Trong làng nọ có một đứa con gái khật khùng, bạ gì nói nấy, không ai ngăn cấm được, nhưng không ai rầy cấm nó và cho là một điều vui.
Có lần một đoàn hát cải lương đến trình diễn, anh kép mùi quen tánh dê tán tỉnh cô nọ. Tối lại, vừa bước ra sân khấu vỗ ngực xưng tên thì cô gái đứng xem gần hàng ghế thượng hạng vụt nói to lên:
Đó, anh đó chọc tao. Anh đó hun tao hồi trưa.
Khán giả cười ầm ĩ. Anh kép hoảng hồn chạy vô buồng nói với ông bầu xin nghỉ, không lãnh tiền. Ông thầy tuồng nói:
Đêm mai mày nghỉ không sao, bây giờ mày phải diễn.