Trưa thứ hai, một giờ vừa ăn, vừa yêu, vừa nghỉ, hối hả như sắp gặp tai họa. Chỉ đúng một chớp mắt, khi anh vươn người trên tôi, mạnh mẽ và háo hức, anh có quyền làm thế một cách tự tin vì khuôn ngực rất vạm vỡ, tôi buột miệng.
«Em sẽ ra đi»
Tôi lại nói cái câu ấy, nói lần thứ một nghìn lẻ mấy cả với anh lẫn nói với chính mình. Ai đó đã từng chỉ ra sai lầm lớn của đàn bà là dùng câu này quá nhiều để hòng thay đổi thế trận với đàn ông, hoặc vì nhiều khi thật lòng muốn thực hiện lời mình nói, hoặc nữa vì không làm được nên vẫn nói… vừa nói vừa biết rằng vậy là thôi rồi, hỏng rồi, mình đã làm cho người yêu nhờn đi rồi, không còn quan trọng cái lời mình nói nữa rồi.
Vậy mà sao lần nào để nói được cũng là một lần dứt tim ra đau, đau như cái lời chưa nói đã thành sự thật mất. Rồi ngay lập tức phải hình dung tiếp câu chuyện ra đi của mình, sẽ đau khổ thế này, sẽ cô đơn thế kia, sẽ khóc ngay giữa quán cafe đầy đặc người như không còn biết xấu hổ là gì, sẽ… sẽ…
Chỉ hình dung thôi mà đã đau.
Thực ra tôi thích được anh yêu, được anh tự hào về mình, vậy mà tôi thể hiện nó bằng cách thỉnh thoảng lại lao vào những cuộc ẩu đả từ ngữ, mặc toàn bộ lòng tự trọng trút vào tưởng tượng, còn tôi thì lùi lại phía sau, tự bảo mình còn có thể làm được nhiều việc can đảm điên rồ vì yêu, vì say mê.
Trưa thứ hai, một giờ tất bật vừa ăn vừa yêu, một giờ trong chuỗi thời gian nghỉ trưa ít ỏi của cả hai người, sau hai ngày cuối tuần đằng đẵng không gặp, tôi lại bật lên cái câu quen thuộc. Tình thế lúc đó thật phi lý, phần nào còn mang vẻ xúc phạm, anh vẫn ở trong tôi, ở trên tôi, nóng và nóng, không để ý đến tôi, không để ý đến cái câu tôi nói, hối hả với chính anh. Còn tôi thì thấy mình đang trong một căn phòng khác, trên một cái giường khác, đâu đó ngoài cái nhà nghỉ vừa quen vừa lạ này, ngạc nhiên nhận ra sức nặng mỗi lần một tăng của câu mình nói.
Thế là lần này có vẻ quyết liệt hơn rồi!
- o O o -
Lần đầu tiên tôi dùng câu này đâu chừng ba bốn năm về trước, sau khi yêu nhau vừa khoảng hai năm. Hai năm dài đủ tập cho tôi thói quen có anh nhưng vẫn quá ngắn để dạy tôi cách bình tĩnh yêu. Sống trong thành phố hàng triệu dân, phân nửa là đàn ông, nửa số đàn ông đó đã có gia đình, vậy mà lúc nào tôi cũng cuống lên, thấy bóng chồng vợ đèo nhau tạt ngang trên đường là hốt hoảng tưởng anh.
«Em sẽ ra đi»
Trong căn phòng nhà nghỉ không có gì nổi bật ngoại trừ cái giường gỗ chạm trổ khá cầu kỳ cố tạo vẻ sang trọng mà không được, anh uống nước mắt tôi, cùng lúc tay lần lượt đảo bên này bên kia dưới lần áo:
«em nên thương anh, anh yêu em nhưng anh hiểu thế nào là nỗi khổ của đứa con phải chia sẻ giữa bố và mẹ»
Chả nhẽ bây giờ tôi lại đi trách cái người đàn ông là bố anh, người trước khi bỏ mẹ con anh đi đã kịp dạy anh một bài học làm người quá lớn để tôi không mặt mũi nào mà dám phản đối. Nếu như tôi có phải khóc cả cái hồ Tây này nước mắt mà giữ cho đứa trẻ của anh được đầy đủ trọn vẹn cả cha lẫn mẹ vì anh chỉ dám lén lún bóp ngực tôi thì tôi cũng cam lòng. Tôi chỉ cần một câu ấy của anh thôi.
Hai năm rồi tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc giấu giếm gặp, thao diễn mối tình lãng mạn mà đau khổ của của tôi. Kể ra giấu giếm để được như vậy thì cũng đáng bởi tình yêu không chỉ còn là tình yêu, nó thêm ý nghĩa đấu tranh và khẳng định, thứ tình yêu đầy thử thách kích thích lòng tự hào say mê bản thân.
- o O o -
Chẳng thà đi ăn với tôi anh xỉa răng quèn quẹt, quát gọi nhân viên phục vụ, chờ chực họ có lỗi là gọi chủ quán ra mắng góp, đòi đổi cá thêm thịt thì tôi còn có cớ. Đằng này anh đưa tôi đi nhà hàng có anh bồi tóc vàng mắt xanh phục vụ, thực đơn phải là ba thứ tiếng Anh - Pháp - Việt, anh lại cứ chờ chực vào đến nơi là kéo ghế đỡ áo cho tôi. Tôi mà bỏ anh đi thì tôi đâm ngượng.
Vợ anh chia sẻ triệt để thái độ của anh, thái độ coi trọng gia đình, thái độ không bao giờ chịu làm người phá vỡ nó. Phụ nữ nhan sắc vừa phải thông minh có thừa kiếm chồng bằng việc có thai, rồi trói chồng bằng cách đẻ con xoành xoạch. Năm năm giữa những đợt yêu, bao hưng phấn tôi tạo cho anh, anh đem về trút hết vào hành vi làm vợ chửa. Tôi nhớ lắm vẻ mặt của anh khi báo cho tôi.
«Lại con giai».
Đứa đầu cũng là con giai nhưng không được tôi tính vì nó sinh ra trước đó. Chỉ có đứa sau này, nó liên quan mật thiết đến tôi (tôi chắc là từ tôi mà ra cái lần làm tình giông bão đến độ có nó ấy của anh và vợ).
Dòng giống anh, tôi nỡ nào để chúng thiệt thòi.
Tôi không ruột rà, chẳng máu mủ gì với nhà anh, anh thà mặc tôi chịu thiệt. Chúng tôi đã rất sòng phẳng nhìn nhận vấn đề ngay từ những ngày đầu hẹn hò (một cuộc thương lượng không quá khó vì tôi còn mải yêu anh). Vậy mà sao nhiều lúc vẫn muốn chợp mắt một chút thôi là anh đã hết kiếp vợ chồng hy sinh chịu đựng nhau, để tôi còn chưa kịp mãn kinh mà sinh cho anh một đứa thật giống anh, máu mủ của anh, ràng buộc duy nhất có vẻ chắc chắn để giữ anh.
Tôi đã gào khóc gần sập cả một buổi chiều, tưởng được dở thói côn đồ nhảy lên đấm ngực bồm bộp mà sỉ vả anh, rồi quẳng ra một số tiền thuê mấy anh nghiện tặng cho cô vợ thông minh kia một bình axit loãng, mặc kệ sự đời muốn đến đâu thì đến.
Tôi biết trút lòng tổn thương của mình vào vợ anh là không được phải lẽ lắm, vì thường thì tôi kính phục chị ta. Tôi đã từng năm năm rồi ra sức tìm mãi nguyên nhân để có thể phá lên cười xấc xược vào mối quan hệ gia đình của họ mà tôi không tìm được. Có lẽ tình yêu với anh chỉ một phần lý do cho cuộc ghen ngược ngoạn mục của tôi, lúc đó anh đã gợi cho tôi một điều gì khiến tôi muốn làm cho vợ anh thật đau đớn, tôi chẳng thà vợ anh đau còn hơn là tôi. Có hề gì vì chị ta chẳng bao giờ cô độc, chị ta sẽ không phải đau khổ một mình, bạn bè họ hàng làng xóm và những đứa con sẽ đứng về phía chị ta, chỉ có tôi một mình một chiến tuyến. Đời nào thiên hạ đi bênh vực kẻ cướp chồng. Nhan sắc của tôi sẽ là minh chứng lộng lẫy cho điều đó..
«nhẽ ra Nhã phải là người ghen với em mới đúng»
Với anh tôi chưa từng hết ngạc nhiên, một người không yêu vợ mà vẫn có thể nhắc tên vợ dịu dàng đến thế, dù tên rất chán. Hóa ra đàn ông cứ để họ tự do ngoại tình thì không chừng được họ tôn trọng hơn!
«Nhã biết anh yêu em»
Được nghe anh nói lời yêu mà sao lại thấy uất, dù biết rằng còn yêu được thì người ta còn quên được nhiều chuyện. Thì có hề gì khi anh làm vợ anh có chửa thêm lần nữa, trong một cơn uống say về nhà đã thấy vợ suồng sã giăng bẫy chờ. Anh thề chỉ có lần duy nhất đó! Tôi tin anh. Kinh nghiệm yêu của tôi áp dụng vào trường hợp này để thấy ấy là hành hung, là cưỡng đoạt, là bố thí chứ chồng vợ không ai ngủ với nhau kiểu đó bởi bao âu yếm thèm thuồng đã đổ hết cho người tình chiều nay trước khi về nhà chui vào giường với vợ rồi còn đâu!
«cô ấy chấp nhận cho mình quan hệ chừng ấy năm rồi mà không một lần nổi cơn tự tử là may cho anh và các con lắm!»
May cho anh và con anh vì nếu tôi có chết trăm ngàn lần đi nữa thì kiếp này họ vẫn sum vầy chồng chồng vợ vợ con con, còn tôi, tôi phải chờ kiếp khác để sống một cuộc sống đàn bà bình thường với người đàn ông mà tôi yêu.
«anh tưởng chúng mình đã kết thúc những kiểu nói chuyện như thế này từ lâu lắm rồi»
Anh có vẻ bực, quay lưng đi, để lại tôi với khoảng trống mênh mông trên cái giường chạm trổ chưa bao giờ ngừng cố gắng tạo vẻ có gu.
Chao ôi, chừng ấy năm tháng hằn nếp gấp lên nhau khiến tôi lúc đó thấy cần đến đau xót níu lấy tay người yêu để anh ở lại với tôi, mà gọi một tiếng «chồng» dẫu để nhận ra chỉ nghe âm thanh của nó thôi cũng đã lố bịch đến nhường nào. Cái từ ấy, nó không dành cho tôi, nó dành cho người vợ tóc vuốt cao, mặt lộ cả khuôn chiếu tướng cái tội ngoại tình ở nhà anh, không cần một lời cũng đủ làm người đối diện nhụt chí đòi ly dị. Tôi biết tóc ấy, mặt ấy sẽ còn dây dưa với cuộc đời tôi nhiều.
- o O o -
Lúc tạm ngừng việc yêu cũng là lúc có rất nhiều việc để làm, trong đó có cả việc mình không muốn. Người ta sống dưới chủ nghĩa theo thời, thông điệp rất đơn giản: khôn sống vống chết! Một trong những việc «khôn» tôi phải làm là nhờn mặt ra ở bệnh viện C, nơi tôi đã làm quen được với bà bác sĩ tên Bình. Quen với cung cách của một người nhân hậu phải thực hiện cái việc không mấy nhân hậu, bà này thường lộ liễu tỏ vẻ xót trước sự xuất hiện khá nhiều của tôi, mà lần nào cũng chỉ một mình. Bà đã trách nhầm vì cũng có một hai lần anh đề nghị đưa tôi đi nhưng tôi đều từ chối, cười với anh nụ cười của người cảm tử, biết điều này làm anh khâm phục. Thực tình thì chỉ vì tôi sợ đứng trước ánh mắt bà kia, cùng với sự hiện diện của anh tôi sẽ biến thành đá, thành nước. Tôi đã thực hiện hành vi luôn khoan nhượng nhưng hợp tình hợp lý của mình không một lần than khóc. Cái nghịch lý kiểu được ca tụng sau khi chết hình như rất hợp với tôi.
«Em sẽ ra đi».
Trưa thứ hai, một giờ vừa ăn, vừa yêu, vừa nghỉ, hối hả như sắp gặp tai họa. Chỉ đúng một chớp mắt, khi anh vươn người trên tôi, mạnh mẽ và háo hức, anh có quyền làm thế một cách tự tin vì khuôn ngực rất vạm vỡ, tôi buột miệng. Và ngay lập tức tôi đón nhận sự thất bại của mình một cách không khoan nhượng, rằng anh cứ việc hết kiếp này trút anh vào tôi, bởi tôi đồng ý vậy, nhưng những cơn xối xả tinh dịch ấy sẽ chẳng bao giờ lấp đầy được khoảng trống của anh trong tôi.
- o O o -
Chừng đấy năm yêu cho lần đầu tiên chọn biển để đến cùng nhau. Anh không hỏi gì nhiều về cuộc hẹn hò với bà bác sĩ, tưởng hành vi ân cần đưa tôi ra biển này là đã đủ. Và tôi, chẳng còn chút lòng tự trọng nào sau lần muốn đánh ghen với vợ anh, sau lần bất chợt buột miệng gọi tiếng «chồng» thiếu can đảm nên không dám lên tiếng cải chính, để mặc anh đưa tôi ra biển đắp bù. Khi sự hy sinh được ca tụng quá nhiều, một ngày đã trở thành bắt buộc thì nỗi buồn tủi phù phiếm vào những lúc khác tưởng không đến nỗi khó chịu bỗng chốc thành kích thước cả một đại dương, tạo những cơn say sóng không tài nào chịu nổi.
Suốt cả hành trình tôi rũ rượi nôn mửa, thầm cảm ơn khi anh ngụy trang như chẳng nghi ngờ gì, mà thực ra có thể là anh đang nghi nghờ ghê lắm. Bản chất của anh thường bộc lộ rõ trong những tình huống mập mờ thế này, bản chất luôn tử tế và khéo léo.
Đến nơi vừa giữa trưa, bữa ăn có rất nhiều hải sản tươi nhưng tôi khó nuốt. Đã cuối mùa du lịch nên biển vắng người, chẳng ai để ý đến chúng tôi, nếu không chắc họ nhận ra cung cách lúng túng bởi không quen việc tự hào khoe nhau nơi công cộng.
Nắng quá. Nắng chết mất.
Sao để trôi qua được những ngày vui đáng nhẽ là vui mà mình lại không vui?
Đang ăn thì anh có điện thoại, nghe một chiều cũng đủ biết trước hết là nói với con, sau đó là với vợ. Tôi chẳng biết từ lúc nào tôi có kiểu nhạy không đúng chỗ thế này nữa. Suốt cuộc tình cứ bạc người ra mà nhạy cảm đoán định tình hình hòng tìm cách đối phó, đến anh mà cũng phải nhường để mong được yên ổn yêu. Rút cục lại thì cũng chỉ những ngày vạc dầu này, yêu mà không yên ổn nổi.
Nhưng tôi không thiết tha ghen tuông làm gì với họ trong ngày nắng nóng như thế này. Cuối cùng thì họ có yêu anh nhiều hơn tôi yêu anh? Cuối cùng thì tôi đau khổ gì hơn đau khổ của họ?
Tôi thậm chí nghĩ về họ bằng thái độ khinh khỉnh, rằng lúc này đây tôi đang làm được cái gì đó cho riêng tôi, rằng anh đang ở cạnh tôi, dù có ngọt ngào qua điện thoại đi nữa thì cũng cạnh tôi, tôi nắm giữ anh từ cái khuy áo trở đi mà họ không thể làm gì được, không gì có thể thay đổi được điều đó.
Buổi chiều anh bế tôi vào phòng tắm, nơi có bồn nước nóng đã được anh xả đầy từ lúc tôi còn ngủ, rồi cẩn thận như với trẻ nhỏ, anh tắm cho tôi. Lâu thật lâu sau anh vẫn chưa kết thúc, công cuộc tắm rửa đang sang một giai đoạn khác ít dịu dàng hơn nhưng vẫn đầy nhịp điệu, hứa hẹn sẽ kéo dài trong một hai giờ nữa. Tôi hơi sốt ruột, tôi không có thời gian cho việc này. Tôi những mong được níu lấy tay anh, được nói với anh rằng: «anh ơi em thèm khóc», vậy mà anh không cho tôi cơ hội, anh đang mải chồm lên tôi, hì hụi say mê mời tôi thưởng thức sóng.
- o O o -
Trăng ở biển bỗng màu như xanh.
Tôi áo váy phong phanh tóc tai không chằng buộc miên man biển, thấy cơ thể mình như một hòn than chìm đi chìm đi mà vẫn không thôi hết nóng. Anh ào theo túm lấy tôi, tròng vội cái phao nhỏ xíu đen đen vào đúng ngang tầm ngực, nơi chiếc váy trắng mỏng manh gặp sóng đang bồng lên không ý tứ, phía dưới là cơ thể tôi than bỏng trần truồng. Cái phao có vẻ không đủ cho hai người lớn, chẳng biết anh vớ được nó ở đâu vào giờ này, chắc anh không biết bơi. Tôi chuyển tư thế nằm dài trên sóng, nhìn trăng không nhìn anh, cố tình trôi xa hơn. Anh vẫn bám vào cái phao, trôi theo như chiều chuộng nhưng lộ vẻ căng thẳng, mắt không ngừng nhìn về phía bờ, mồm miệng liên tục giục tôi quay vào, lấy cớ rằng tôi không nên tắm biển quá lâu vì vừa trải qua một biến cố sức khỏe lớn. Lần đầu tiên tôi bỗng thấy hả hê, hóa ra những gì tôi đã trải qua, đã chịu đựng so với lúc này đây chỉ là vô nghĩa. Tôi đang thắng thế, dù anh mới là người bày ra ván cờ này còn tôi chỉ vô tình bị biến thành một kẻ chơi.
«Em chưa đến chỗ bà Bình».
Mắt anh nhìn như bão.Tôi sợ mắt đó sẽ làm tôi nao núng trong khi tôi vẫn còn phải tiếp tục:
«Em muốn giữ, lần này»
Không biết có phải vì đúng lúc đó một con sóng cao nhào vào ngay giữa chúng tôi hay không mà giọng anh sặc nước:
«Mọi chuyện đâu có dễ dàng»
Nếu mọi chuyện dễ dàng thì tôi đã không đau khổ đến nhường kia, điều này thì tôi đâu cần đến anh mới biết!
«Chúng mình cùng chăm sóc con, nó sẽ không thiệt thòi», tôi tiếp tục.
Phút chốc là anh đã lấy lại được bình tĩnh, sự bình tĩnh của người đạo đức và nó luôn làm tôi nể trọng:
“Tùy em, nhưng đừng làm vậy vì anh”
«Không, vì em», tôi bình tĩnh theo anh mà thấy mắt mình đã rát bỏng. Thực ra tôi làm vậy là vì ai nếu không phải vì anh? Tôi đã quá sợ cái khoảng cách quá xa giữa mối tình của tôi và anh nên muốn đem một đứa trẻ để đặt vào giữa.
«Gần bốn tháng rồi, bác sĩ bảo là hơi muộn để giải quyết».
«Taị sao em không nói gì với anh? Đừng nói là em không biết từ trước. Em cố tình làm vậy để dồn ép anh phải không?»
Chao ôi, nếu một đứa bé được sinh ra không ngoài mục đích gì khác hơn cái mục đích mà anh nghĩ thì tất cả những người làm mẹ trên thế gian này hẳn là bất hạnh lắm thay! Thấy tôi im lặng anh tấn công thêm:
«sau lần này về anh sẽ đi cùng em, chẳng có gì là quá muộn cả, em đừng lo, sẽ không nguy hiểm như em nghĩ đâu»
«không, em không đi đâu hết, nó là con gái của em», tôi ngạt thở vì muốn khóc khi thấy cái từ «con gái» mà tôi vừa nhắc đến hình như không có tác động nào trên gương mặt của anh ngoài sự sợ hãi.
Tay anh nghiến chặt vào vai tôi, giằng tôi vào nước:
«Sao em ích kỷ vậy? Chúng mình đã thỏa thuận với nhau từ trước, chuyện này không thể chấp nhận được»
Tôi đau điếng sóng táp vào mũi vào miệng:
«Buông em ra, anh làm em đau». Một ánh trăng xanh mướt chạy qua mắt anh, rồi anh cũng chần chừ nới lỏng tay gọng kìm:
«Đến bao giờ thì em mới bắt đầu có trách nhiệm với chính bản thân em mà không cần ai phải nhắc cho em điều đó?»
Tôi đã yêu như vậy, tôi không đợi lúc này, thế mà rồi nó cũng đến. Không còn gì để nói, những gì cần chúng tôi đã nói hết rồi.
Tôi quẫy mạnh người tuột theo đà sóng và đã bất ngờ một mình, chiếm trọn cái phao.
Chào nhé!
Người tình vắng mặt của tôi, hãy can đảm ở lại cùng với biển.
Vậy là hoàn thành một kịch bản yêu với đầy đủ ái ố hỉ nộ, tôi cho anh bi kịch trong cuộc sống vốn chưa nhiều bi kịch của anh, hay chính anh đã cho phép tôi tạo cho anh một kịch tình hay ho đến thế.
Có thật chúng tôi yêu nhau, hay anh yêu một hình ảnh tự do của chính anh cạnh tôi, và tôi, tôi đã trở nên nghiện chính nỗi đau của mình khi với anh, nỗi đau bởi quá ham muốn một điều không thuộc về mình và sẽ không bao giờ thuộc về mình? Ngay cả lúc này đây, tưởng cái khoảng cách tôi cố tình tạo ra sẽ làm chúng tôi gần nhau hơn nhưng hóa ra không phải. Anh đang ở đâu đây ngoài tôi, dưới ánh trăng cơ thể to lớn lần đầu tiên vụng về luống cuống, mặt mày lộ vẻ bàng hoàng vì tình thế gấp gáp:
«Đừng làm thế, quay lại với anh. Anh yêu em! »
Tôi chuồi người ra khỏi cái phao nhỏ xíu, đạp nó về phía anh. Và chỉ như thế, tôi cởi trói cho mình, tôi đang tự do. Cả tôi và anh không cần phải cố gắng để trở thành điều gì chẳng phải là mình nữa. Anh lao thật nhanh đến cái phao, bám vào nó, nhô mình lên khỏi sóng để nhìn tôi, gọi tên tôi nhiều lần run rẩy nhưng thiếu âu yếm. Tội nghiệp anh, tôi thấy thực sự tội nghiệp anh. Tôi muốn đến với anh, muốn được ôm lấy mái đầu thân yêu ấy vào ngực, muốn được hứa với anh là sẽ lại vâng lời, sẽ lại ngoan ngoãn để anh yêu nhưng có gì đó trói chặt lấy tôi vào sóng, một phần cơ thể của tôi giữ tôi lại, biết rằng mình đã đi quá xa, vượt qua giới hạn của chính mình.
Hãy về nhà đi, đừng gọi tôi, tôi đang có một cuộc hẹn cần phải giữ, một người cần phải gặp. Chỗ của tôi là ở đây, trong khoảng tối của những đợt sóng, nơi có một hình hài bé nhỏ mặc chiếc váy xinh xinh màu hồng đang chờ tôi. Tôi đi để tìm lại chính tôi, còn anh, anh ở lại để vẫn mãi là anh tội nghiệp.
Có thể bạn sẽ ngạc nhiên khi nghe chính tôi kể lại câu chuyện này.
Vậy thì bạn có tin vào một thế giới khác không, một thiên đường chẳng hạn? Nếu bạn tin thì bạn sẽ thấy tôi, bằng đôi cánh màu xanh đang bay lượn, bên cạnh tôi là đôi cánh nhỏ xíu màu hồng và một cô bé cùng bay lượn.
Nếu bạn không tin, thì chuyện sẽ chỉ đơn giản như thế này, tôi vẫn đang sống cùng một thế giới, trong cùng một thành phố với bạn. Ở ngã tư đường chiều nay, lúc chờ đèn đỏ, bạn hãy quay sang người đàn bà chở con gái nhỏ đang bên cạnh bạn, mỉm cười đi vì bạn sẽ nhận được những nụ cười.
Và nữa, nếu cả hai giả thuyết kia đều không dễ tin thì cũng chẳng sao, nhưng có điều này tôi trả lời được cho bạn, rằng dẫu ở nơi này hay nơi kia thì tôi đều hạnh phúc.
Tôi đã biết tự nguyện hạnh phúc. Thực ra điều này chẳng mấy khó khăn, bạn ạ!
July 06
Kết Thúc (END) |
|
|