Giữa lưng chừng đồi, có một nỗi xót xa tím cả đất trời. Giữa lưng chừng đồi, hàng thông oằn mình trong tiếng nức nở: cưng ơi!
Giữa lưng chừng đồi, có một nỗi xót xa tím cả đất trời. Giữa lưng chừng đồi, hàng thông oằn mình trong tiếng nức nở: cưng ơi!
“Yêu một người đâu nhất thiết phải cố níu kéo người đó về phía mình để rồi đớn đau cả quãng đời dài. Mà yêu một người, là được nhìn người mình yêu viên mãn cuộc đời, dẫu là… chẳng còn bên mình. Tận cùng của yêu thương chẳng phải là cần một sự hy sinh lớn lao như thế chăng?”.
Có lần, khi ngồi tựa vào nhau bên bờ hồ Xuân Hương, cô khẽ khàng nói. Buổi ấy đất trời Đà Lạt chớm thu, hoa Pơ Ra Nhằng tím lịm nhiều ngõ phố.
Mãi đến tận bây giờ, anh vẫn không thể nào gọi tên chuyện tình của chính mình.
Chuyện tình ấy, từng là cả một trời hạnh phúc trong anh.
- o O o -
Anh gặp cô vào một đêm Đà Lạt ngập gió, cái lạnh như xuyên qua từng thớ thịt. Góc quán nhỏ, lưng chừng triền đồi, giọng hát ma mị liêu trai ấy cuốn hút anh từ khi những lời ca đầu tiên vang lên. Nó gieo vào lòng anh những xúc cảm lạ lùng. Anh như đắm chìm vào cái không gian mênh mông mà cô tạo ra. Nó trầm buồn, khàn đục mà xoáy vào tận trái tim anh.
“Cuộc tình nào rồi cũng phôi pha, một đường tàu biết mấy sân ga, xin anh xem em như một ga nhỏ dọc đường”.
Cô rời quán nhỏ, ra về. Như vô thức, anh cũng lững thững theo sau. Cái khắc giây anh nán lại làm vị khách cuối cùng rời quán, là anh đã chẳng còn hiểu nổi lòng mình.
Nhà cô ở cuối con dốc. Căn nhà gỗ nhỏ với hàng rào trước nhà trồng đầy nguyệt quế. Cô chỉ thảng thốt nhận ra có kẻ theo sau khi dừng lại mở cổng. Ánh nhìn của họ chạm vào nhau. Tim anh đập liên hồi. Cô bối rối. Anh quay gót bước vội.
Đêm đó, anh về thao thức với trăng khuya. Anh chẳng còn trẻ dại để không thể thốt nên lời tán tỉnh một cô gái. Thế nhưng anh lại chẳng hiểu nổi cái rụt rè, nhút nhát đi mà như chạy là vì đâu. Hay vì anh đã yêu cô? Tình yêu này khác xa những lần yêu trước. Nó khiến anh như gã đàn ông say mèm ngay từ ly rượu đầu, chẳng thể thốt nên lời, chẳng thể làm chủ bản thân và có lẽ cũng chẳng thể nhớ nổi mình đã từng là gã trai đi qua biết bao hạn kỳ yêu đương.
- o O o -
Bàn chân anh vẫn lững thững theo sau cô mỗi đêm. Mãi đến lần thứ tư, cô mới dừng chân cạnh giàn nguyệt quế thơm lừng buổi đêm. Đó cũng là lần đầu tiên anh như tên trộm len lén nhìn cô thật gần. Cũng chẳng có từ nào được thốt ra. Ánh đèn vàng hắt bóng hai vệt dài xuống con đường vắng, giữa cái lạnh tê tái. Anh trao cô đôi găng tay len. Nhận ra vị khách quen, cô gật đầu cười, khẽ thốt lời cảm ơn rồi mở cổng rào vào nhà. Anh quay gót, lòng ấm áp lạ kỳ.
Họ đến với nhau mà chẳng có lời yêu nào thốt ra từ cả hai. Lạ kỳ là khi người ta đồng điệu tâm hồn, tim chung nhịp đập, mọi lời nói đều như vô nghĩa. Chỉ cần cô rụt vai, là anh vội sửa lại chiếc khăn choàng cho cô, sao cho thật ấm. Chỉ cần cô xoa tay hít hà, là anh lại khẽ đan lòng bàn tay ấm áp của mình vào. Chỉ cần cô cười là lòng anh như có nắng. Chỉ cần ánh mắt cô xa xăm, là đêm đó anh về, lòng nặng trĩu.
Cô đẹp, như thể nụ hồng, mỏng manh run cánh trước những cơn gió mùa chẳng biết kiêng dè bất kỳ ai. Anh hay ví von như vậy mỗi bận cả hai ngồi bên nhau. Với cô, chỉ cần có anh kề bên, bốn mùa vẫn cứ mãi là xuân.
- o O o -
Ngày ngày, sau giờ làm việc, anh háo hức như đứa trẻ vụng dại lần đầu chớm biết yêu. Ngày nào cũng thế, anh chở cô vòng quanh cái thành phố cao nguyên mờ sương này. Thành phố nhỏ, loanh quanh mấy ngõ đường là hết. Nhưng với anh, khoảng thời gian cô ngồi phía sau, áp má vào vai anh, nhẹ nhàng đan những ngón tay thon vào bàn tay to bè chai sần của anh, là lòng anh thênh thênh một niềm cảm xúc khó tả.
Đêm Đà Lạt se sắt lạnh, anh hay ghé Tăng Bạt Hổ, cùng cô uống ly sữa đậu nóng, nhâm nhi vài món quà vặt, rù rì đôi ba câu chuyện rồi nhẩn nha trả cô về lại cái cổng rào dậy mùi nguyệt quế. Đường về, anh cố tình chạy thật vòng vèo, như muốn níu kéo khoảng thời gian êm ả có cô cạnh bên.
Cũng có bận, cả hai ghé cà phê Tùng, nhàn hạ nhìn màn mưa rả rích ngoài phố. Giọng Khánh Ly da diết tình khúc Trịnh. Anh thì thầm vào tai cô lời yêu thương.
Có một sớm cuối tuần, cô bảo anh đưa mình lên gốc cây cô đơn. Giữa mênh mông thông reo, bạt ngàn sóng nước, cô trao vội cho anh nụ hôn đầu. Ngập ngừng, e thẹn. Anh ghì chặt cô vào lòng, thấy đời mình nở đóa hoa duyên trên miền cao nguyên lạnh lẽo.
- o O o -
Mẹ cô nhìn anh, cái nhìn vời vợi khi lần đầu tiên cô dẫn anh về ra mắt. Nỗi buồn như một thứ tài sản gắn liền với khuôn mặt của người đàn bà đẹp ấy. Anh thảng thốt khi tình cờ bắt gặp đôi mắt ầng ậng nước của bà. Hình như một giọt nước mắt vừa rơi. Bao câu hỏi chợt ập đến. Mà biết hỏi ai? Cũng có thể anh đã nhìn nhầm. Vì ngay lúc đó, bà vội quay đi, để rồi “đáp” lại ánh nhìn của anh là một nụ cười gượng. Hay bà có điều gì muốn giấu?
Căn nhà ấm áp mà trầm buồn với những bóng đèn vàng hiu hắt. Bữa cơm tối, mẹ cô nhón đũa gắp cho anh mớ rau vườn nhà trộn dầu giấm. Bàn ăn chẳng có thịt thà, chỉ toàn là rau củ được bà kho luộc hay trộn gỏi. “Nhà này ăn thanh đạm như thế quen rồi con à. Từ ngày, à… từ đâu chừng hai năm về trước…”, lời bà đứt quãng, giọng nhẹ tênh nhưng nghe như tắc nghẽn ở những khắc giây ngập ngừng.
Chừng như có tiếng thở dài. Cô từng kể, hai năm trước, bố cô ra đi vì căn bệnh ung thư quái ác. Mẹ cô thẫn thờ nhìn những luống rau thẳng tắp mỗi buổi tinh mơ ra vườn. Khu vườn đã lưu giữ giúp bà bóng dáng ông, là chút kỷ niệm còn sót lại với tình yêu lớn nhất đời bà.
Mẹ là dân Sài Gòn, cũng vì thương bố mà xa xứ lên tận miền cao nguyên này.
Thương cô tiểu thư con nhà gia giáo từ nhỏ đến lớn chưa từng xa gia đình, chưa từng đối diện với cái khốn khổ tứ bề nên bố cưng mẹ hết mực. Bố chẳng để mẹ động đến chuyện vườn tược. Cầm tấm bằng sư phạm của mẹ, bố nhờ xin giúp cho mẹ một chân giáo viên tiểu học tại ngôi trường đầu con dốc nhà. Sớm mờ hơi sương, bố đèo mẹ trên chiếc xe đạp cũ. Chiều lồng lộng gió, bố lại đứng trước cổng trường chờ mẹ tan lớp. Chiếc xe đạp cũ chở mẹ qua biết bao sườn đồi ngập tiếng thông reo, đầy lời gió thì thầm.
Mẹ đi dạy, bố làm vườn. Cuộc sống hạnh phúc cứ thế cho đến khi cô ra đời. Mẹ thôi không còn đi dạy, một mình bố bươn chải để lo gánh gia đình. Vậy mà chưa một lần bố than vất vả, chưa khi nào bố cộc cằn. Bố cứ ngọt ngào, một tiếng cưng ơi, hai tiếng cưng à…
Bố giấu nhẹm bệnh tình của mình, chẳng để hai mẹ con biết. Mỗi lần lên cơn đau, bố thường nói dối mẹ rằng ông ra vườn chăm rau. Chừng cơn đau qua rồi, bố quay về lã chã mồ hôi. Bố lại cười. Nay mình ăn gì cưng ơi!
Vậy nên, khi bố ngã quỵ trên bàn cơm chiều vào một ngày mùa đông, mẹ bàng hoàng hụt hẫng. Mùa đông năm đó có lẽ là mùa đông lạnh nhất trong cuộc đời của mẹ. Mùa đông năm đó, cô tròn hai mươi. Cái lạnh như thấu từng tế bào của cô. Cô chết giấc giữa những đêm nghe tiếng mẹ rấm rứt khóc.
Cũng từ hôm ra mắt mẹ cô, anh thường ghé nhà. Anh tập đèo cô trên chiếc xe đạp cũ. Cô ngồi ngay chỗ ngày xưa mẹ hay ngồi. Anh áp vòm ngực ấm áp của mình vào lưng cô, ghé tai cô, thì thầm gọi: “Cưng ơi!”.
- o O o -
Anh chỉ có ba tháng cho chuyến công tác rồi sẽ về lại Sài Gòn nhưng có hề gì bởi anh nghĩ, rồi đây mình sẽ dành cả quãng đời còn lại chỉ để có người con gái này cạnh bên. Cảm giác khi yêu cô khiến bản năng anh trỗi dậy. Đã đến lúc anh cần có một gia đình - nơi mỗi sáng anh sẽ hôn lên đôi má thanh xuân ấy, rồi hòa vào dòng đời ngược xuôi trên đường mà chẳng hề biết mệt. Mỗi buổi chiều tàn, anh lại háo hức bên mâm cơm ngọt lành. Cô sẽ hát những bản tình ca da diết vào mỗi đêm, trước khi cả hai đưa nhau vào giấc ngủ yên bình. Rồi căn nhà gỗ lại bi bô tiếng trẻ, rộn tiếng khóc cười của con.
Anh thủ thỉ cái ước mơ ấy vào một chiều chớm đông, trên đồi cỏ hồng ngọt ngào bát ngát gió. Cô vẫn tựa đầu lên vai anh, nhìn chiều bảng lảng trôi xa về phía cuối trời.
Đêm ấy, giọng hát cô lại đầy thổn thức, khắc khoải, tiễn anh bằng bài hát cũ.
“Giọt lệ này dành để mai đây, về cùng người khóc giữa đêm vui…”.
Anh theo chuyến xe đêm muộn về lại Sài Gòn. Những cánh hoa Pơ Ra Nhằng cuối mùa rơi tím cả trời luyến nhớ. Xe khuất dần sau những rặng thông vi vút. Bóng cô gầy guộc đổ dài theo ánh đèn vàng đầu ngõ.
- o O o -
Ngày ấy, anh chỉ mê mải thả trôi hồn mình theo giọng hát ma mị liêu trai của cô mà đâu nhận ra rằng phía sau từng câu hát là cả nỗi niềm chôn giấu.
“… hơi đâu, hơi đâu mà xót thương thân em…”.
Anh về lại Sài Gòn, tình yêu nối dài theo những cuộc điện thoại xuyên đêm. Những nhớ thương da diết, khắc khoải gửi vào thanh âm hàng ngày hàng giờ, mỗi khi anh nhớ cô. Nhưng chỉ được chừng hơn tháng, mọi liên lạc với cô đột ngột bị cắt đứt.
Anh như gã điên, mơ hồ trong mớ bòng bong đời mình. Anh đã dành cả tình yêu mãnh liệt nhất cho cô, dành cả khao khát hạnh phúc đời người cho cô. Vậy thì tại sao? Tại sao?
Những câu hỏi khiến trái tim anh vỡ vụn. Anh gầy xọp, hốc hác hẳn chỉ trong chưa đầy một tuần.
Anh lại về với cái cổng rào dậy mùi nguyệt quế đêm, tìm cho mình câu trả lời. Anh không thể nào biết trước, cuộc đời này luôn có những cánh cửa không nên mở ra vì đôi khi nó khiến ta hoang hoải cả quãng đời dài.
Tấm ảnh cô mờ ảo giữa làn khói nhang. Mẹ cô trao vội anh lá thư. Anh đón nhận mà lảo đảo đôi chân, nghe tim mình vỡ vụn.
“Ngay khi anh đọc những dòng chữ này, thì em đã đến một nơi rất xa. Cuộc đời mỗi người sinh ra không thể lựa chọn cho mình số phận nhưng vẫn được quyền sống một cách tốt đẹp nhất với chính số phận ấy. Chỉ tiếc một điều, số phận đôi khi lại run rủi mình đi trên con đường đầy nghiệt ngã. Em cũng từng mơ một mái ấm hạnh phúc. Nhưng anh à, ước mơ ấy khó thành hiện thực, nhất là đối với một người mang căn bệnh ung thư cận kề những ngày cuối đời như em.
Mình đến với nhau như một giấc mơ đẹp.
Mong anh hãy cho em được cái quyền ấp ôm kỷ niệm đẹp này, mà sống trọn với số phận của mình. Và đừng trách em khi đã quá ích kỷ cho chính cái hạnh phúc ngắn ngủi đó, để lại trong anh một nỗi đau quá lớn. Là vì em yêu anh, tình yêu duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của em. Từ trong tim mình, em mong anh bao dung và sẽ lại tìm cho mình một tình yêu đẹp nhất, một mái ấm hạnh phúc nhất”.
Anh gục ngã, nức nở. Rồi như con thú hoang dại, bị tổn thương giày xéo tận cùng, anh chạy ngược lên đồi, ngã lăn cù mà chẳng có cảm giác đau đớn.
Cô nằm đó trên đồi, bình yên giữa bát ngát hoa lá, bốn bề thông reo. Cô nhẹ tênh mà bỏ anh giữa mùa yêu đang đâm chồi.
Hóa ra quãng thời gian bên nhau là những ngày cô cố nén những đau đớn tột cùng của căn bệnh.
Ngày còn bên nhau, cô đâu nói anh phải làm sao để sống khi thiếu vắng cô. Anh cảm thấy đời mình đã khánh kiệt.
Anh sẽ luôn yêu Đà Lạt. Bởi đôi khi, người ta yêu một miền đất nào đó vì nơi ấy đang ôm trong lòng một người từng là cả quãng đời thương nhớ của chính mình.
Nghiệt ngã quá đỗi.
Giữa lưng chừng đồi, câu hát cũ vang lên.
“… Những ngày còn nồng ân ái, giữa đôi ta, giữa đôi ta, đã bao cách biệt trùng trùng…”.
Giữa lưng chừng đồi, có một nỗi xót xa tím cả đất trời. Giữa lưng chừng đồi, hàng thông oằn mình trong tiếng nức nở: cưng ơi!
Kết Thúc (END) |
|
|