Chồng tôi sinh ra và lớn lên trong một con ngõ nhỏ, nằm phía Nam thành phố. Con ngõ vắng vẻ là nơi lưu giữ những kỷ niệm về một “tuổi thơ dữ dội” của anh.
Ngày thơ, chồng tôi cũng như bao đứa trẻ khác, vô tư học và chơi. Ngày ngày một buổi cắp sách tới trường, một buổi bay nhảy cùng những trò chơi nghịch phá. Gia đình chồng tôi vốn không phải người của ngõ, ba mẹ anh là người Huế, ra Bắc lập nghiệp, mua đất dựng nhà trong con ngõ nhỏ này. Ông bà sống và dạy con cái phải biết hoà đồng với hàng xóm láng giềng, không được bắt nạt bạn bè. Ba mẹ chồng tôi có ba người con, anh chị lớn cách chồng tôi cả một thế hệ. Chồng tôi út ít, ở nhà chẳng ai chơi cùng nên cũng a dua theo lũ trẻ trong xóm quậy phá. Những hờn dỗi, cậy đông bắt nạt, ỷ lớn ăn hiếp bé, không cho bạn chơi cùng chỉ vì nhà bạn cao hơn nhà mình…trẻ con thời nào cũng có. Tôi nhớ, anh kể về những ngày tháng bị bạn bè cùng xóm cô lập vì là người từ nơi khác đến. Không cho chơi cùng, không cho đá bóng cùng, cậy đông xúm lại cướp đồ chơi của anh… Sau những trận đánh nhau giữa những anh hùng nhí với những lý do rất trẻ con, chồng tôi ra về với thân thể bầm tím. Đau lắm nhưng vẫn sợ ba mẹ rầy la hơn. Đứa bị đánh đau thì len lén về nhà thay quần áo, tự băng bó vết thương, âm thầm chịu đau một mình. Đứa đánh bạn thì lo lắng sợ ba mẹ bạn sang mách ba mẹ mình… Những đứa con ngoan ngoãn ở nhà một cách lạ thường. Nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con, chia bè kết phái, đánh nhau vì một món đồ chơi, rồi lại cười đùa vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra ngay ngày hôm sau…
Lớn hơn một chút, chồng tôi tạm tách xa những đùa vui nghịch ngợm mà tập trung học hành. Ba mẹ chồng tôi rất nghiêm khắc đưa ra một thời gian biểu với đa số là giờ học và tự học. Chồng tôi chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Đôi lúc, khi tự tôn con trẻ trỗi dậy, chồng tôi cũng theo bạn bè mải chơi trốn tiết, không học bài… và cố gắng giấu cho nhau để không cho người lớn biết để tránh bị ăn đòn. Ba mẹ chồng tôi biết hết, nhưng cũng chỉ nhìn nhau cười và thầm tự hào về cậu út nhà mình: “Một đứa bé thông minh và hiếu động”. Những tháng ngày đó, ngõ vẫn im lìm nằm nghe những đứa trẻ…
Thời gian cứ thế dần trôi, chồng tôi lớn hơn, bước vào cổng trường đại học với niềm tự hào của ba mẹ với bà con lối xóm. Chồng tôi cũng tự tin hơn như những cậu trai mới lớn bước vào đời sống sinh viên đầy sôi động. Môi trường mới với sự hội tụ của biết bao tính cách văn hoá các vùng cùng tụ trung trong một tiểu xã hội này - giảng đường đại học..
Bốn năm học đại học, cuộc sống của chồng tôi giống như những giai điệu rock. Ồn ào, dữ dội như những bản heavy metal rồi lại sâu lặng như những bản ballad ngọt ngào. Nụ hôn đầu tiên của mối tình đầu với cô bạn gái gần nhà như một tia sét chạy qua người chồng tôi, để lại biết bao cảm xúc, một cảm giác không bao giờ có thể có lại. Những cuộc vui với bạn bè, những bận rộn lo toan của những kỳ thi đã chiếm đa phần thời gian của chồng tôi ngày ấy. Anh dường như quên mất con ngõ vắng thân quen. Ngõ quan sát, ngõ cảm nhận từng thời kỳ, từng cảm xúc của chồng tôi mỗi bước trên đường về. Ngõ giận dỗi, ngõ thay đổi. Ngõ nghiêng mình, phình to thêm ra để thêm chỗ cho bao nhiêu ngôi nhà cao tầng mọc lên. Không gian bị bó hẹp lại, ngột ngạt hơn, con người của ngõ nhìn nhau cũng thiếu độ lượng hơn. Ai nói ngõ không có cảm xúc nào? Con người bỏ rơi ngõ, ngõ nổi giận…
Một ngày kia, khi chồng tôi có thể bình thản đứng ngắm con ngõ thân quen, để có thể cảm nhận về sự đổi thay của ngõ, thì cũng là ngày chồng tôi biết mình phải xa ngõ. Chưa kịp hiểu thêm ngõ, mà đã phải nói lời tạm chia tay với ngõ. Chồng tôi qua Nhật học hai năm. Có đi xa mới thấm thía nỗi nhớ quê nhà và người thân. Những ngày tháng ở Nhật, vòng xoáy của nhịp sống công nghiệp không làm nguôi đi nỗi nhớ gia đình của chồng tôi. Nhớ lắm những bữa cơm gia đình, những buổi chiều đi bên người bạn gái bé nhỏ với nụ cười trong trẻo. Và nhớ cả ngõ nữa…Dường như ngõ cũng cảm nhận được nỗi cô đơn đang thiêu đốt con người chồng tôi, ngõ cũng ngóng ngày về của anh. Ngõ yên ắng chờ đợi, ngõ đem sự bình yên của mình tới gia đình chồng tôi làm yên lòng người con xa xứ. Khi xa nhà, chồng tôi phải tự tập cho mình một cuộc sống tự lập, tự chăm sóc bản thân, dần học cách tránh những cám dỗ cuộc đời. Tính cách chồng tôi cũng dần đổi khác. Chững chạc hơn, cầu toàn hơn và… Khi con người ta lớn hơn trong suy nghĩ, sẽ tự cảm thấy mình thèm được trở về ngày xưa. Ngõ cũng như có thêm thời gian để hiểu về chồng tôi, độ lượng hơn, vị tha hơn.
Chồng tôi sắp trở về. Ngõ như vui mừng cùng với ba mẹ chồng tôi. Khi thấy chồng tôi bước ra khỏi vùng kiểm soát hàng không, mẹ chồng tôi yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Cậu út đã thực sự trở về. Ngõ nhẹ nhàng cười vui sướng khi cảm nhận lại được từng bước đi của chồng tôi trên hàng gạch của ngõ. Một bàn chân chắc nịch, những bước chân của một người đàn ông trưởng thành.
Cuộc sống với công việc lại kéo chồng tôi vào những khoảng bận rộn, nhưng không như trước đây. Giờ chồng tôi đã có thể tự chủ trong nhiều chuyện hơn, biết cách sắp xếp thời gian hợp lý hơn. Và chồng tôi đã không còn quên ngõ, chia sẻ với ngõ nhiều hơn, cùng ngõ hoài niệm về những kỷ niệm xưa. Ngõ lắng nghe, mách bảo chồng tôi hãy sống và quyết định mọi việc theo trái tim mình…
Tôi biết chồng tôi chưa được bao lâu, tôi cũng chỉ mới có thể cảm nhận được con ngõ nhỏ đó phần nào. Nhưng chắc chắn, tôi yêu chồng tôi, một điểm tựa vững chắc của cuộc đời tôi và lối ngõ đó, một ngõ nhỏ thật yên bình…
Kết Thúc (END) |
|
|