toàn dựa vào may mắn, cái chính là từ trái tim thành thật của anh. Thật khó viết quá vì cô chỉ cần sự cảm thông quý trọng của anh, chứ không phải lòng thương cảm bình thường. Cô lại xoá, rồi viết, lại xoá... Thật tình, cô không biết phải viết như thế nào để anh dễ hiểu nhất. Cô nhìn qua khung cửa sổ. Những giọt mưa rơi..., những nhành hoa bằng lăng tím lung lay. Thật khó khăn lắm, Hạnh Trang mới viết xong lá thư.
Đã lâu lắm, Minh Quang không nhận tin tức gì từ Hạnh Trang. Hôm nay, nhận thư từ Phan Thiết gởi ra, anh vội đọc, trong lòng hân hoan vui mừng mà từ lâu lắm anh mới có trở lại.
Phan Thiết, ngày..... tháng...... năm 2001
Anh Minh Quang thân mến!
Em thật can đảm lắm mới cầm bút viết cho anh đây. Chắc chắn là nó đã đem lại nỗi buồn nhiều hơn niềm vui đất, anh ạ. Trước tiên, anh cho em xin lỗi anh vì những gì mà em đã tạo ra cho anh vừa rồi. Thật tình, anh có đủ can đảm để đón nhận sự bất ngờ đó hay không?... Nhưng riêng em, em rất cảm động trước sự chân tình của anh đó, anh Minh Quang à. Em... em không đủ can đảm để viết ra những từ này trên mặt giấy, anh ơi. Nhưng có điều em rất nhớ anh và thật sự hối hận vì đã nói dối anh, anh có tin không?
Vâng, em đã từng nói dối anh đấy.
Ngôi nhà mà anh ghé hôm trước chỉ có một người chủ và chỉ có duy nhất một người con gái bất hạn chứ không hề có một người con gái nào khác. Và anh đã đối diện với thực tế mà anh biết đấy... Riêng Hạnh Trang rất toại nguyện là hân hạnh được nói chuyện với người mà mình đã từng quý mến...".
Tới đây, mắt Minh Quang hoa lên, anh không thể đọc tiếp được nưa, vì nước mắt ở bờ mi đã trào ra tự lúc nào. Anh lật đật với tay nhấc điện thoại:
- Alô! Xin lỗi, có phải ga xe lửa đó không ạ? Làm ơn cho tôi đặt một vé đi Phan Thiết...ở một quán cà phê nào gần đó vẳng tới bản nhạc "Hà Nội mùa vắng những cơn mưa". Tiếng nhạc nhẹ êm đềm, làm anh xao động nơi con tim mình...
Kết Thúc (END) |
|
|