Chỉ căn hộ số 709 mở cửa. Phía ngoài luôn để một đôi dép tổ ong mầu xanh đã cũ. Mỗi lần ngang qua tôi đều ghé mắt tò mò vì bị thu hút bởi tiếng người thân tình. Một bà già trùm khăn nhung tím ngồi bên chiếc bàn gỗ kê bên cửa sổ, luôn tay rót nước trà. Tích trà của bà ủ trong một quả dừa khô ngả mầu nâu sậm.
Thành phố ôm ấp những con người bé nhỏ và cô đơn trong sự vây bủa của những dãy nhà cao tầng, dây điện và biển quảng cáo. Những con người lọt thỏm vào không gian của trăm thứ âm thanh, tầng tầng khói bụi và vô số mầu sắc lấp lánh. Tôi ngồi vào chiếc ghế xám muộn mất tám phút. Gã quản lý lết đôi chân chậm chạp, tích chữ X đen xì lên bảng chấm công rồi ngã người vào chiếc ghế da to sụ.
★ ★ ★
Trong thành phố cô đơn, may mắn là tôi có Ly. Chúng tôi cùng quê, cùng sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó. Ly nhận lời làm người yêu tôi ngay khi nàng bỏ công việc thợ cắt tóc ở quê để lên thành phố làm nhân viên cho một quán massage trong ngõ chợ. Ly ngồi vắt đôi chân dài thon trên chiếc ghế nhựa mầu đỏ. Ðôi mắt mở to nhìn ra ngoài cửa đợi khách. Dòng người trôi qua vội vã trước mắt nàng. Nàng càng mong ngóng, họ càng vội vã. Nàng càng tươi cười, họ càng lạnh lùng. Nàng cứ ngồi thế, rất lâu. Thi thoảng có một vài vị khách theo nàng vào trong.
Tôi đưa Ly về tận căn phòng trọ trên tầng áp mái nằm trong ngõ hẹp hắt ánh điện vàng vọt, âm ẩm mùi rác và nước thải.
Ngang qua căn hộ 907, tôi ghé mắt, bà cụ trùm khăn nhung tím vẫn ngồi bên bàn trà. Giọng nói đều đều từ căn phòng. Tôi ngồi xuống cạnh cửa. Lặng nghe tiếng nói chuyện ân tình phát ra từ phía bên trong. Lần này là giọng của một người phụ nữ trung tuổi. Tiếp đó là giọng hân hoan vui mừng của mấy đứa trẻ.
★ ★ ★
Tôi ngồi vào chiếc ghế xám. Gã quản lý đập tập bản thảo xuống bàn, cặp mắt kính trễ xuống tận đầu mũi: Chưa chi tiết. Tôi im lặng ôm mớ bản thảo về bàn trước đôi mắt thương hại của cô bạn đồng nghiệp. Tôi viết đơn nghỉ việc. Ông giám đốc hạ cặp kính xuống nhìn tôi như một kẻ từ hành tinh xa xôi. Trong thành phố này để tìm một công việc không dễ. Vậy mà tôi lại quyết định viết đơn nghỉ việc.
Tôi không nói với Ly tôi xin nghỉ việc. Tôi sợ em thất vọng về mình và càng sợ bố mẹ tôi thất vọng về tôi hơn.
★ ★ ★
Tôi ra khỏi nhà như mọi ngày, đúng bảy giờ. Ngang qua căn hộ số 907. Cửa căn phòng đã mở. Phía ngoài cửa là một đôi dép tổ ong mầu xanh đã cũ. Tôi đi chậm lại để nghe âm thanh phát ra từ bên trong. Là giọng nói của một người đàn ông trung tuổi. Giọng nói ôn tồn và trầm ấm. Bà già vẫn trùm khăn nhung tím ngồi bên ấm trà, mắt chăm chăm nhìn về phía trước. Thi thoảng miệng bà mấp máy. Tôi không nghe rõ bà nói gì với người khách lạ. Chén trà trên bàn bốc khói thơm nhè nhẹ.
Tôi đến tìm Ly. Em ngồi đợi khách trên chiếc ghế mầu đỏ. Ðôi mắt mệt mỏi và buồn bã. Không có vị khách nào theo em vào trong. Tối qua ngõ thấy Ly ngồi trên xe máy của một người đàn ông lạ. Gã chừng hơn năm mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, ăn mặc kiểu bụi bặm. Trong ánh điện tôi thấy bờ vai em vàng vọt, gầy guộc. Tôi quay xe ra khỏi con ngõ hẹp, len lách về khu chung cư. Những tòa nhà cao tầng hắt ra thứ ánh sáng từ những ô cửa nhỏ. Những con người biệt lập trong không gian riêng của mình trên những ô nhà cao tít.
Chỉ căn hộ 907 cửa vẫn mở. Ðôi dép tổ ong mầu xanh vẫn đặt ngay ngắn phía ngoài. Tôi ghé mắt nhưng không nhìn thấy bà cụ. Chỉ thấy giọng nói người đều đều. Trên bàn, chén trà lơ phơ khói. Bà cụ bỏ khách một mình đi đâu?
★ ★ ★
Ly chuyển đến ở trong căn phòng trên tầng cao nhất của ngôi nhà năm tầng khang trang. Ðồ đạc trong phòng đầy đủ, tiện nghi. Chủ nhà là người đàn ông cao lớn, tầm năm mươi tuổi, góa vợ.
Tôi đón Ly dưới cổng. Ông chủ nhà ra mở cửa, nhìn tôi nhếch mép cười. Ly ngồi sau, choàng tay ôm vai: Dạo này nhìn anh gầy và xanh xao quá. Tôi nói anh mới nghỉ việc. Ly tròn mắt, công việc đang tốt thế sao anh lại bỏ? Tôi bảo tôi sợ mài quần trên chiếc ghế mầu xám. Ly nhìn tôi. Cái nhìn xa xôi.
Mấy ngày sau đó chúng tôi không gặp nhau. Tôi đến nơi Ly ở mấy lần nhưng đều chỉ nhận được cái cười thương hại của ông chủ nhà. Tôi đến quán massage trong ngõ chợ, họ nói em không còn ngồi đợi khách ở đây nữa.
Tôi cho xe trôi trên đường phố, không biết dừng nơi nào. Dòng xe nuốt chửng tôi. Thành phố bao vây tôi. Trăm ngõ nhỏ mà sao tôi không tìm thấy một con ngõ thân thuộc.
★ ★ ★
Tôi nhận làm công việc dọn nhà theo giờ. Công việc đơn giản chỉ cần đến đúng địa chỉ nhà chủ thuê và lau dọn nhà cửa. Hết giờ ra về và nhận tiền công. Một ngày tôi nhận làm cho nhiều căn nhà. Lần này là địa chỉ… tại chính khu chung cư của tôi. Căn hộ số 907...
Ðôi dép tổ ong mầu xanh để phía ngoài cửa. Bà cụ trùm khăn nhung tím ngồi bên bàn trà. Giọng nói ôn tồn phía đối diện. Tôi nghĩ chắc bà cụ đang tiếp vị khách quen thuộc của mình. Tôi nhấn chuông. Một hồi lâu không thấy bà cụ đứng lên đón khách. Tôi nhấn chuông lần nữa. Bà cụ vẫn ngồi yên chỗ cũ. Tôi bước vào nhà cất giọng. Bây giờ bà cụ quay mặt ra. Gương mặt bà lạ lẫm, đôi mắt cố mở to hết cỡ. Cứ như thể lần đầu bà nhìn thấy khách vào nhà. Tôi nói cháu được thuê đến dọn nhà. Bà cụ gật gật đầu, đứng dậy mời tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ phía đối diện. Chén trà trên bàn đã nguội ngắt.
Bàn trà của bà kê sát ô cửa sổ nhìn ra một khu vườn nhỏ để chậu hoa và cây cảnh. Tôi không đủ thời gian ngồi uống trà. Một chén trà mới được rót ra, đặt phía đối diện, mùi thơm thoang thoảng...
★ ★ ★
Lần này tôi đến sớm hơn. Chưa thấy vị khách của bà đến. Bà đặt tích trà vào quả dừa, theo tôi lên gác, tỉ mẩn nhặt nhạnh những đồ dùng rơi vãi cho gọn vào túi bóng. Chắc bà tiếc không nỡ vứt đi. Xong xuôi, bà lại ngồi vào bàn, kéo tay tôi xuống ghế: Uống với tôi một chén trà. Tích trà còn nóng hổi. Bà rót ra chén, tay run run. Bà cụ nhìn tôi định hỏi gì đó rồi lại nhìn ra ngoài khu vườn. Chén trà trên bàn bốc khói thơm ngát. Tôi nhấp một ngụm. Vị trà chan chát đầu lưỡi rồi ngòn ngọt cổ họng, lan dần cơ thể một cảm giác sảng khoái… Lâu lắm rồi tôi không uống trà. Tuổi trẻ quen cà-phê, bia rượu. Ðiện thoại gọi. Tôi vội vã đi ngay.
Mùi trà thoang thoảng…
★ ★ ★
Ngày cuối cùng tôi dọn nhà cho căn hộ 907. Không còn đôi dép tổ ong mầu xanh ngoài cửa. Vị khách của bà không tới? Bà mời tôi ngồi vào chiếc ghế đối diện. Tay run run nhấc chiếc tích trong quả dừa rót một chén trà. Tôi nhấp một ngụm, khen trà ngon. Bà cụ cười hiền, khoe hàm răng đen. Bà hỏi nhà tôi ở đâu. Cha mẹ còn không? Nhà có mấy anh, chị em? Tôi nói cháu ở quê lên. Bà bám chặt tay, mắt rưng rưng. Bà bảo bà cũng ở quê, cả đời bà tưởng gắn với quê. Nhưng bà chỉ có một người con trai. Bà phải theo lên trên này. Cũng vì thương con, cho con yên tâm làm ăn không phải suy nghĩ về mình lại được gần con, gần cháu nên bà đồng ý theo con lên đây ở. Bà lạ lẫm với mọi thứ trong nhà. Từ chiếc ti-vi, tủ lạnh, bếp từ... Cả không gian im ắng và chật hẹp này nữa. Chuông điện thoại reo. Tôi lại vội vã hòa vào dòng người.
Tôi chạy dài với những đợt thuê làm liên tiếp. Mỗi lần ngang qua căn hộ 907 tôi đều thấy bà cụ ngồi bên chiếc bàn gỗ kê sát cửa sổ. Không thấy giọng nói trong căn phòng. Chắc bà đang đợi khách tới.
★ ★ ★
Căn hộ 907 cửa không mở. Không có đôi dép tổ ong mầu xanh ngay ngắn ngoài cửa. Chắc vị khách của bà hôm nay không đến. Không khí im ắng bao trùm. Tôi mệt mỏi về phòng, vùi mặt vào gối ngủ.
Cửa căn hộ 907 không mở. Tôi đứng lặng phía bên ngoài. Hình dung đôi mắt bà cụ và nụ cười ấm áp. Hương trà thoang thoảng thơm.
Những ngày sau nữa tôi vẫn ngang qua căn hộ 907 nhưng cửa không còn mở. Ðôi dép mầu xanh phía bên ngoài cũng không có. Không còn nghe tiếng người thân tình, không còn mùi trà thơm ngát. Chỉ có tiếng bước chân người vọng vang, tiếng cánh cửa đóng sầm lại. Tĩnh mịch.
Lần này chủ căn hộ 907 lại yêu cầu tôi tới dọn dẹp. Tôi đến từ sớm. Căn hộ đóng cửa. Tôi nhấn chuông. Ra mở cửa là một người đàn ông gầy gò, nước da trắng mà đã mấy lần tôi cùng chung thang máy. Anh chỉ tôi dọn hết những thứ trong căn buồng ở tầng trệt. Ðó là căn buồng nhỏ kê một chiếc giường đơn với chăn gối gấp gọn gàng. Vài thứ vật dụng cũ kỹ. Trong góc, những chiếc bao tải buộc cẩn thận: Bao đồ chơi bằng nhựa của trẻ con đã hỏng, bao quần áo cũ, chồng giấy báo, túi nilon, bao đựng lon bia, chai nhựa… Cứ như căn buồng của một người chuyên nhặt nhạnh đồng nát. Người thanh niên nhìn tôi: Cậu mang đi hết giúp. U tôi gom mọi thứ vứt đi bảo để mang về quê. Nhưng nay bà mất rồi.
Tôi im lặng. Bà cụ mất rồi sao? Mẹ tôi bị bệnh nặng, bà chỉ muốn an nghỉ ở quê.
Tôi thu dọn những đồ dùng đã cũ ra khỏi nhà.
- Còn cái này nữa, anh mang đi giúp tôi!
Một chiếc đài bán dẫn nhỏ được đặt ngay ngắn trong chiếc hộp gỗ trên ô cửa sổ. Tích trà vẫn nằm trong quả dừa khô ngả mầu nâu sậm. Hai chiếc chén trên bàn lăn lóc… Tôi thấy bà cụ ngồi cạnh bàn, tay run run rót nước trà. Mùi trà thơm ngát. Mắt bà như cười. Bà kể chuyện ở quê bà. Chuyện trồng rau, cấy lúa, chuyện những cô gái làng muộn chồng… Câu chuyện cứ thế kéo dài cho tới khi hai chén trà trên bàn đã cạn.
Tôi bật đài. Một giọng nói đàn ông ấm áp và thân tình. Lát sau là giọng nữ, nhẹ nhàng, thánh thót… rồi đến giọng trẻ con ngây thơ và hồn nhiên. Ðã lâu tôi mới lại được nghe tiếng người ấm áp và thân tình như thế.
Mỗi lần ngang qua, tôi vẫn nhìn vào căn hộ, hình dung ra bà già trùm khăn nhung tím ngồi bên bàn trà đợi khách…
Kết Thúc (END) |
|
|