Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Vẫn Còn Hy Vọng Tác Giả: Hoàng Công Danh    
    Khi anh nhướng người nhét cặp vé số vào túi quần thì nhìn thấy bà già. Bà ngồi trên cái ghế nhựa nhỏ, tay giữ một cành mai gầy không một chồi lá lộc. May nhờ cành mai cao vượt tầm đầu người, nên bà không bị khuất giữa đám đông qua lại.
    Thêm một người cô đơn giữa chỗ nhốn nháo này. Cũng như anh, đã ba hôm cứ lẻ loi lượn quanh hội hoa rồi ghé vào quán cà phê cóc vỉa hè ngồi nướng thì giờ. Cuối năm cuối tháng ai cũng kêu chạy đứt hơi cho kịp thế mà anh vẫn thong thả ngồi đây chờ trời tối.
    Năm giờ rưỡi chiều, anh bật điện thoại nhắn tin dò kết quả cặp vé mua hồi sáng rồi thất vọng. Anh không rành món may rủi này, nhưng nghe nói thánh nhân hay đãi kẻ khù khờ, biết đâu. Hên, hay xui, trúng cái độc đắc anh sẽ có tiền trả nợ, sắm sửa ngon lành chứ không phải lang thang ngoài đường trốn tránh mấy ngày tết nhất.
    Giờ thì anh có thêm một nguồn an ủi, một nguồn khích lệ nữa để tin vào mấy tờ vé số. Nếu trúng anh sẽ mua giúp cho bà già cành mai khô khốc kia, coi như làm việc từ thiện chia quả đầu tiên. Chỉ mới nghĩ thế thôi anh đã sướng phát điên lên được.
    Bà già vẫn giữ một tư thế ngồi khom khom, hai tay nắm lấy cành mai. Gốc nhánh cỡ cổ tay được cắm vào cái hộp sữa bột trẻ em. Lâu lâu mới có một người dừng lại chỗ bà, ngắm nghía chút xíu. Kể ra nút cũng khá nhiều đấy, song chỉ được dăm cái nụ vừa bung vỏ trấu, ngoi ra búp xanh bé hơn hạt đỗ.
    "Nếu đây là cây, còn có thể mua về trồng năm sau chơi. Chứ nhánh thì...". Một khách buông lời rồi đi.
    "Hai triệu thôi chú ơi".
    Bà gọi với theo. Người khách không quay đầu lại. Hôm qua đến giờ bà đã hạ giá cả chục lần. Từ bốn triệu khi khách đầu tiên hỏi, rồi giảm mỗi lần hai, ba trăm. Và cái đà xuống giá vẫn chưa dừng. Thêm một khách vừa ghé lại, bà đã nhanh nhảu kêu: "Triệu rưỡi".
    Ngày hai bảy, chợ hoa giờ mới bắt đầu vào cao điểm. Tiếng mấy người kéo xe chở hoa thuê kêu đám đông nhường đường. Lâu lâu bà cũng dịch cái chỗ ngồi qua về để tránh đường cho xe kéo băng qua. Lô hoa cúc sau lưng bà đã bán phân nửa, đôi vợ chồng tươi roi rói bảo huề vốn rồi, giờ bán bao nhiêu lời bấy nhiêu.
    Bà già chỉ một cành mai này thôi, ngồi ba hôm rồi chả thấy ai rước. Đúng khách chê là phải. Người miền Trung chơi cây có gốc có ngọn. Hoa đào miền ngoài đưa vào đây phải nguyên bầu rễ, chứ không như người Bắc chỉ cần mua một nhánh về cắm. Mai cũng thế, phải nguyên cây.
    Chị chủ quán cà phê cóc bưng nước cho khách đưa mắt nhìn qua đường ái ngại buông một câu: "Thà đi quanh chợ hoa xin phụ việc còn kiếm được mấy đồng ăn tết, hơn là ngồi đó chờ thời". Cái chị này không biết đang nói bà già bên kia, hay nói anh chàng ba hôm nay cứ kêu ly đen đá lại vạ vật suốt buổi, ngồi một ghế mà chiếm trọn luôn cả bàn.
    Một ông khách vừa bước tới chỗ bà bán mai. Ông khách chắc tầm tuổi bà, sáu mươi có lẻ. Bà không đon đả mời mọc nói giá, chừng buông xuôi. Vị khách đứng ngắm lâu, đưa tay uốn thử mấy nhánh xem còn tươi không, lại vuốt mấy cái nụ chưa bung, nhìn trời lạnh ngắt ra vẻ tiếc nuối.
    "Cái này mà nở kịp tết tui mua, một bông thôi cũng được".
    Ông khách thắp lên cho bà niềm hi vọng. Lời thách hứa có khi chỉ là một kiểu từ chối khéo rồi đi. Nhưng trông ông già cũng tử tế, hẳn không đến nỗi. Kể từ đó có ai ghé hỏi bà lại nâng giá. "Ba triệu, không thêm không bớt".
    Trời không hửng chút nắng nào. Có vẻ rét hơn nữa. Không mưa là may, rét càng đúng không khí xuân. Đợt rét đậm cuối năm kéo từ giữa chạp làm cho mai trong vùng nín nụ hết cả. Rét, hoa gì cũng tươi lâu trừ giống mai vàng. Và rét bây giờ đang phản bội bà.
    Ai đó mang đến cho bà một cái thùng xốp. Bà rút cành mai chuyển qua, xin thêm cát đổ đầy vào cho cành cây đứng vững, khỏi vịn. Có lẽ bà không lường trước rằng phải ngồi lâu thế này, nên hôm trước mới xuề xòa cắm đại vào cái hộp sữa.
    Người ta mách bà cách kích thích mai nở nhanh. Nước ấm tưới gốc, bà rót đẫm cát trong thùng xốp. Lại thắp một nắm nhang để khói bay lên cho ấm ngọn cành.
    Mùi nhang thơm vào tận quán cà phê cóc, chỗ anh chàng đang ngồi. Vị tết bùi ngùi thiêng liêng. Anh nhắm mắt thưởng thức, hay đang nhẩm thầm khấn niệm.
    Cặp vé chiều nay lại trật, cũng là chuyện thường tình.
    *
    Ba mươi tết, trời hửng nắng, ấm hẳn. Tới trưa, chùm nụ mai của bà đã hé. Trời không phụ công bà già hai hôm tưới ấm xông nhang. Dù trên búp chỉ mới hé vàng như cái dấu nẻ chân chim, nhưng ngồi bên này quán cóc anh cũng nhìn thấy được.
    Anh nhào qua đường, đến chỗ bà già ngắm thật đã cái màu vàng hoa vừa hé. Không chỉ một hoa, cả chùm năm bông luôn. Chỉ cần thế thôi, chỉ cần trời kiểu này thôi tới chiều nó sẽ bung hoa cho mà xem.
    Bà đưa tay đẩy anh ra. "Cẩn thận nó rụng chú ơi". Ánh mắt bà liếc lóm, nửa trông chừng mấy bông mai, nửa ngong ngóng xa xa.
    "Cho cháu sờ hoa chút lấy may". Anh đã chạm được vào cái màu vàng bé xíu trên nụ. Một tín hiệu khởi sự của may mắn. Rồi thọc tay vào túi quần, vé số vẫn ở đấy. Chỉ mấy tờ vé thôi, không còn gì khác. Nó cũng là niềm hi vọng cuối cùng của anh trong năm nay.
    Trưa cuối năm chợ hoa đông nghẹt, nhờ nắng kéo chân người ta ra đường. Người mua sắm đã đành, người không sắm thì ngắm hoa tạo dáng chụp ảnh đăng Facebook. Và không ít người đi để săn rẻ mấy chậu hoa bán tống bán tháo. Dân buôn từ trước đã thống nhất quyết không bán phá giá, không tự hại nhau phút cuối. Thế mà chỉ mới qua đầu giờ chiều, mấy hàng hoa bắt đầu đại hạ giá ào ào.
    Bà già quyết không hạ giá, mặc kệ thiên hạ bán mua. Họ nhiều họ giảm bán cho nhanh, bà chỉ mỗi cành này, nó giờ đã nở được rồi. Đám đông chen lấn khiến bà phải dịch lùi dần chỗ ngồi vào sâu trong bãi, cuối cùng bà được cái chỗ khá ưng ý là kế bên cột đèn cao áp. Chỗ này có vẻ an toàn cho mấy cái bông mai hiếm hoi.
    Trời chiều ba mươi tối nhanh. Dòng người rã đám hoa xuân vội vàng. Anh thì chết lặng trước mấy con số cuối cùng hiện nơi màn hình điện thoại. Anh đã thuộc lòng dãy số trên tờ vé, và không cần phải mở ra đối chiếu nữa. Anh biết, trật nốt.
    Đèn vàng rọi sáng khu chợ hoa, rọi xuống chỗ bà già giờ không còn ngồi nữa mà đứng hẳn. Bà đứng vẫn thấp hơn cành mai chút xíu. Năm cái hoa mai đã nở khum khum rõ ràng. Cả bà, cả cành mai cũng rõ ràng trong cái đêm ba mươi chợ hoa đã thưa hẳn người. Ai muốn tìm ai lúc này quá dễ. Sao ông khách hôm trước vẫn chưa đến.
    Anh vò cặp vé, rồi như chưa hả giận, lại măn mo mở nó ra để xé nát vụn, tung lên cao. Cũng phải đi một vòng hưởng cái không khí chợ hoa ngày tết, dù nó đã tàn tạ hết rồi.
    Cuối chợ hoa, anh bắt gặp ông khách hôm trước vào hỏi giá cành mai chỗ bà già. Suýt chút nữa anh đã nhào đến túm lấy ông kêu mai nở rồi, quay lại mà mua cho người ta kẻo tội. Nhưng anh tỉnh ra, anh không có quyền trong việc này.
    Và anh quay lại chỗ bà già. Động tác nhanh nhạy giật lấy cành mai.
    "Để cháu giữ cho. Bà đi đến cuối bãi nhanh lên, ông khách đang ở đó".
    Bà già tỉnh hẳn ra.
    "Khéo rụng, chú. Tui còn được cái này ăn tết, chú đừng lừa tui tội nghiệp".
    "Nhanh lên bà, không ông đi mất".
    "Nhưng... Lỡ chú lấy của tui".
    "Bà cho cháu cũng chả thèm. Nợ đòi sau đít còn rước thêm cái của nợ này làm gì. Xu lủng trong túi còn không có, nói chi mai với miếc".
    Bà toan đi được dăm bước, quay lại. Lần khần.
    "Thôi để cháu vác nó đi theo bà".
    Rồi không đợi bà đồng ý, anh rút cành mai khỏi cái hộp cát. Tựa cành trên vai, anh như người có tiền vừa tậu được cành mai đón xuân. Bà già dắt cái xe đạp cà tàng đi phía sau, dây xích mòn nghiến bánh răng khô khốc kêu lụp cụp.
    Chín giờ đêm, chợ hoa giờ chỉ còn là một cái bãi trống ngổn ngang những chậu cúc bị đập vỡ tanh bành. Vài người cuối bãi đang uể oải xếp đặt đồ lên xe, phì phèo phun khói thuốc, mặt mày không chút hớn hở. Giờ mà còn ở đây thì đúng là chỉ có đám thất bát. Anh hỏi thăm về ông già mặc áo dạ xám lúc nãy.
    "Ông già lởn vởn tối nay ấy à. Về rồi. Mất tiền giữa chợ mấy ngày tết nhất đố mà tìm cho được".
    Anh giúp bà buộc cành mai vào xe đạp. Xong anh rút từ túi ra hai tờ vé số, cười mếu máo.
    "Bà một cái, cháu một cái. Vé này qua năm mùng bốn mới xổ. Thôi, chia nhau hi vọng ba ngày tết".
    Bà nhét cái vé cạp quần, dắt xe đi lầm lũi. Anh ngắm theo, thấy nhúm hoa mai trong đêm như những con đom đóm nhập nhòa.

Kết Thúc (END)
Hoàng Công Danh
» Hàng Xóm Một Người Thọt Chân
» Bầy Én Mùa Xuân
» Xập Xình
» Bông Hồng Đá
» Bước Dài Dai Dẳng
» Vẫn Còn Hy Vọng
» Để Lại
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Làm Mẹ
» Bố Chồng
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Đời Như Ý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Người Dưng Làm Má
» Quà Giáng Sinh
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Mùa Mắm Còng
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Đánh Thơ
» Bà hàng Xóm Da Đen
» Đời Khổ