Rồi một ngày
Viên phấn bỗng đi xa
Trên bảng đen chợt âm thầm biến mất
Các em nhìn lên
Vẫn còn đó những dòng công thức
Và lời chào
Là bụi phấn bay bay...
Viên phấn đã dắt ta qua những năm ánh sáng thật dài
Thuở vụ nổ Big Bang
Thuở phôi thai vũ trụ
Có tiếng gầm thét khủng long
Có bước chân người tiền sử
Viên phấn cùng ta ngụp lặn giữa biển bờ kiến thức
Tranh luận nguồn gốc con người
Quanh học thuyết Darwin.
Viên phấn vẽ thật nhiều
Đất nước hình chữ S thân thương
Có bóng dáng Lạc Long Quân
Có Mẹ Âu Cơ dẫn đàn con trăm trứng phá rừng mở đất
Viên phấn đưa ta đi
Múc nước sông Hồng
Vo gạo nếp An Giang
Chụm củi Trường Sơn
Cùng nấu chung một nồi bánh chưng hương Việt
Cùng nghe sóng Bạch Đằng
Cùng vỗ nhịp
Cùng hát
Nhớ Trường Sa...
Vệt phấn bám đầy trên các trang sách giáo khoa
Vọng tiếng đàn Kiều mười lăm năm lưu lạc
Âm vang bài thơ thần thuở ông cha phá giặc
"Nam quốc sơn hà..."
Lừng lẫy những chiến công
Vệt phấn nằm nghiêng
Thao thức
Phập phồng
Phảng phất bóng Mendeleev, Pythagore, Newton... bạc đầu trăn trở
Vò nát những phương trình
Tìm định luật, định lý tương lai.
Viên phấn viết
Xoá
Bôi
Rồi lại vẽ miệt mài
Mơ ước với ta
Một robot đa năng
Một con tàu vượt ánh sáng
Không ai thấy
Ngoài sân hạ về ngập nắng...
Viên phấn mòn dần
Mòn dần
Hóa bụi mênh mông...
Bụi phấn lại bay trên những cành phượng hồng
Đọng xuống ngọt ngào cánh sữa
Trên trang giáo án
Sợi tóc thầy rơi bạc thêm một nửa
Một nửa giăng theo mưa
Trắng mát trưa hè
Bụi phấn vẫn bay trên con thuyền giấy chở cọng lá me
Trên dòng lưu bút
Trên những chùm bóng xinh xinh
Mừng ngày niên học kết thúc
Và trên những cánh diều
Thả những ước mơ xanh.
Rồi một ngày
Chợt nhớ
Nhìn lên...
Các em đừng bật khóc
Viên phấn đi
Viên phấn đã đi rồi...
Kết Thúc (END) |
|
|