Có người mời cụ bá đến chơi. Lúc đi cụ cho anh đầy tớ theo hầu. Thấy cụ bá đến, chủ nhà ân cần hỏi han:
- Đường xa, cụ đi mệt, nhà cháu lấy làm ngại quá!
Cụ bá giữ sĩ diện bảo:
- Không từ nhà sang đây đi xe cũng không mệt nhọc gì.
Anh đầy tớ nhìn cụ, rồi như tiếc rẻ nói:
- Giá lúc bấy giờ cụ trả thêm cho nó mấy xu thì ta đến đây sớm hơn kìa.
- Ai bảo mày chỏ mồm vào? Từ giờ trở đi không hỏi mà mở mồm thì chết với tao!
Anh đầy tớ biết mình lỡ lời nên vâng vâng dạ dạ.
Một hôm, cụ bá làm cỗ mời khách, mọi người đến gần đủ chỉ thiếu một người, chờ mãi chẳng thấy, sợ khách đợi lâu, cụ bá sai đầy tớ đi mời một lần nữa. Anh ta đi một chốc rồi trở về, lẳng lặng xuống bếp không nói năng gì cả.
Cụ bá đợi mãi không thấy sốt ruột, tưởng anh đầy tớ chưa đi mời, mới gọi anh ta lên hỏi:
- Mày đã đi chưa?
- Dạ, đã đi rồi ạ!
Cụ bá tưởng khách sắp tới, nên cứ ngồi nói chuyện tiếp. Cỗ bàn đã nguội lạnh mà không thấy ông khách kia đến. Cụ bá bực mình gọi đầy tớ lên hỏi:
- Mày đến ông ấy bảo thế nào?
- Dạ ông ấy xin kiếu vì bị bệnh ạ.
Cụ bá tức quá mắng:
- Thế sao từ nãy đến giờ mày không chịu nói để mọi người phải chờ đợi.
- Con không dám nói, vì ông chưa có hỏi ạ.