Kính dâng Má
Nàng sinh ra trong một gia đình bình thường, có khá đông con. Ngoại trừ gia đình nàng và những người chưa từng thấy điều kỳ diệu ở nàng, mọi người đều gọi nàng là Cô–Gái–Có–Phép–Lạ. Không ai biết trước lúc nào điều màu nhiệm của nàng xuất hiện, thường thì điều ấy chỉ xảy đến lúc bất ngờ nhất.
Lần đầu tiên gia đình nàng thấy được điều ấy khi nàng còn là một đứa bé mới lên ba. Một buổi trưa hè, đứa bé thức giấc khóc đòi mẹ. Người mẹ vào phòng ôm hôn đứa bé và bế nó ra ngoài. Vừa lúc ấy người anh lớn bước vào. Người anh vừa đi chơi thể thao về dưới nắng hè, mồ hôi nhễ nhại.
"Nóng quá," anh vừa nói vừa bỏ mũ ra.
Đứa bé chợt oà khóc vùng vẫy trong tay mẹ. Mồ hôi nó đổ ra ướt đẫm, hai má đỏ gay. Nó gào khóc:
"Nước, nước, con khát nước."
Người mẹ ngạc nhiên vô cùng, đứa bé mới vừa tỉnh táo mát mẻ trước đó vài phút bỗng giãy giụa đòi nước hối hả. Môi nó khô khốc nứt nẻ, mắt long lên dễ sợ. Bà vội vã lấy nước cho con uống, lấy khăn mát lau rửa mặt cho nó trong khi đứa con trai lớn nốc liền một hơi nửa chai nước mát rượi trong tủ lạnh. Đứa bé nhoẻn miệng cười, mồ hôi đã ráo trên vầng trán thơ ngây. Người mẹ ngắm nhìn con, bà cảm thấy có điếu gì đó kỳ lạ bí ẩn bà không thể hiểu được.
Lần thứ nhì gia đình nó chứng kiến điều kỳ lạ ấy là khi cô bé được năm tuổi. Một buổi sáng trong tuần, cả nhà vội vã ăn sáng và sửa soạn đi học, đi làm. Người mẹ chuẩn bị cho các con xong rồi bảo với người bố:
"Bố đưa các con đi học, mẹ đau đầu quá, lại lên cơn migraine rồi."
Nói xong, bà lảo đảo ôm đầu đi vào phòng. Cô bé đang ngồi trên ghế xô pha xem truyền hình buổi sáng với các anh chị trước giờ đi học chợt co rúm người lại rồi lả đi vào lòng người chị. Đứa con gái hoảng hốt lay em, òa khóc gọi Bố Mẹ. " Bố ơi, Mẹ ơi, xem em bị sao thế này."
Cả nhà xúm quanh cô bé, nó nằm thiêm thiếp, tay chân lạnh buốt. Người bố vội vã gọi bác sĩ gia đình đến gấp. Bác sĩ đến nghe tim, phổi, chẩn mạch, tất cả đều bình thường. Khám kỹ một lúc, ông mỉm cười nhẹ nhõm:
"Không sao đâu, nó chỉ ngủ thôi."
Cả nhà thở phào nhẹ nhõm. Bố lấy chăn đắp cho nó rồi đưa bác sĩ vào thăm Mẹ. Mẹ nó nằm ngủ thiêm thiếp. Hôm ấy, người chị lớn nghỉ học ở nhà để trông em và chăm sóc Mẹ. Đến trưa, người mẹ đã qua cơn đau đầu, đi lại ăn uống bình thường. Cô bé cũng thức giấc và chạy nhảy vui vẻ. Không ai bảo ai, nhưng từ ấy,cả nhà đều biết rằng cô bé có một khả năng kỳ lạ để liên kết và cảm thông với những người xung quanh.
Năm nó lên mười, một hôm Bố đi làm về ôm hôn các con nhưng nét mặt buồn rười rượi. Sau bữa ăn tối, Bố Mẹ gọi các con lại rồi Bố bảo các con, giọng buồn bã.
"Hôm nay chi nhánh làm việc của Bố đóng cửa, từ nay Bố bị mất việc. Cả nhà ta từ nay chỉ còn sống bằng lương của Mẹ. Bố sẽ cố gắng tìm việc khác thật nhanh nhưng trong lúc chờ đợi, nhà ta sẽ không thể đi ăn uống ở ngoài hay tiêu xài rộng rãi như trước kia. Bố Mẹ mong các con đừng buồn và chịu khó trong thời gian tới."
Những đứa trẻ ngoan ngoãn hứa với Bố Mẹ sẽ thôi không vòi vĩnh gì nữa. Cả nhà lặng lẽ đi ngủ. Sáng hôm sau, người mẹ chải tóc cho cô bé trước giờ đi học, tóc nó rơi ra từng mảng. Bà hoảng hốt dừng tay, tóc nó vẫn rơi đầy vạt áo. Bà sờ trán con, nó không nóng sốt, không có triệu chứng đau ốm gì. Hôm ấy mẹ nó nghỉ việc đưa con đi bác sĩ. Bác sĩ thử máu và gửi nó đi xét nghiệm da đầu. Mấy hôm sau kết quả xét nghiệm về, tất cả đều bình thường. Tóc nó vẫn rụng cho đến khi đầu nhẵn bóng.
Rồi cả nhà hiểu ra lý do. Người mẹ thương con gái đầu trọc lóc, ngày ngày quấn khăn, đội mũ các loại cho con và mua cho nó những đầu tóc giả trẻ em thường mang chơi trò sân khấu. Cô bé thẹn với bạn không chịu đi học, Bố Mẹ nó đành phải xin phép trường cho nó tạm nghỉ vì lý do sức khỏe. Hàng ngày nó ở nhà đọc sách, học hành và chơi với Bố. Hơn hai tháng sau, người bố xin được việc mới. Cả nhà đưa nhau đi ăn uống no say mừng Bố được việc. Mấy hôm sau, một buổi sáng thức dậy, cô bé mừng rỡ lao ra khỏi phòng hét toáng lên khoe với mọi người: tóc nó đã mọc lại dày và óng ả như xưa. Cả nhà thương yêu nó hết mực nhưng ai cũng biết không thể nào bảo bọc nó khỏi những trắc trở của cuộc sống, không những cho riêng nó mà cho tất cả những người thân yêu của nó.
Thời gian qua đi, một hôm, như lệ thường, cả nhà tụ tập ăn tiệc gia đình tối Thứ Sáu, ngày cuối của một tuần vất vả. Mọi người thay nhau trò chuyện, cười đùa, chỉ có cô bé là im lặng. Thỉnh thoảng, nó đánh rơi muỗng, có lúc lại va ly nước vào đĩa thức ăn. Cuối cùng, nó đánh đổ nửa tô xúp vào người. Người mẹ đứng dậy đến bên con, nhẹ nhàng hỏi. "Con làm sao vậy?"
Cô bé ngước nhìn mẹ. Người mẹ thấy mắt nó trong suốt, cái nhìn lạ lẫm bà chưa từng thấy.
"Mẹ ơi, con không thấy mẹ," cô bé nói nho nhỏ.
Người mẹ hiểu ngay con gái mình đã gặp chuyện gì đó không hay. Bà vội vã giúp con ăn xong bữa tối rồi đưa nó vào phòng. Bà ôm nó vào lòng, hỏi nó thật âu yếm đã có chuyện gì xảy ra. Cô bé oà khóc, nó kể cho mẹ nghe hôm nay đứa bạn thân của nó khóc suốt ngày ở trường. Đêm hôm trước nó nghe bố mẹ của nó to tiếng với nhau, rồi nó rình nghe được hai người tính ly dị. Nó thương bạn nó đau khổ nên cũng đau khổ lây. Người mẹ ôm con, lặng lẽ thở dài. Bà biết có gọi bác sĩ cũng vô ích. Chẳng ai có thể giúp con bà hết mù mắt lúc này, chỉ có thời gian và điều gì đó may mắn mới giúp được nó. Suốt hai ngày Thứ Bảy và Chủ Nhật ấy, cả nhà thay phiên nhau dắt nó đi lại trong nhà và giúp nó làm mọi việc. Những ngày sau đó nó phải nghỉ học ở nhà. Nghe tin nó nghỉ học vì bệnh, đứa bạn thân của nó xin phép bố mẹ đến thăm. Hai đứa ôm chầm lấy nhau. Bạn nó vui mừng tíu tít, kể cho nó nghe rằng nó sắp có em và bố mẹ nó thôi không bỏ nhau nữa. Cô bé mừng rỡ nắm chặt tay bạn, lắc nó liên hồi. Thế là bạn nó được một lúc hai tin vui, vừa không lo chuyện bố mẹ chia lìa lại sắp được có em. Đưa bạn ra về, cô bé mừng rỡ khoe với mẹ nó tin vui của bạn. Tối hôm sau, như lệ thường, từ ngày nó mù mắt, mẹ nó vào đọc sách cho nó trước giờ đi ngủ. Đọc được một đoạn, cô bé chợt lắc lắc tay mẹ.
"Mẹ, mẹ, con thấy được rồi!"
Người mẹ mừng rỡ ôm con. Hạnh phúc và âu lo của cả gia đình đè trĩu lòng bà. Bà biết điều kỳ diệu của đứa con gái là điều đặc biệt quý báu, nhưng bà vẫn canh cánh lo những điều không may khác lại đến với nó.
Cô bé lớn lên thành một thiếu nữ nết na hiền dịu. Đã bao lần khả năng kỳ diệu của nàng mang đến hạnh phúc và xoa dịu nỗi đau của những người xung quanh. Có lần nàng vào bệnh viện thăm một bà cụ hàng xóm có đứa cháu nhỏ đang ốm nặng. Đứa cháu nhỏ không có bố, mất mẹ, được bà ngoại nuôi từ bé nay đang hấp hối vì căn bệnh hiểm nghèo. Nàng đến thăm lúc đứa trẻ đang thiếp đi trên giường, bà cụ gầy gò ngồi bên cạnh nước mắt tuôn rơi. Nàng cúi xuống dịu dàng vuốt má đứa bé rồi ôm bà cụ vào lòng. Mãi lâu sau, bà cụ ngước mắt nhìn nàng. Nước mắt cụ ngừng chảy. Mái tóc nàng đã bạc trắng như bà. Nụ cười nhăn nheo nở trên môi người già, bà trìu mến ôm lấy nàng thầm thì. "Cháu thân yêu, cháu quả là cô gái kỳ diệu."
Thời gian trôi qua. Chợt một ngày kia trái tim non trẻ của nàng rung động trước một ánh mắt trìu mến. Nàmg đã thầm yêu người con trai cạnh nhà, người thanh niên có mái tóc bồng bềnh, đôi mắt sâu thăm thẳm như đại dương và tiếng hát trầm ấm. Tối tối, anh thường mang đàn guitar ra vườn ca hát với gia đình. Có lần nàng cũng được tham dự và nàng dần dần trở nên thân thiết với gia đình anh.
Rồi một ngày kia anh nói yêu nàng. Lần đầu tiên ôm nàng trong tay, anh thấy nàng khóc. Anh hôn lên đôi mắt lóng lánh của nàng. Nàng cầm tay anh để lên ngực mình. Anh nghe thấy tiếng đập rộn rã của trái tim người thiếu nữ. Chợt lòng bàn tay anh nóng lên và ướt đẫm. Anh hoảng sợ suýt ngất đi khi nhìn thấy bàn tay mình đẫm máu. Máu của nàng thấm qua kẽ tay anh tràn ra ngoài. Anh ghì chặt nàng, hoảng sợ nói không ra lời.
"Em… em làm sao vậy?"
Thấy vẻ hoảng hốt trong mắt người yêu, nàng cởi mấy nút áo, vén vạt áo lên lau sạch vết máu. Khuôn ngực trắng muốt tinh khiết của nàng không hề có vết thương nào. Anh kinh ngạc nhìn nàng. Nàng âu yếm mỉm cười, nép vào ngực anh.
"Em thật hạnh phúc."
Dần dần anh hiểu ra. Anh yêu quý và tôn thờ nàng như một thiên thần. Đêm đêm, hai người thường ngồi bên nhau ca hát, chuyện trò và mơ ước một cuộc sống tươi đẹp trong tương lai.
Rồi một ngày kia nàng đi qua đường ở một khu phố đông đúc. Nàng bình thản đi trên vạch kẻ cho người bộ hành, đầu mãi nghĩ về một điều gì đó nên không nhìn thấy một chiếc xe hơi kiểu thể thao đang lao nhanh đến. Người lái xe hoảng hốt thắng gấp khi thấy nàng nhưng đã quá muộn. Chiếc xe lao đến hất ngã nàng xuống và nghiến lên nàng. Những người hai bên đường thét lên, đổ xô lại. Người lái xe vội vã mở cửa bỏ chạy. Có mấy người vội đuổi theo, bắt được hắn. Những người còn lại chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ. Xác của nàng tan ra thành cát bụi, hòa lẫn vào lòng đường. Một cơn gió nhẹ thoảng qua cuốn đi nốt những hạt còn lại. Phút chốc, lòng đường chỉ còn trơ lại chiếc xe hơi và vết bánh xe cháy nghiến xuống đường, chỗ lối đi dành cho khách bộ hành.
Adelaide, 7/6/2004.
Kết Thúc (END) |
|
|