Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Xuân Đang Tới Nghĩa Là Xuân Đang Qua Tác Giả: Thanh Lợi    
    Người đang yêu đếm năm tháng đi qua bằng những mùa xuân đầy hương sắc; người sẽ yêu đón tuổi đời bằng hy vọng tràn trề; kẻ yêu xong rồi ngẫm thời gian như mùa thu lá vàng hờ hững rơi...
    
    Đường vào xóm tôi-xóm nhà lá-là độc đạo, đầu xóm án ngữ bởi chiếc cầu chỉ lọt hai con trâu tránh nhau. Vậy là chỉ lũ trẻ cuối xóm tôi mới là những đứa đầu tiên nghe được tiếng rú ga của chiếc Zin khơ mắc lầy nơi vũng bùn to nhất trên con đường làng ổ trâu chen lẫn ổ gà.
    
    Cái thời mà tiếng xe ô tô hấp dẫn hơn âm thanh mạ đi chợ về thì phản xạ bật tưng lao vút của lũ trẻ xóm tôi khi nghe tiếng chiếc Zin khơ rú ga cũng không có gì lạ. Chỉ sau khoảng thời gian của một hồi kẻng ra chơi ở trường kể từ khi chiếc Zin khơ phát ra âm thanh đầu tiên “báo lầy” là năm, bảy thằng lóc nhóc mũi thò lò đã có mặt tại “vũng lầy vui vẻ”, nơi chiếc Zin khơ của chú bộ đội đang lùi, tiến rín xịch, xịch rín. Chú bộ đội mà bọn trẻ trâu cứ réo tên là “chú lầy xe” chân dí côn tay gạt số liên hồi, mồ hôi vã đầm đìa. Chiếc xe hết phóc lên lại lùi xuống, bánh quay tít, bùn bắn tung tóe. Lũ trẻ chúng tôi hò reo cổ vũ. Đang nhảy tưng tưng bỗng cả lũ chợt nhận ra và khựng lại, lỡ cổ vũ hăng quá xe thoát lầy thì lại không được xem màn vật lộn của con bò sắt và vũng bùn nhão nhoẹt nên bèn quay sang cổ vũ ngược. Khi thấy xe tụt xuống sau hồi rú ga bươn lên thì bọn lật kèo réo lên vui mừng hả hê.
    
    Cứ thế, khoảng thời gian “chú xe lầy” vật lộn với vũng lầy là lúc cảm xúc của bọn trẻ thăng hoa, hò reo cổ vũ, rồi hồi hộp lo lắng khi xe xuýt thoát nạn và vỡ òa hân hoan mỗi khi xe… tụt về điểm xuất phát.
    
    Đó là lúc tôi bước vào cấp hai.
    * *
    
    Em xuất hiện trên trần gian này sau tôi đúng một mùa xuân. Nhà em có hai chị em, chị gái của em là một thiếu nữ có “nụ cười buông súng”. Bác trưởng xóm, không biết có phải thời đó đất nước vừa đi qua cuộc chiến ác liệt dài đằng đẵng hay vì sức mạnh gì đó rụng rời mà bác ví von nụ cười của chị với hành vi liên quan đến súng đạn như thế. Nhưng quả thật với tôi, chắc chắn có gì tôi sẽ buông nấy mỗi khi mùa xuân hé nụ trên đôi môi của chị.
    Nhưng, em mới là người khiến tôi tương tư.
    
    Nhà em ở cuối xóm, cửa sổ phòng phên đất của em nhìn ra ngay... “vũng bùn sum họp”. Vậy nên mỗi khi chiếc Zin khơ rồ ga cũng là lúc thấp thoáng sau chiếc rèm lao xao được kết bằng những con thoi giấy đầy sắc màu mái tóc mùa xuân xanh mướt mơn man trên bờ vai nhỏ rung rinh. Và khi chiếc xe xui xẻo tụt xuống sau cú bươn bất thành, em lại khanh khách cười. Đó cũng là lúc tôi không thiết gì xe chẳng cần gì pháo. Bọn trẻ thì vô tư hò reo không biết có kẻ vừa đứng xem xe lầy vừa tương tư “mùa xuân bên cửa sổ”.
    
    Thi thoảng, “chú lầy xe” bó tay với con trâu sắt bất trị đành nhờ sự giúp đỡ của địa phương tìm chỗ ăn ở qua đêm chờ sửa xe. Bác trưởng xóm quyết ngay: “Nhà o Dung”.
    
    O Dung là tên của mạ em, o là góa phụ không cô đơn, một mình nuôi dạy hai con giữa thời buổi đất nước khó khăn vô vàn thời bao cấp. Chồng o hy sinh bên thềm chiến thắng, khi anh giải phóng quân đang lao lên cắm lá cờ Tổ quốc trên nóc Dinh Độc Lập.
    
    O không cô đơn vì o được xóm làng tin yêu, lại được bầu làm tổ trưởng tổ phụ nữ xóm. Hai đứa con gái của o đều ngoan ngoãn.
    
    Ngày qua tháng lại, sáng, hai chị em ra đồng bắt cua mò ốc, quần quật cho đến lúc xóm làng lên đèn mới ngơi tay. Bữa cơm của gia đình bé nhỏ chỉ ba phần sắn một phần khoai, đơn sơ đến mức không thể giản đơn hơn.
    
    Vất vả, khó khăn là thế nhưng không hiểu sao, hai chị em nhà em lại đẹp miên man. Hình như gian khó chỉ làm cho nhan sắc bừng nở mãnh liệt hơn khiến môi em thêm hồng, tóc em thêm dài và mắt em thêm long lanh. Tôi hay trộm nghĩ việc bầu chọn chức danh người đứng đầu xóm tôi quả là đúng đắn. Tố chất lãnh đạo có khác, bác trưởng xóm bốn mắt, máy đo độ cận gác kim nhưng bác lại nhìn ra “nụ cười chị em nhà con Dung” ngay từ khi má em chưa biết ửng hồng…
    Người đang yêu đếm năm tháng đi qua bằng những mùa xuân đầy hương sắc; người sẽ yêu đón tuổi đời bằng hy vọng tràn trề; kẻ yêu xong rồi ngẫm thời gian như mùa thu lá vàng hờ hững rơi...
    
    Đường vào xóm tôi-xóm nhà lá-là độc đạo, đầu xóm án ngữ bởi chiếc cầu chỉ lọt hai con trâu tránh nhau. Vậy là chỉ lũ trẻ cuối xóm tôi mới là những đứa đầu tiên nghe được tiếng rú ga của chiếc Zin khơ mắc lầy nơi vũng bùn to nhất trên con đường làng ổ trâu chen lẫn ổ gà.
    
    Cái thời mà tiếng xe ô tô hấp dẫn hơn âm thanh mạ đi chợ về thì phản xạ bật tưng lao vút của lũ trẻ xóm tôi khi nghe tiếng chiếc Zin khơ rú ga cũng không có gì lạ. Chỉ sau khoảng thời gian của một hồi kẻng ra chơi ở trường kể từ khi chiếc Zin khơ phát ra âm thanh đầu tiên “báo lầy” là năm, bảy thằng lóc nhóc mũi thò lò đã có mặt tại “vũng lầy vui vẻ”, nơi chiếc Zin khơ của chú bộ đội đang lùi, tiến rín xịch, xịch rín. Chú bộ đội mà bọn trẻ trâu cứ réo tên là “chú lầy xe” chân dí côn tay gạt số liên hồi, mồ hôi vã đầm đìa. Chiếc xe hết phóc lên lại lùi xuống, bánh quay tít, bùn bắn tung tóe. Lũ trẻ chúng tôi hò reo cổ vũ. Đang nhảy tưng tưng bỗng cả lũ chợt nhận ra và khựng lại, lỡ cổ vũ hăng quá xe thoát lầy thì lại không được xem màn vật lộn của con bò sắt và vũng bùn nhão nhoẹt nên bèn quay sang cổ vũ ngược. Khi thấy xe tụt xuống sau hồi rú ga bươn lên thì bọn lật kèo réo lên vui mừng hả hê.
    
    Cứ thế, khoảng thời gian “chú xe lầy” vật lộn với vũng lầy là lúc cảm xúc của bọn trẻ thăng hoa, hò reo cổ vũ, rồi hồi hộp lo lắng khi xe xuýt thoát nạn và vỡ òa hân hoan mỗi khi xe… tụt về điểm xuất phát.
    
    Đó là lúc tôi bước vào cấp hai.
    * *
    
    Em xuất hiện trên trần gian này sau tôi đúng một mùa xuân. Nhà em có hai chị em, chị gái của em là một thiếu nữ có “nụ cười buông súng”. Bác trưởng xóm, không biết có phải thời đó đất nước vừa đi qua cuộc chiến ác liệt dài đằng đẵng hay vì sức mạnh gì đó rụng rời mà bác ví von nụ cười của chị với hành vi liên quan đến súng đạn như thế. Nhưng quả thật với tôi, chắc chắn có gì tôi sẽ buông nấy mỗi khi mùa xuân hé nụ trên đôi môi của chị.
    Nhưng, em mới là người khiến tôi tương tư.
    
    Nhà em ở cuối xóm, cửa sổ phòng phên đất của em nhìn ra ngay... “vũng bùn sum họp”. Vậy nên mỗi khi chiếc Zin khơ rồ ga cũng là lúc thấp thoáng sau chiếc rèm lao xao được kết bằng những con thoi giấy đầy sắc màu mái tóc mùa xuân xanh mướt mơn man trên bờ vai nhỏ rung rinh. Và khi chiếc xe xui xẻo tụt xuống sau cú bươn bất thành, em lại khanh khách cười. Đó cũng là lúc tôi không thiết gì xe chẳng cần gì pháo. Bọn trẻ thì vô tư hò reo không biết có kẻ vừa đứng xem xe lầy vừa tương tư “mùa xuân bên cửa sổ”.
    
    Thi thoảng, “chú lầy xe” bó tay với con trâu sắt bất trị đành nhờ sự giúp đỡ của địa phương tìm chỗ ăn ở qua đêm chờ sửa xe. Bác trưởng xóm quyết ngay: “Nhà o Dung”.
    
    O Dung là tên của mạ em, o là góa phụ không cô đơn, một mình nuôi dạy hai con giữa thời buổi đất nước khó khăn vô vàn thời bao cấp. Chồng o hy sinh bên thềm chiến thắng, khi anh giải phóng quân đang lao lên cắm lá cờ Tổ quốc trên nóc Dinh Độc Lập.
    
    O không cô đơn vì o được xóm làng tin yêu, lại được bầu làm tổ trưởng tổ phụ nữ xóm. Hai đứa con gái của o đều ngoan ngoãn.
    
    Ngày qua tháng lại, sáng, hai chị em ra đồng bắt cua mò ốc, quần quật cho đến lúc xóm làng lên đèn mới ngơi tay. Bữa cơm của gia đình bé nhỏ chỉ ba phần sắn một phần khoai, đơn sơ đến mức không thể giản đơn hơn.
    
    Vất vả, khó khăn là thế nhưng không hiểu sao, hai chị em nhà em lại đẹp miên man. Hình như gian khó chỉ làm cho nhan sắc bừng nở mãnh liệt hơn khiến môi em thêm hồng, tóc em thêm dài và mắt em thêm long lanh. Tôi hay trộm nghĩ việc bầu chọn chức danh người đứng đầu xóm tôi quả là đúng đắn. Tố chất lãnh đạo có khác, bác trưởng xóm bốn mắt, máy đo độ cận gác kim nhưng bác lại nhìn ra “nụ cười chị em nhà con Dung” ngay từ khi má em chưa biết ửng hồng…

Kết Thúc (END)
Thanh Lợi
» Xuân Đang Tới Nghĩa Là Xuân Đang Qua
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Làm Mẹ
» Bố Chồng
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Đời Như Ý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Người Dưng Làm Má
» Quà Giáng Sinh
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Mùa Mắm Còng
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Đánh Thơ
» Bà hàng Xóm Da Đen
» Đời Khổ
» Bên Bờ Biển
» Bầu Trời Của Người Cha
» Người Thứ 79
» Hoa Học Trò
» Tuyết
» Xác Ngọc Lam