Nghe buồn buồn trên mắt, hắn bừng tỉnh dậy. Michioa đang cào, nó cào bằng cả hai chân trước, không nhẹ nhàng mà mạnh, rất mạnh. Hắn không cảm thấy đau. Michioa biết thu vuốt vào khi cào hắn. Cái này thì khác với vợ hắn. Vợ hắn không biết thu vuốt lại khi cào hắn. Những lúc đó hắn cụp mắt xuống, đi ngủ hay làm việc gì đó.
Michioa ghen với giấc ngủ vùi quá ngon của hắn. Giấc ngủ thường mộng mị, có bao nhiêu chuyện, bao nhiêu sự cố, nhiều khi làm hắn sợ đổ mồ hôi hay cười phá lên nhưng không tài nào kể lại nổi. Mà kể lại với ai những giấc mơ của mình bây giờ khi nàng không còn nữa, nàng đã đi và có thể đã chết? Hay là Michioa cào hắn để báo tin cho hắn là nàng đã chết? Cũng có thể nàng đi lấy chồng, hừm, cái này còn tệ hơn là chết. Không, nếu nàng đi lấy chồng thì chắc hắn không còn mộng mị nữa. Hắn nghĩ những giấc mơ của hắn là tất cả những gì nàng muốn nói chuyện với hắn qua ngàn trùng xa cách. Nếu nàng chết thì những mộng mị ấy cũng không còn. Nàng tất sẽ mang theo giấc mơ của hắn. Tình yêu ư? Hắn tự hỏi và cũng tự trả lời. Lớn hơn, khác hơn và nguy hiểm hơn điều mà hắn nghĩ là tình yêu, đó là mối tình của hắn với nàng. Nhưng lớn hơn tình yêu là cái gì chứ? Có tình cảm nào lớn hơn tình yêu không? Hắn chỉ muốn thu hẹp trong mối liên hệ hai người, hai con người, quả thật, giữa hai con người thì chẳng có gì lớn hơn tình yêu nữa. Vậy thì nàng là gì của hắn chứ? Ðã là gì? Hắn không muốn hỏi, không muốn trả lời nữa.
Nàng bước đến, cầm tay hắn rồi nói, "Arigatô", cám ơn, hắn không nhìn thẳng vào mắt nàng mà chỉ nhìn bàn tay, nó mỏng, như một cái lá, xanh nhưng không thấy những đường gân. Hắn muốn biết thật rõ là nàng muốn cám ơn hắn vì chuyện gì? Giá như nàng nói thật rõ. Nhưng chỉ cám ơn. Bàn tay vừa dẹt vừa xanh rút về rồi cái dáng người nhỏ nhắn biến mất, lẫn vào sau những bụi hoa giấy, một cây sứ, nàng có đội nón không hắn cũng không nhớ nữa, có cái gì như chiếc nón trắng, bằng vải, nó cũng nhẹ và mỏng, hay đó chỉ là một cánh bướm thấp thoáng sau giàn hoa giấy. Khách sạn nào ở Vũng Tàu cũng nhiều hoa giấy, nhiều hoa sứ, nhiều người, nhiều thác loạn. Biển thúc người ta quậy phá, yêu nhau, hát hò ầm ĩ, vừa ăn vừa uống vừa khạc nhổ, la hét, vậy mà hoa sứ và tượng Phật lại quá nhiều, nhiều hơn bất cứ bãi biển nào hắn từng đến. Nàng cám ơn hắn vì cái gì mới được chứ? Hắn nhớ ra rồi, chính hắn, với bộ ngực hộ pháp, đôi cánh tay của võ sĩ Karatê đã dẹp một đám quậy phá trong sân khách sạn, bên dưới cửa sổ của nàng. Thực ra chúng quậy ngay dưới cửa sổ của hắn, gần cửa sổ của hắn hơn và hắn ra tay mạo hiểm dẹp đám càn quấy đó là vì hắn, vì giấc ngủ của hắn chứ không phải vì nàng, không phải vì ai cả. Vậy mà mãi đến chiều hôm sau nàng đến cầm tay hắn và nói cám ơn. Nàng gặp lại hắn hai ngày sau đó, ở một cửa hàng bán đồ lưu niệm, đẹp nhất là những con cá cóc to và tròn như một quả bóng, tự nhiên như người quen cũ. Nàng nhờ hắn chọn và mà cả cho một con, nàng không nói tiếng Nhật mà tiếng Anh, hắn muốn khuyên nàng nên mua một thứ khác, cá nóc dù đã sấy khô, đã được tô vẽ thật đẹp vẫn làm hắn ghét có lẽ vì thứ chất độc trong gan nó, dù gan đã bị lấy đi rồi, tất nhiên, nhưng giá như người ta đừng tô vẽ chúng thì hơn. Nhưng hắn không đủ tiếng Anh để nói, tiếng Nhật lại càng không, hắn lúng túng trông như đứa trẻ, đứa trẻ trong bộ ngực hộ pháp và đôi cánh tay gân guốc karatê, nàng nhìn hắn như nhìn đứa trẻ con và lúc đó hắn mới nhìn thẳng vào mắt nàng. Lúc đó hắn biết thế nào là một đôi mắt dành cho hắn, của hắn, lần đầu tiên trong đời, đôi mắt không tô vẽ, không đi viền, không gì hết, nó mở sâu về bên trong, trong vắt.
Lần đầu tiên trong đời, hắn đã yêu, đã cưới nhưng mối tình đầu của hắn không bắt đầu từ đôi mắt. Ðó là một sai lầm hắn phải trả giá đến suốt đời. Hồi đó hắn chỉ thấy cô ta đẹp, cô ta thông minh, cô ta con một ông kễnh nên có việc làm thơm tho ngay sau khi ra trường. Hắn không quan tâm đến đôi mắt của cô ta. Nhiều năm sau này mọi đau khổ của hắn lại xuất phát từ đôi mắt ấy, nghĩa là, hắn muốn nói từ bản chất tâm hồn cô ta, cái bản năng không kiểm soát nổi của cô ta, những bất hoà, xung khắc mà không bên nào vô lý vì bên nào cũng có lý của mình, vân vân những chuyện gia đình chật hẹp, điên đầu, ty tiện và đểu cáng nữa cũng đều xuất phát từ đôi mắt mà hắn bỏ quên không nhìn thẳng vào từ những ngày đầu tiên ấy. Hôm đó hắn đã "duyệt lại" một đoạn đời và hắn hiểu sai lầm của bản thân là không biết đọc và hiểu cô ta qua đôi mắt thành ra mọi thứ hắn mê hắn say, kể cả chuyện giường chiếu nữa đều từ đôi mắt ấy nghĩa là từ tâm hồn cô ta. Hắn đã bỏ quên cái hồn để chạy theo cái xác. Mối tình đầu ấy không chết vì thực ra nó chưa hề có, hắn (và cả cô ta nữa) nhầm tưởng là nó đã từng có mà thôi.
Vì hai phòng trọ cạnh nhau nên hắn chẳng ngạc nhiên chút nào khi đêm ấy, đã mười giờ hơn, khi dưới sân bọn càn quấy vẫn còn nhảy disco và hát ầm ĩ, sóng biển Bãi Sau vẫn gầm thét, nàng đã sang phòng hắn, không phải để cám ơn mà để ngồi chuyện gẫu, cũng không phải chuyện gẫu, vì hai người chẳng nói gì nhiều với nhau. Hắn rót coca cola mời khách, kể bâng quơ chuyện Vũng Tàu và mục đích vì sao hắn có mặt tại đây. Nàng kể chuyện mình, chuyện một công ty điện tử Nhật Bản ở Biên Hòa nơi nàng làm việc, nơi nàng bị suy nhược thần kinh vì quá căng thẳng, vì mất thăng bằng tâm lý, cũng vì lý do dó mà nàng được phép đến đây nghỉ ngơi mấy hôm. Hôm sau cuộc nói chuyện dài hơn, hắn không sang phòng nàng chơi để đáp lễ mà vẫn như đứa trẻ thẹn thùng ngồi tiếp khách. Hắn nói chuyện điện thoại với vợ từ Hà Nội gọi vào trước mắt nàng, vẫn đôi mắt ấy nhìn và nghe, bình thản như nàng biết từ lâu là hắn đã có vợ chứ không phải đêm nay. Ngày hôm sau họ đi tắm biển với nhau, không phải ở Bãi Sau mà Bãi Dứa, dưới chân ngôi chùa có tượng Phật nằm, nơi có rất ít du khách đến tắm ngoài những cặp tình nhân ngồi với nhau bên bờ đá vắng vẻ. Ðêm hôm ấy hắn sang phòng nàng, vẫn côca côla chứ không có bia nhưng câu chuyện đã đổi khác về bản chất. Từ đôi mắt nàng đã có dấu hiệu của sự hoảng hốt và nổi loạn. Hắn đánh bạo nói với nàng là hắn sẽ báo về cơ quan ở lại Vũng Tàu thêm mấy ngày nữa, hắn rút chiếc hộp con biết nói trong túi ra nhìn nàng và chờ, nếu nàng gật đầu hắn sẽ gọi Hà Nội và nói chuyện ở lại thêm mấy ngày trước mắt nàng.
Nhưng nàng đã xua tay. Ðôi mắt nàng nhìn hắn, cái nhìn cho hắn biết nàng đã hiểu ý định của hắn, như nàng hiểu cuộc sống gia đình đang bên bờ vực tồi tệ của hắn. Rồi nàng quỳ xuống, ngoan ngoãn như một con mèo, đưa tay ve vuốt cái ống quần bò căng sát đùi hắn. Nàng bảo hắn phải về đúng hạn, hắn không nên và cũng không thể ở lại thêm ngày nào nữa. Có lẽ vốn tiếng Anh của nàng quá ít nên những câu nàng nói trở thành văn hoa như trong sách hoặc đơn giản nàng chỉ muốn nói như thế để hắn dễ nghe thủng mà thôi. Hắn biết nàng đang nói về một cơn bão đang kéo đến tàn phá mọi thứ và cả hắn lẫn nàng phải biết trốn chạy, rằng trách nhiệm của mỗi người không phải ở đây mà ở chỗ khác, rằng trách nhiệm bao giờ cũng cao cả còn tình yêu chỉ là một món quà thiêng của Thượng Ðế và người ta chỉ giữ được nó, chỉ có nó khi biết chạy trốn nó. Hắn đỡ nàng lên, lại rót côca, hắn là khách mà rót côca mời chủ nhà vì lúc đó trông nàng thiểu não, thảm hại như bị say nắng còn hắn thì quá bối rối nhưng cảm thấy sung sướng, hạnh phúc.
Hắn bỏ chạy thật, chẳng những không ở lại thêm mấy ngày mà còn rời Vũng Tàu trước thời hạn mấy ngày, không kịp chia tay ai, kể cả nàng lúc đó đang ngủ, hắn tưởng nàng đang ngủ nhưng khi chiếc taxi nổ máy chạy được một quãng, hắn quay kính nghẹo đầu nhìn lại phía sau và nhìn thấy nàng đang đứng nhìn hắn và chiếc xe của hắn qua tấm kính cửa sổ mờ hơi sương buổi sáng từ biển tràn lên. Hắn nhớ mãi đôi mắt và đôi bàn tay ve vuốt trên đùi hắn đêm đó, hắn nghĩ tới một con mèo, dịu dàng, yêu thương nhưng đôi mắt thật bao la, mạnh mẽ và kiên nghị, chính đôi mắt ấy đã làm hắn chao đảo, hấp dẫn, quyến rũ hắn xáp gần rồi lại xua đuổi hắn cũng không kém phần mãnh liệt và kiên quyết.
Hắn nuôi một con mèo và gọi nó là Michioa, một cái tên Nhật Bản.
Kết Thúc (END) |
|
|