Trưa, phố lắng xuống thành một bức tranh. Mọi người tản mác ra tìm kiếm chỗ ngả lưng trên cái hè đường lở lói nhưng sạch sẽ. Quanh đó, những con phố khác nằm thong dong. Chốc chốc lại có một con đường khác nhỏ hơn, cũng vắng vẻ, không một bóng xe, bóng người, chạy cắt nhau ở một góc xưa nào đó rồi đi tiếp. Xung quanh, lá vẫn cứ lác đác rơi.
Khôi nói, "Em nghe có mùi gió biển không... " An gật đầu. Cô tựa lưng vào tường, lạnh vì rêu ẩm ướt sau lưng. Những đám rêu tươi tắn sau mưa. Tuần rồi bão về, Khôi hoãn chuyến đi này. "Mưa thì có gì vui", Khôi nói. An bỗng thấy mưa chẳng có gì vui thật, tuy cô đã từng thích nó. Bây giờ cô còn cần có Khôi hơn nưã. Mỗi lời của anh êm ái mà như mệnh lệnh, cô tuân theo mà thấy yên lòng, có thể ngủ ngon.
Đám du khách tựa lưng vào tường, cà gật. Nằm ở đây có thể ngửi mùi gió mặn từ biển, mùi lúa chín trải dài trên lối vào thành phố. Thành phố nhỏ như một cái làng. Phượng đỏ suốt đường đi, bao quanh những lò gạch có khói bay lên nghi ngút. Rồi có những bóng người cặm cụi trên đồng, những con chó lăn mình vào rạ, cuộn tung lên...
Khôi luồn tay qua tóc An, cánh tay anh khoẻ mạnh, êm ái. Anh ngậm lấy tai cô.
- Anh yêu em.
An nghe mắt cay cay. Với Khôi, cô không cần phải nói gì nhiều. Tất cả cứ tuần tự đến, điều lành này nối tiếp điều lành kia.
- Tựa vào anh đi.
Khôi nói. An nghiêng người về phía anh, chân duỗi ra, chiếc giày vải lỏng dần và rơi xuống đường. Cánh tay Khôi chậm rãi khép cô lại. An chỉ kịp nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ anh hoá to như một sợi dây thừng và màu da ngực đỏ au vì nắng.
Giờ thì An không còn nghĩ ngợi gì nữa rồi. Cô cảm thấy hạnh phúc, quá hạnh phúc đến nỗi luôn phập phồng về một bất trắc nào đó. Nhưng Khôi không như những người thành đạt khác, anh chỉ yêu mỗi mình cô, duy nhất, độc đoán. Và, khi buông mình theo anh cô không muốn nghĩ ngợi gì nưã.
Đám du khách tỉnh dậy sau một giấc ngắn, vặn vẹo người và nhìn quanh bằng ánh mắt vui vẻ. Khôi thức An dậy, lắp chiếc giày vải vào chân cô và bóp chặt. Người An nóng ran. Mọi người nối đuôi nhau vào phố. Những con đường trong phố chính cũng im lìm tĩnh vật với những bức tường dày cũ kỹ, vỡ từng mảng lớn, buồn bã. Thỉnh thoảng ở một góc bất chợt, lại lộ ra một chiếc ghế gỗ dài quặt quẹo và một đống ngói có bụi bay lên lơ thơ như khói.
Khôi kéo An lùi về sau. Gió nơi đây không thổi lên cao mà lăn đi lăn lại trên đường. Chiếc váy rộng có quấn chân cô rồi lại xoè ra như múa. Khôi cúi xuống.
- Em đẹp lắm.
An cười, thì thầm.
- Cắn đi
Khôi cắn lấy tai cô.
- Em đẹp lắm.
Tiếng của anh lùng bùng rơi xuống, lạ lẫm như tiếng ai khác, khô héo già nua. An quay đi. Khôi đuổi theo, chân nhẹ như chân mèo. An chạy, nhưng cô biết thế nào rồi anh cũng đuổi kịp. Trò chơi này đã diễn ra biết bao nhiêu lần rồi, và bao giờ cô cũng bị bắt kịp. Bao giờ cũng thế thôi.
Khôi bắt kịp cô ở chân cầu. Tóc An rối tung lên và mặt đỏ bừng. Hai tay Khôi nắm lấy vai cô thật chặt, chặt đến nỗi trong một thóang cô nghĩ, "Thôi rồi, mình sẽ không bao giờ thoát khỏi anh ta được nữa". Khôi khoẻ thật, hơi thở của anh ta thành luồng, hầm hập. An chợt thấy sợ, cô nói giọng lạc đi.
- Theo người ta đi anh.
Phía trước, đám du khách đã vào trong cầu. Mái ngói xưa chụp xuống thật thấp khiến bên trong tối om. Một vài người nán lại bên ngoài, ngẩn ngơ với những viên gạch đã mòn nhẵn ở lối đi. An không hiểu nổi họ, nhưng cũng không thấy lạ. Trước kia cái gì đối với cô cũng thật mới, thật lạ, nhưng từ ngày có Khôi, cô hiểu ra rằng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra được, không có gì có thể thoát khỏi tầm tay của một người khi y đã muốn. Và Khôi là hình ảnh của thế lực đó, đẹp đẽ tự tin, và mạnh, rất mạnh.
Cầu lợp mái lom khom như chùa. Chốc chốc lại có một chiếc xe kéo xồng xộc chạy qua, làm những vòng kẽm treo tòn teng lại được dịp rung lên những tiếng đùng đục. Một thằng bé mặc quần cộc, lộ đôi chân khẳng khiu như cò đứng tựa bên thành cầu nhìn đám du khách lạ bằng đôi mắt tròn xoe. Khôi diù An đi, tay anh quàng lấy vai cô chắc như một cái khuôn đúc sẵn. Thằng bé ngước lên, mắt đằm thắm lạ lùng.
- Mời ông bà mua tranh.
Nó nói, tay hướng vào một gian mờ mờ tối. Bên trong, du khách đang tụm lại bên những tranh lụa mềm mại giản dị, vẽ một cánh đồng, những cánh cò, thíêu nữ và những đoá sen. Những đề tài quen thuộc, vô vị, nhưng dễ làm mát lòng người. Lối vào đi qua một cánh cưả lớn màu khói kết bằng những chấn song chạm trổ tròn trịa. Hai bức tường có lẽ đã lâu lắm rồi chưa được sơn phết lại vằn vện những vệt ố vàng. Ở đó, có cưả sổ hẹp trổ ra ngoài, vưà đủ để hai cánh đã long có thể đong đưa qua lại mà không chạm phải phải tường của nhà bên. An đứng tựa cửa nhìn xuống. Dưới nhà một dòng nước màu rêu chảy lững lờ, bọt sủi lên lăn tăn thành những đám nhỏ. Khôi đến, đầu mũi dài chạm vào tóc cô.
- Em đã có mùi kênh rạch rồi.
An giật mình. lánh sang một bên. Mũi anh trượt dài trên tóc cô, và phía sau một giọng đặc như ám khói cất lên, sền sệt.
- Con rạch này không có mùi.
Trong góc nhà, một người đàn ông đang ngồi bên chồng giá vẽ đã xếp lại. Khuôn mặt anh ta xanh xao nhưng lạnh, và mắt sắc, cực sắc. Anh ta nhìn anh, như điện. Cô rụt người lại.
Khôi nhún vai.
- Xin chào.
- Xin chào.
Anh ta đáp lại, giọng chậm rãi.
Đám du khách vừa ra khỏi cầu. Bây giờ đã có một bầy trẻ con đuổi theo họ, thuyết minh vè phố cổ bằng cái giọng líu lo. Trong nhà lặng lẽ hẳn. Một tiếng động đều vang vang, dội qua dội lại trong từng góc âm u, luồn qua những tấm rèm, va những quả chuông và tạo nên thứ âm thanh kỳ lạ mà An chưa từng nghe bao giờ. An bây giờ lại thấy chiếc váy của mình cứng như một khúc gỗ và cái thắt lưng như lỏng dần đi. Nhưng cô vẫn đứng yên, tay khoanh trước ngực. Xung quanh, những bức tranh treo la liệt trên tường.
Khôi quay lại. Mắt anh sâu và lấp loáng nắng phản chiếu từ tường bên. Dường như Khôi lúc nào cũng có thể đọc được ý nghĩ của người khác. An lúng túng.
Khôi nói, giọng cứng và khô.
- Tôi thích bức này.
Trong góc phòng là một bức tranh đầy ắp màu sương, mờ mịt, với một đốm hoa màu lửa. An không biết liệu Khôi có thật sự thích bức tranh ấy không. Cô chưa bao giờ kiểm soát được những điều anh nghĩ, chưa bao giờ.
- Tôi không bán được.
Người đàn ông đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng thờ ơ. Và sau đó là im lặng, im lặng dài. Văng vẳng nhà bên có tiếng một bà mẹ nào đó đang gọi con, giọng ngân lên như hát. Có lẽ đã chiều rồi, Khôi đổi chân, mặt nặng như chì. Người đàn ông ngẩn lên, môi cử động nhẹ như cười nhưng không cười. Anh ta nói.
- Tôi cũng thích nó.
An nhớ đến thằng bé. Người dân ở đây thật lạ. Mắt họ to, nhìn thằng và dường như không mảy may rung lên bao giờ. An lùi về phía sau. Bóng Khôi to lớn cũng đổ về phía sau, hằn lên nền nhà như một vệt loang khổng lồ. An biết Khôi không bao giờ chịu từ bỏ quyết định của mình như vậy. Không bao giờ.
Khôi lặng lẽ đặt tiền lên bàn. Chậm rãi, điềm tĩnh.
Người đàn ông ngước lên, mắt như dại đi. Anh ta nhìn Khôi, dò hỏi, nhưng chỉ bắt gặp một khuôn mặt rắn lạnh như đá. Ánh mắt anh ta chạm phải An, long lên như sốt. Cô nghe thấy tiếng cọ nhè nhẹ của mọt gỗ, có lẽ phát ra từ phía cổ sổ. Nơi ấy mưa nắng suốt ngày rồi còn gì. An khoanh chặt tay lại, nghe tiếng tim của mình đập không còn rõ nữa. Và cô nhìn ra ngoài, cũng không thấy gì rõ rệt. Chiều đã xuống thật rồi. Trên tường nhà bên, màu nắng vàng hoá trắng nhợt rồi sẫm lại, lộ vẻ tàn tạ. Người đàn ông cúi xuống, anh ta nói.
- Không.
Khôi cất tiền vào túi. Anh quay lại, cầm lấy tay An, bàn tay anh ươn ướt. Anh nói.
- Cảm ơn.
An đứng khuất sau thân hình đồ sộ của Khôi. Đợi.
- Cảm ơn.
Người đàn ông đáp bình thản.
An theo Khôi bước ra ngoài, lòng nhẹ nhõm. Qua cầu là một con phố khác, cũ treo đầy vòng vàng xuyến ngọc, An thích những thứ này, cô quanh quẩn mãi bên những gian hàng đó. Có rất nhiều nhẫn và vòng làm bằng đá đen, đen nhánh. Khi đi bạn bè dặn, "Thứ ấy dễ vỡ lắm". An nói, và Khôi đã mua cho cô thật nhiều.
Tối, Khôi chọn một quán ăn có gác cao. Ở đó, An nhìn ra ngoài thấy cả một rừng mái nhà xếp lớp như vảy cá. Cô tẩn mẩn đếm từng mái ngói trong ánh sáng âm u của trời. Rồi cô chạy từ đầu này đến đầu kia của gác để đón gió biển với gió đồng. Khôi nói anh đi tìm nhà trọ. Bạn bè cô nói ở đây làm gì có nhà trọ, nhưng cô vẫn để anh đi. Cô đang muốn ở lại một mình. Cô đã yêu Khôi biết chừng nào, và cũng sợ anh nữa. Nhưng giờ Khôi đã gần gũi hơn nhiều rồi. Anh như một đứa trẻ hiền lành biết nghe lời. Cô có thể ôm lấy cái đầu to lớn của anh vào lòng, có thể làm cho cái hàm răng khoẻ mạnh ấy gậm nhắm lấy mình mà không hề có cảm giác ghê sợ nào cả. Khôi của cô không phải là kẻ mạnh. Bây giờ cô mới thật sự tin điều đó. Khôi của cô cũng rất người, cũng có khi thất bại. Và điều đó làm cô hạnh phúc biết bao.
Càng về khuya, cả hai thứ gió cùng đậm dần khiến cô không phân biệt được mùi vị của gió nào nữa. Cô quay lại, thấy Khôi đang đứng ở một góc, ủ dột. Cô cười, ôm lấy anh, nói.
- Đi thôi.
- Đi đâu... Khôi hỏi
- Tìm một góc phố.
Khôi cười.
- Ừ tìm một góc phố.
Một góc phố cũng thật khó tìm. Đám du khách đã lăng xăng ríu rít chia phần cái vỉa hè cũ kỹ, sạnh sẽ mà nay trở nên thân thuộc. Một chuyến đi xa, một đêm ngủ ngoài trời, ở một thành phố cổ xưa vắng lặng. Không còn gì hơn nữa.
Khôi tìm được một góc kín đáo ở gần sông, ngay chân một bậc thềm kiên cố, nơi hồi sáng có một người đàn ông ra biểu diễn với hai chú khỉ láu lỉnh đạp xe đạp. An trải tấm dù ra, kéo thẳng từng góc với vẻ đảm đang của một người vợ. Bây giờ cảm giác ấy hoàn toàn chắc chắn trong cô. Mọi người cũng đã yên vị, họ nhìn An bằng ánh mắt vui vẻ. An cảm thấy hạnh phúc, cô kéo tay Khôi nằm xuống. Khuya trăng lên vằng vặc, con phố đầy ắp dáng người ngồi nhưng yên lặng. Khung cảnh này đẹp quá, lạ quá, và An nghĩ có lẽ đây chính là điều mà người không thể tạo ra được. Người chỉ là một cái gì rất nhỏ, rất vô nghĩa, chỉ là những chiếc bóng, những dáng ngồi mà thôi.
Khôi chống tay nhìn xuống, lấy một ống tre dài đặt giữa hai người. An cựa mình, chạm phải chiếc ống tre chạm trổ li ti như da một con rắn. Khôi nói.
- Bức tranh.
Im lặng. Không có gió, cũng không có mùi. Đây không phài sông, mà chỉ là một con rạch nhỏ. Con rạch này sẽ chạy luồn qua chiếc cầu cũ kỹ đó, sẽ sủi lên từng đám bọt nhỏ lăn tăn li ti có màu rêu. Và hết. Khôi tiếp giọng đều đều.
- Cuối cùng anh đã mua được nó.
An lặng người. Cô nằm vòng hai tay ra sau gáy, nhìn lên trời, nhớ khuôn mặt như sốt của người đàn ông trong phòng tối và tiếng "không" như nghẹn lại của anh ta. Vậy là Khôi của cô đã thắng, Khôi mạnh hơn tất cả.
Khôi quay sang cắn lấy tai An.
- Em muốn xem không...
Mắt An nặng trĩu. Cô mệt quá, mệt như thể bao nhiêu cái mệt trong ngày dồn về. Cô lắc đầu.
- Không.
Khôi lẩm bẩm:
- Đó không phải là một bức tranh đẹp.
An không nghe thấy gì. Cô đến nghĩ đến bức tranh mù sương ấy, nó có vẻ gì đó như cô giờ đây, mờ mịt. Khôi nằm giang ra, hai tay chắc như dây thừng cuộn tròn dưới đầu.
- Xong việc.
Anh nói và nhắm mắt lại.
Nửa đêm, An thức dậy, Khôi đang ôm lấy cô rất chặt. Trên cao trăng sáng vằng vặc, như một ngọn đèn riêng cho hai người khiến cô không thể nào ngủ lại được nữa. Mắt cô ráo hoảnh. An không nghĩ gì cả, nhưng càng lúc cô càng thấy ngạt thở, cô cố sức đẩy cái chân nặng nề của Khôi ra...
Kết Thúc (END) |
|
|