Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Trái Non Trên Cây Xoài Già Tác Giả: Trần Như Ý    
    - “Bác Ba trồng cây xoài này đã thiệt, anh Chiến he?”
    Nhìn thằng Nhật nằm vắt vẻo trên cao, Chiến nhớ mang máng hình ảnh mình hồi nhỏ. Đối với cây xoài này, Chiến có rất nhiều kỷ niệm. Rất lâu sau khi hột xoài vùi mình vào đất, trưa trưa, không chịu ngủ là anh lại trốn mẹ leo tọt trên ngọn cây. Ban đêm, anh cũng lên đó, nằm ngắm trăng sao, nghe gió thổi dồn, khi thì lồng lộn khi thì rít qua từng kẽ lá, rồi phiêu linh với cảm giác rình đàn dơi thì thào, bay chu chú kiếm ăn. Nhưng nhớ nhất là khi 25 tuổi, có lần anh cùng người ta nhỏ to nói chuyện dưới tán lá sum sê…
    
- o O o -

    Mấy hôm nay, sau khi tan tầm, anh lại muốn về với mẹ bằng con đường ấy, Chiến cứ hồi hộp không biết họ có ở trong nhà hé cửa nhìn lén như hồi trước. Nếu có thì lúc đó Chiến sẽ đáp lại bằng cái cười thân thiện, qua ánh mắt, Chiến muốn “mại hơi” cho người ta biết là “tui về rồi nè, bây giờ tui bớt nhậu nhẹt để còn lo kiếm tiền... cưới vợ”. Anh đâu hay người ta cũng nhìn anh như mọi khi, nhưng mà ở chỗ khác vì sợ mẹ rầy. Người ta rất buồn khi gương mặt anh không tí cảm xúc, mười mấy năm rồi mà chẳng thể nào đoán được ý của anh trong khi trái tim người ta đã khắc tên anh rồi. Mẹ người ta thấy bực, con gái mình thương nó vậy đó mà nó dửng dưng, thôi thì kiếm người nào chững chạc, thương con mình gả phứt đi cho xong. Tối đó, người ta khóc sướt mướt với quyết định ấy. Còn Chiến thì lại leo lên cây xoài, nằm mê trên đó, cười mỉm khi nhớ lại cách đây mấy tháng, người ta vô nhà nội dùm đám, cứ đi theo nhờ anh bẻ mấy trái xoài làm gỏi khô cá phi. Cũng lần đó, anh thấy người ta sao đẹp quá chừng, nhìn chếch một góc từ trên cao, anh thấy gương mặt ấy thật thanh thoát, sóng mũi thẳng tắp, chân mày tự nhiên như lấy bút chì vẽ, cái miệng sao mà duyên ghê.
    - “Anh Chiến, coi chừng té!”. Anh giật bắn mình nhưng mặt vẫn lạnh trơ, nó cứ huyền bí, sâu kín. Ấy vậy mà đó lại là hình mẫu của người ta. - “Đủ chưa… Nhu?”. - “Dạ bẻ đại nhiều nhiều đi anh”. Tại hỏi vậy thôi chứ trong bụng anh lại muốn người ta đứng đó lâu lâu, nghe tiếng cười trong vắt mà thấy lòng an nhiên, hạnh phúc...
    Tối đó, hễ nhắm mắt là anh thấy hình dung ấy, nhưng thời gian trôi, anh cứ phân vân bởi mình đi mây về gió, cưới về rồi người ta có chịu nổi không. Nhà vẫn còn nghèo, anh thì chưa làm nên trò trống gì. Cứ vậy nên mẹ người ta đồng ý cho đàn trai xuống mối hồi nào không hay. Hai tháng sau, vừa đi tàu dầu về, nghe tin người ta sắp lấy chồng, anh nghe buồn nhưng vẫn trơ ra. Nhưng mỗi khi chiếc tàu cồng kềnh chạy dọc trên con sông lớn, thỉnh thoảng thấy người ta hì hục bơi bè ngang mặt, anh chạnh lòng. Anh tiếc sao giờ mới thấy được vẻ đẹp tâm hồn ấy, anh nhớ hồi cấp ba, con gái luôn vây quanh vì cái mặt trẻ thơ của mình, vậy mà giờ chạy tàu, da nhuộm một màu đen bóng, mặt đứng hơn tuổi mà người ta vẫn cứ thương. Anh lại nghèo trong khi nhà họ có của ăn của để. Vậy thì người ta đâu giống đa số con gái bây giờ, chỉ yêu bề ngoài. Nghĩ vậy, anh đánh liều thưa chuyện. Mẹ người ta ngoài mặt tỏ vẻ khó xử, song cười thầm trong bụng, cuối cùng thì bà cũng hả được cơn giận vì anh vô tâm. Tuy thương con, nhưng trong lòng bà vẫn chê nhà anh nghèo khó.
    Một hôm, gặp người ta tình cờ, nỗi nhớ bấy lâu dồn nén rồi theo phản xạ tự nhiên của tim mình, anh gọi thiệt to: “Em!”. Thình lình được anh kêu bằng “em”, người ta ngỡ ngàng, chiếc bè chao đảo rồi hất thân hình nhỏ nhắn xuống sông, anh liều mình để cứu người mình yêu đang hụp lặn dưới dòng nước chảy xiết. Không ai cầm lái, con tàu mất phương hướng, chân vịt máy quay loạn xạ, vì đỡ cho anh nên người ta bị thương, nhưng anh cũng cụt hết mấy ngón chân. Sau đó anh phải đền bù cho nhà dân số tiền cắp củm. Vậy mà anh còn không được mẹ người ta thông cảm.
    Rồi ngày người ta về nhà chồng cũng là ngày anh cố nhích chân ra gốc xoài hoài niệm, thấy nước mắt chảy dài trên gương mặt sạm đen mà mẹ cứ nghĩ vì vết thương ở chân làm đau. Còn người ta, sau đêm động phòng thì mặt sưng vù vì kiên quyết giữ thân với chồng. Người ta muốn giữ cho anh và vẫn chung thủy với cái lần đụng chạm đầu tiên ở dưới cây xoài, làm như vô tình, tay anh khẽ khàng lớt qua khuôn mặt đang nhìn anh trìu mến. Ông Việt kiều nhận ra sự ngoại tình trong tư tưởng ấy nên hành hạ từ thân xác cho đến tinh thần, thế nên dù có con, ông vẫn ngang nhiên bồ bịch, bỏ mặt vợ suốt.
    Hôm nay, buồn quá anh lại muốn chặt cây xoài này cho khuất mắt. Giữ làm gì khi giờ người ta cũng như nó, con cái đùm đề…

Kết Thúc (END)
Trần Như Ý
» Trái Non Trên Cây Xoài Già
» Trái Xoài Non Trên Cây Xoài Già
» Nắng Chiều
» Nỗi Buồn Con Nước
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Làm Mẹ
» Bố Chồng
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Đời Như Ý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Người Dưng Làm Má
» Quà Giáng Sinh
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Mùa Mắm Còng
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Đánh Thơ
» Bà hàng Xóm Da Đen
» Đời Khổ
» Bên Bờ Biển
» Bầu Trời Của Người Cha
» Người Thứ 79