Tôi nằm Viện vì tim hơi mệt, cũng chẳng có gì trầm trọng nhưng các con bảo: Hãy theo dõi kỹ càng !
Tôi nằm ở phòng dành cho Cán bộ và có điều dưỡng riêng. Giờ nghỉ trưa, nhìn thấy một người phụ nữ dáng vẻ mệt mỏi ngồi ăn cơm đựng trong cặp lồng, ngồi trên cái ghế bố cạnh cầu thang ngay sát dãy phòng. Tôi đi đến bắt chuyện:
– Cô đi chăm sóc người nhà bệnh, sao không xuống căngtin ăn cho nóng mà lại ăn đồ nguội vậy?
– Dạ, con chào cô. Con ăn vậy được rồi, mẹ chồng con bệnh cô ạ !
– Không có ai thay cho cô sao? Bà cụ có đông con không?
– Dạ, nhà con có 5 người, hai gái ba trai, con là con dâu thứ ba. Anh lớn và chị thứ hai cũng ở gần đây, chú út và cô thứ tư ở nước ngoài cô ạ !
– Thế mấy anh chị không ai thay cho cô sao?
Cô cúi mặt và hơi bối rối:
– Vì … Mẹ chồng con không muốn ai chăm mà chỉ muốn con thôi cô ạ !
Tôi không ngạc nhiên vì có nhiều người già vẫn có cá tính ngang như vậy.
Tôi hỏi thêm:
– Thế chồng con cô phải ở nhà tự lo rồi nhỉ?
– Dạ, chồng con bị liệt hai chân vì tai nạn lao động nằm ở nhà mấy năm nay, có hai đứa con vừa đi học vừa lo cho ảnh cô ạ !
Nhìn ánh mắt của người thiếu phụ đang nhìn ra xa xăm và như có nước. Tôi bất giác thấy lòng mình như quặn lại...
Tôi không dám hỏi tiếp nữa, chỉ động viên vài câu, rồi đi về phòng !
Hôm nay ngày chủ nhật, các con tôi và bạn bè vào thăm tôi rất đông và mang theo nhiều quà. Họ đã về, tôi đi sang dãy phòng bà mẹ chồng của người thiếu phụ, vì tôi không thấy cô ấy đâu. Vừa nhìn vào phòng, tôi thấy một người đàn ông và một người đàn bà đang ngồi cạnh giường bà cụ. Họ ngồi đó với dáng vẻ của kẻ tội đồ, mặt cúi xuống và nghe bà cụ giảng giải gì đó. Lắng tai, tôi nghe bà nói:
– Làm anh làm chị mà không biết xấu hổ sao? Chỉ vì ngôi nhà nhỏ trong hẻm nhỏ sâu hun hút, mà tụi bây nghĩ vợ chồng nó muốn chiếm nên mới lo cho tao và ba bây sao? Chồng nó nằm liệt giường mấy năm, phải bán nhà đi để chữa bệnh,tui bây giúp cho em được bao nhiêu? Cháu tụi bây ai cho được quyển tập nào chưa? Thằng út và con tư làm gì có mà cho nó nhiều tiền mà tụi bây nanh nọc???
– Ba tụi bây cũng nó chăm sóc khi trái gió trở trời. Khi đó thằng Hiếu chưa bị tai nạn. Giờ ông ấy cũng đã mất mấy năm nay. Bây giờ đến tao, tụi bây cũng đang tâm để nó lo và nó chăm. Tụi bây không phải là con tao đâu?
_ Còn con vợ mày mới vô được một lúc thì nóng đít rồi khạc nhổ kêu gớm ! Còn mày, mày là con gái tao mà mày bảo lau mình lau mẩy cho tao là mày mắc ói, thật khốn nạn !
– Thôi về đi ! Tao chưa chết được đâu mà hy vọng bán nhà. NHÀ CỦA VỢ CHỒNG TAO TẠO DỰNG, TAO CHO AI HAY LÀM GÌ LÀ QUYỀN CỦA TAO. TAO ĐÃ QUYẾT ĐỊNH GIAO CHO THẰNG HẢI RỒI (Hải là con của cô con dâu đang chăm sóc bà ). Tao đã nói chuyện với tụi con tư thằng út, chúng đã đồng ý với tao rồi. Chúng mày ra Phường mà hỏi, tao đã làm và công chứng khi tụi mày lột mặt nạ kìa !!!
Bà thở hắt ra, dáng vẻ mệt nhọc và bà nằm quay mặt vô tường, hai vai bà rung lên từng chập.
Giờ thì tôi đã hiểu !
Lòng người hẹp hòi và vô tâm với Ba Mẹ cũng chỉ vì tý tài sản nhỏ nhoi này sao?
Con đẻ không bằng con dâu vì lối sống và cách cư xử bạc bēo này sao?
Tấm lòng của người Mẹ chồng thật đáng khâm phục. Tôi nghe mà cảm thấy ấm lòng thay cho người thiếu phụ ấy !!!
Kết Thúc (END) |
|
|