Một anh chàng thấy khó chịu và đau đớn ở "bộ phụ tùng" của mình. Anh tìm đến một chuyên gia giỏi. Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia nọ nói:
- Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ... và đấy là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng tốn khá tiền.
Thật là một cú sock quá sức tưởng tượng, làm sao mà chịu được đây, khi mà chẳng còn gì vui thú để sống nốt quãng thời gian còn lại đây, thật là quá bất hạnh.
- Còn nước còn tát - anh nghĩ - chẳng nhẽ không còn vị bác sĩ giỏi nào khác chăng?
Một tia hy vọng mong manh đủ để anh quyết định đi tìm một vị chuyên gia khác. Vị bác sĩ cũng rất giỏi trong lĩnh vực anh quan tâm, sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia này cũng nói:
- Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ...
- Thật là lũ lang băm, lúc nào cũng tiền, cắt bỏ - Anh nghĩ quá thất vọng.
Trong lúc đó anh lại theo lời giới thiệu của một vị khác. Anh khó nhọc hai ngày mới tìm được một thầy thuốc nhỏ bé, có cặp kính dày cộp. Ông thầy thuốc cũng xem xét rất kỹ càng cho anh, sau đó ông lần dở những cuốn sách dày và lớn. Anh chờ đợi với sự lo lắng và một niềm hy vọng cuối cùng. Ông thầy thuốc xem đủ ba cuốn sách rất dày và lớn bằng chiếc kính trễ xuống gần như ông ấy đeo kính cho miệng vậy. Sau một hồi lâu, ông nhìn lên anh bằng phía trên của gọng kính.
- Ðúng là bọn bác sĩ hễ động đến là tiền, là tiền.
Anh tròn xoe mắt và tươi tỉnh hẳn lên:
- Thưa, chắc là vẫn hy vọng, không phải phẫu thuật cắt bỏ chứ?
- Không, không cần phẫu thuật...
- Không, không cần phẫu thuật, không cần điều trị... - Anh ta cảm thấy mình như được sinh ra một lần thứ hai.
- Không, anh cứ về đi, không cần phẫu thuật, khỏi phải tốn tiền điều trị, chỉ trong vòng 7 đến 10 ngày nữa, cái kia của anh sẽ tự... rụng!