Nhuần cầm ống nghe lên và nhận ra ngay giọng nói quen thuộc. Chất lượng điện thoại khá tốt nên không biết được người gọi ở xa hay gần. Có lẽ gần. Mà xa hay gần cũng thế thôi.
"Cho tôi xin gặp Nhuần!"
Ðúng y rồi. Nhuần đặt ống nghe xuống. Nhưng cô không tiếp tục làm việc được nữa. " Do you want to save changes to..." Máy tính hỏi một cách tận tuỵ và lễ phép. Không ! Không ! Không ! ngay khi nhận ra đúng là y, trong đầu Nhuần đã có những tiếng không dứt khoát và cô bấm No lên màn hình. Thế là làm mất nửa trang vi tính vừa mới đục vào. Phải đánh lại thôi. Dù bị máy trừng phạt xoá mất nửa giờ làm việc về tội lơ đễnh còn hơn nói có với y ta.
Nhưng Nhuần không bình yên được nữa. Máy kêu bíp bíp đến chói tai báo lỗi. Chuông lại reo.
"Alô ! Cho tôi xin Nhuần ạ!" lại tiếng nói ấy tuyệt vọng, cầu khẩn.
" Dạ, Nhuần đi vắng !" Nói xong Nhuần biết ngay mình phạm sai lầm. Làm sao có thể dạ với y ta được chứ? Ðã có mười bảy chàng trai tỏ tình với Nhuần và cậu nào cũng nói: " Nghe em dạ là tôi đã bị hút mất hồn". Mười bảy người đến và mười bảy người chẳng nhận được gì ngoài tiếng dạ mà họ thích. Họ quay đi chẳng được gì cũng chẳng mất gì ngoài một câu vọng cổ mùi mẫn. Y là người thứ mười tám. Y cũng nói y nát lòng vì tiếng dạ ấy. Y đã được, được tất cả. Bởi vì người ta chỉ có mười bảy khoảng khắc mùa xuân mà y lại là người thứ mười tám. Y đã thắng cuộc chơi marathon, đã nhận huy chương và đã vất nó xuống đất để theo một cuộc marathon khác hứa một giải cao hơn.
" Nhuần, đúng là..."
Y đã nhận ra tiếng mình, Nhuần nghĩ, không cho y nói hết câu, đặt máy, trở về chiếc ghế xoay. Ðiện thoại đặt phía sau lưng. Bên trái là chiếc bàn làm việc mênh mông của sếp. Căn phòng ở tầng ba. Mỗi năm sếp cho dọn lên một tầng để chống bệnh béo phì và cũng nhờ thế, mỗi năm Nhuần rút được một xăngtimét vòng đo thứ hai.
Nhưng không làm việc được nữa. Nhuần sút đao máy, cầm tờ báo mới lên xem. Báo đưa tin sếp và cả Khang, chồng Nhuần đang ở Tôkyô, đi thăm thú hãng S. Họ hứa là sẽ bán cho sếp hàng xịn chứ không phải đồ nghĩa địa. Không biết sếp vui hay buồn. Một vụ tham nhũng mới được phát giác ở góc tư trang nhất tờ báo. ảnh em học sinh lớp mười bơi ra giữa sông dìu được hai bạn cùng lớp sắp chết đuối vào bờ. Nửa trang tư dành cho một vụ bội tình, cô gái ham yêu bị tạt ướt mặt, nhưng may cho cô, bà Hoạn Thư mua phải một chai axít dỏm. Tác giả kêu gọi lương tâm khi yêu chồng người, bài báo về vụ tham nhũng cũng kêu gọi lương tâm khi giữ tiền nhà nước. Hôm nay không có án mạng.
Chuông lại reo vừa đúng lúc Nhuần liếc xong tờ báo. Xếp đi vắng, nếu có nghe cũng chẳng được việc gì. Cô lỳ lợm ngồi yên, không nhấc máy lên nhưng tâm thần bất định. Chuông reo đúng mười bảy lần thì đến giờ ăn trưa.
Y chọn một cái bàn trong góc quán, mobi cầm trong tay. Chủ quán là người mê chuyện vụ án đã kê cái bàn ấy, nói là sẽ dành cho cảnh sát theo dõi bọn trốn trại đi ăn cơm bình dân. Ngồi ở đây có thể bao quát " toàn bộ tình hình" , bà ta nói. Nhuần và các bạn trong sở thường ăn ở đây vì nó sát cổng cơ quan và cũng để bà chủ quán kể cho nghe hôm nay vỡ hụi hay có lừa đảo xẩy ra ở đâu. Bà đặc biệt thú những chuyện lừa đảo và thường khen bọn lừa hai chân này là chúa thông minh. Chắc chắn y là siêu thông minh vì y lừa được cả những người như mình. Nhuần nghĩ mỗi khi nghe bà chủ quán vừa đếm tiền vừa kể, nếu có chuyện để kể thì ít khi bà ấy trả lại chỗ tiền thừa. Một cái mánh ngọt thương trường.
Và y đang ngồi kia. Nhuần như là một người khác khi nhìn thấy y. Mình có thể đặt ống nghe xuống nhưng không thể không bước lại cái bàn.
- Chào anh. - cô nhếch mép.
Y đứng dậy.
- Anh chờ em từ sớm. Bà chủ bảo thế nào em cũng đến ăn trưa.
- Hôm nay em chỉ đến trả tiền thiếu hôm qua. - Nhuần nói và bước lại phía bà chủ quán.
Y níu tay áo Nhuần, khéo léo dùng chân đẩy ra cái ghế nhựa.
- Em ngồi xuống đây.
Nhuần như bị thôi miên, ngồi xuống.
- Em ăn gì?
- Không, trưa nay em không định ăn.
- Thì uống vậy.
Y gọi hai cốc cà phê sữa. Y khuấy cà phê cho Nhuần, không nói gì.
- Anh tìm em có việc gì?
- Anh nhớ em.
Y đáp và khuấy cà phê.
- Anh chán vợ rồi à?
- Không, bọn anh vẫn bình thường.
Y không nói gì nữa. Nhuần uống cạn một hơi thứ cà phê bán kèm với mùi cơm bụi rồi đứng dậy.
- Em về. - cô nói. - em yêu cầu anh đừng tìm em. Anh Khang em không thích thế.
Y vẫn ngồi yên tại chỗ.
- Thích hay không là việc của cậu ấy.
Nhuần lên phòng làm việc. Cô trân trối nhìn mấy con thạch sùng đuổi nhau trên trần nhà dán thạch cao, đôi chỗ đã úa vàng. Y là người tỏ tình thứ mười tám, nhưng lại là người được yêu đầu tiên. Nhuần đổ vào đời y như một cái cây đã long rễ vừa gặp cơn gió mạnh. Không hối tiếc gì. Không tiếc thời gian của ba năm cháy vèo như thanh củi trong lò lửa. Không tiếc cả đời con gái. Thật ra cũng công bằng. Mất chừng đó để hiểu được thế nào là tình yêu. Dạo đó y vừa tốt nghiệp, cả cuộc đời còn ở phía trước. Y có yêu mình không? Có. Chắc chắn là có. Nhưng mình không phải là thứ người y cần cho tương lai của y. Khi Xuân, vợ y bây giờ xuất hiện với đầy đủ những yếu tố đã được y tính trước: nhà, con gái một ông kễnh mà bóng mát có thể che mưa nắng cho vài chục chàng rể. Trừ nhan sắc. Mà nhan sắc nếu tin lời y thì y đã từng sở hữu" viên kim cương đẹp nhất của thế gian" là mình. Y không cần tìm kiếm nữa. Cái y tìm kiếm mình không có. Cái mình có là nhan sắc và tiếng dạ thì y đã có, đã no xôi chán chè rồi, nên y không cần. Y quay phắt lại, hướng về con mồi mới. Ðầu tiên y lỡ một buổi hẹn. Rồi buổi thứ hai. Buổi thứ ba y đến với những lời xin lỗi làm mình rơi nước mắt. Bọn ký túc xá năm thứ tư hầu như đứa nào cũng có người yêu. Ðứa nào ế thì mượn một thằng đồng hương đóng vai cho đỡ tủi và đỡ sốt ruột trước cơn sốt yêu đương thường bùng lên vào năm cuối. Lũ phòng B9 ký túc xá nói lỡ hẹn là khuyết điểm dễ thương nhất của bọn con trai, phải tha thứ. Nếu nó cáo thì đã không lỡ hẹn, bọn cáo đến rất đúng giờ với mày để còn tranh thủ đi với đứa khác, có nhiều chương trình nên phải đúng giờ. Cho đến một hôm, cùng con Nhàn đi bệnh viện C để giúp nó "giải quyết vấn đề", Nhuần gặp y và Xuân ở đó. Xuân tái nhợt nằm trên giường phẫu, cạnh Nhàn. Chị bác sĩ bưng cái khay đi ra. Y nhăn nhó chạy theo. Nhuần nghe chị ấy nói sau cánh cửa:"Ðến muộn quá. Nhưng không sao. Anh vừa mất thằng con trai". Y quay lại và lúc đó mới nhận ra Nhuần. Bọn bạn nói: "Cho nó về mo đi !". Hai tháng sau y cưới Xuân và biến mất khỏi đời Nhuần. Người khách trọ ba năm không một lần ghé qua chỗ cũ.
Hai ngày sau y không gọi điện mà đến chờ Nhuần ở quán cơm. Vẫn ngồi ở cái bàn bà chủ định dành cho công an "theo dõi bọn trốn tù"ấy. Nhuần lại tách khỏi đám con gái cơ quan đến ngồi với y. Y đã gọi cơm sẵn. "Em đã bảo anh không được đến đây" Nhuần nói. Y không đáp. Xới cơm, chan canh vào bát cho Nhuần. Y nhớ từng thói quen của mình là chan canh để ăn bát đầu tiên. Có lẽ vì chi tiết ấy mà Nhuần không đuổi y hay đứng dậy. Hai hôm sau nữa, vẫn thế. Y không nói câu nào về chuyện cũ. Thực ra từ hôm đầu đến nay Nhuần vẫn chờ y cất một lời xin lỗi hay thanh minh để ném vào mặt y những gì định nói ba năm nay. Phải nhẫn nhục với y để chờ dịp ấy. Nhưng y không nói. "Anh muốn nói với em một điều quan trọng"Y nói sau cuộc gặp lần thứ tư ở quán ăn. "Anh nói đi !" Y nói: "Chúng mình lên hồ Tây nhé?" Nhuần im lặng. Và cô quyết định như là chính cô đã mời y đến: "Bao giờ?" Y đáp: "Chiều nay, sau tầm".
Nhuần ngồi trong phòng trống, vắng sếp, vắng công việc thường bận rộn quanh năm, vắng cả Khang thỉnh thoảng từ tầng 5 chạy ào ào xuống như chữa cháy xộc vào, xin lỗi sếp, chụt vào cái má đỏ sẵn của vợ, dúi vào tay vợ một miếng kẹo cao su rồi đi. Cô nghĩ tới cuộc gặp chiều nay. Hồ Tây là cái nôi của mối tình đầu. Bao nhiêu ghế đá gốc cây biết những bí mật của đời cô. Quả thật là mình cũng rất muốn trở lại đó với anh ta. Với anh ta chứ không hề với Khang. Trước ngày cưới, chưa lần nào Nhuần hẹn Khang lên hồ Tây cả. Mình sẽ nói với anh ta những gì định nói ở hồ Tây chứ không phải nơi khác. Nghĩ thế, nhưng Nhuần lặng đi vì cô thấy mình muốn lên hồ Tây với anh ta không chỉ để nói. Một cảm giác tò mò, êm dịu và khó hiểu làm Nhuần bối rối.
Tan tầm, họ ngồi lên xe máy đi về hướng hồ Tây. Nhuần có nhiều bạn, vả lại, không ai trong cơ quan, kể cả bà chủ quán khua môi bẻm mép, nghi ngờ tình yêu chồng của Nhuần nên chẳng ai để ý khi thấy Nhuần cùng chạy xe bên cạnh y, kể cả hôm nay là thời gian ai cũng biết Khang ở tận Tôkyô.
- Ðây là cái gốc cây trước đây - y tạt vào một chỗ bên hồ, gần nhà hàng nổi - em nhớ không? vẫn còn cái ghế đó. Kỳ thật, họ đổi tất cả ghế ở đây, trừ cái này.
- Chắc là để làm nhân chứng - Nhuần chì chiết một cách cố ý nhưng ngoan ngoãn xuống xe.
Chiều xuống nhanh trên mặt hồ. Hai người ngồi cạnh nhau nhưng không chạm vào nhau. Y vẫn không nói gì. Còn Nhuần thì không thể cất lời nếu y im lặng. Sự im lặng của đêm trước bão. Cuối cùng, Nhuần đứng lên:
- Em phải về.
Y níu tay áo cô:
- Anh chưa kịp nói gì với em.
Cái chạm nhẹ của ngón tay y vào tay áo làm Nhuần run rẩy. Y chưa hề thô bạo với cô. Dạo ấy, y chỉ chạm nhẹ vào tay áo cô và cô đã đổ xuống. Cô tưởng đó là tình yêu. Nhưng cũng may, cảm giác làm thức dậy những thèm khát cũ và tình cảm yếu đuối qua nhanh. Nhuần ngồi xuống, cứng cỏi, chủ động. Bởi vì, giá như anh ta không chạm nhẹ vào tay áo mình mà vồ lấy mình ngốn ngấu thì có lẽ... Ngày xưa, y là siêu trong những mánh tế nhị chết người, nhưng bây giờ thì chưa đủ đô.
- Em không hề quan tâm xem anh sống thế nào. Em không còn là thần hộ mệnh của anh nữa. Phải thế không, em?
Một chút thương hại làm Nhuần mềm lòng. Nhưng cô thẳng người, cố giữ một cơn giận ùa đến. Mình còn giận anh ta ư? Sao mình còn giận anh ta mới được chứ? Thật ngốc. Khoảng không nhàm chán. Ðó là tất cả những gì còn lại giữa mình và anh ta.
Cô lại đứng lên. Bây giờ thì Nhuần đã rõ. Y đã không nhận được chút gì hết từ tay Xuân, ân huệ của Xuân và của cả ông bố Xuân. Y ở trong thành phố này, nhưng y chỉ đến với mình đúng dịp Khang đi vắng lâu ngày. Cô chua chát nghĩ tiếp, cũng như y đã từng yêu mình trong khi chờ làm rể một ông kễnh.
Không ngờ chiếc xe hôm qua vừa trục trặc vì bụi hay cái gì đó bỗng nhạy đến thế. Nhuần bấm nút đề và quên chưa về mo nên nó vút ngay ra đường. Như là Nhuần cố tình quên không về mo vậy. May không đụng phải ai. Hú vía.
Lần đầu tiên trong chuyến đi Nhật, Khang gọi điện thoại về nhà. Lúc tiễn chồng ra sân bay Nhuần dúi vào tay Khang mấy tờ đô lẻ. "Ðể anh phôn cho em" cô nói "em không muốn anh dùng tiền của sếp".
- Về nhanh đi anh, em kể cho anh nghe chuyện này hay lắm.
Chưa bao giờ Nhuần thấy nhẹ nhõm đến thế. Cũng nhờ chiếc xe, may mà nó nổ ngay. Nếu không thì ai biết chuyện gì sẽ xẩy ra chiều ấy.
Chuông lại reo. Lần này thì chắc không phải Khang rồi. Anh ấy nhớ mình nhưng không chịu phí tiền đến thế đâu. Lại chính là Y. Nhuần thấy dửng dưng. Không giận, cũng không buồn. Mà chỉ thấy buồn cười khi nghĩ là y đã gọi đến phòng ngủ của mình chứ không phải đến nơi làm việc như mọi hôm.
- Anh đang trống hả? - Nhuần đáp và bỗng phá lên cười - Em chỉ đường cho anh nhé. ở chỗ hôm chúng mình rẽ vào hồ Tây ấy mà, em thấy có mấy cô xinh lắm, xinh hơn cả em nữa kia, đứng dưới gốc cây sấu...
Lần này chính y đặt máy xuống trước. Nhuần ngã người lên giường cười ngặt nghẽo.
Kết Thúc (END) |
|
|