Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Nắng Ở Đồi Hoang Tác Giả: Cao Nguyệt Nguyên    
    Chiều tím nửa đồi hoang thì có một người đàn ông lạ mặt dẫn theo một đứa con gái nhỏ đi về phía đồi cháy. Hắn trạc tuổi bốn mươi, dáng cao ráo, gương mặt khắc khổ. Lý nép ở vách cửa nhìn theo. Miệng nhếch một nụ cười mà tự dưng thấy trên má mình nước mắt rơi.
    Ở cái đồi hoang này, bao nhiêu năm nay vẫn chỉ mấy chục nóc nhà, toàn lũ đực rựa, bò từ dưới đáy bùn bò lên. Đứa tù tội, đứa trốn nợ, đứa bỏ vợ hận đời chứ không người lương thiện nào muốn ở. Người ở đồi hoang, sống bằng nghề chặt gỗ bán, và săn cá suối. Những khoảng đồi dần trống trơn, cứ loang dần, loang dần... Lý cũng nương vào đấy. Mỗi đêm, đàn ông đến, mang theo mồi thơm, để trả công cho Lý. Rồi ngày cũng qua, đợi đến khi già rồi chết.
    Có một thằng đàn ông gần như đêm nào cũng đến, nó là thằng hung hăng nhất khu này, tự nhận là con sói đực khỏe nhất. Nó bất cần mọi thứ, nhưng cần đàn bà. Nó muốn Lý là của riêng. Như tối nay, chỉ cần nghe tiếng nó đạp chân vào vách là biết. Cánh cửa mở, nó lao vào nhà, treo xâu cá suối lên trên vách. Ánh đèn làm những vảy cá mầu bạc ánh lên. Từng động tác rất nhanh, rất thành thục, không chút e ngại của bạn tình. Tóc Lý rũ ra, mặt loang loáng mồ hôi.
    - Chiều có người mới đến đấy - Tiếng Lý thở dài.
    - Đừng mơ tưởng tới nó, thằng ấy là bạn tao, vợ nó chết, mới đi tù về, dắt con lên đây lập nghiệp.
    - Tôi chả quan tâm. Nhưng nhìn tội đứa nhỏ. Nó giống tôi ngày xưa.
    Đêm, Lý không ngủ được. Lý mở cửa đi ra, mùa này sương bắt đầu sậm hơn, đứng ngoài trời một lúc đã ướt như người giội nước. Bước chân dẫn Lý đi về phía đồi cháy, dưới chân là những tàn tích của vụn than, cây rừng bị đốt. Gần thật gần, đến bên mảnh bạt căng chéo qua hai thân cây kia, Lý thấy hai bố con người đàn ông đang nằm co ro trong ấy. Chiếc áo khoác bông dày phủ lên đứa nhỏ. Rắc! Cành cây mà Lý bám vào vụt gẫy.
    - Ai đấy? - Tiếng người đàn ông quát lên.
    Lý vùng chạy, như một con sói quen đường, chỉ thoáng chốc đã mất tăm trong màn sương dày đặc. Người đàn ông không dám bỏ mặc con gái ở một mình nên đành quay lại.
    Sáng sớm, lão Há đã mang nào dây, nào thuổng cuốc đến chỗ hai bố con người mới đến. Hai gã ngồi châm điếu thuốc. Thuốc ở đây cũng làm từ lá rừng, cay xẹt óc, mùi gây. Vừa rít một hơi, gã đàn ông đã ho sụ sụ. Lão Há nhìn thằng bạn. Bao năm nay, vào tù ra tội, mà thằng Lâm vẫn thế. Trước đây, hai thằng từng xông pha muôn nẻo, bạn thân chí cốt từ nhỏ. Rồi tản cư, rồi mỗi đứa một phương. Khi gặp lại nhau là lúc trong tù. Lâm đi buôn lậu bị bắt, còn Há giết thằng tình nhân của vợ. Khi Lâm ra tù thì vợ vừa chết, để lại đứa con thơ, người thân dè bỉu không thương xót. Quẫn chí, hai bố con dẫn nhau đi. Đang lúc bơ vơ thì Lâm gặp lại Há ở bến tàu, hôm ấy lão đi cùng xe chở gỗ. Nghe xong, Há xua tay, đời không dung thì lên với tớ. Đồi hoang. Hôm qua, Há chia đôi nồi niêu, chia đôi cả thùng gạo của mình cho bạn. Hôm nay lại hì hục sang dựng nhà. Ân tình ấy Lâm chôn sâu trong bụng.
    *
    * *
    Mấy ngày hôm nay, sau khi cuốc đất, làm nương Lâm đều dành thời gian đi thăm thú vùng đất mới. Mấy chục nóc nhà ở đây toàn đàn ông, họ đi vào rừng từ sáng đến tối mịt mới về. Người nào vai cũng trầy da tróc thịt vì vác gỗ. Anh thầm nghĩ, đáng lẽ nơi này phải được đặt tên là xóm Các Ông mới đúng. Nhưng bất ngờ thay giữa dòng suối lại có người đàn bà đang tắm giữa ban ngày ban mặt. Da thịt trắng nhưng nhức, tóc xõa dài sau lưng khiến Lâm giật mình. Có lẽ đấy là cô Lý mà con gái anh nhắc đến hôm nào. Lập tức, Lâm quay lưng lại, đánh tiếng.
    Lý quay đầu lại thấy gã đàn ông mới đến tay xách đôi thùng thì bật cười.
    - Anh cứ xuống lấy nước đi. Có gì phải xấu hổ, đàn ông ở vùng này ai cũng nhìn thấy tôi trần truồng hết rồi.
    Lạ đời, sao lại có người đàn bà táo tợn đến vậy ở cái chốn này. Lâm đỏ mặt bỏ đi.
    Tối hôm ấy, khi đã lai rai xong chai rượu và mấy con cá suối, lão Há bắt đầu ê a hát mấy câu xưa cũ, lâu lắm rồi lão không hát nên cái giọng cứ khe khé ở cổ như người ta bóp nghẹn vậy. Còn Lâm, hình ảnh người đàn bà cứ ám ảnh anh từ chiều đến giờ. Nên không thể không hỏi.
    - Này, ở vùng này cũng có đàn bà à?
    Lão Há dừng bặt lại.
    - Cậu gặp nó rồi à?
    - Ừ, chiều nay, bên suối.
    - À, con đĩ hoang ấy mà. Nó đã ngủ hết với bọn đàn ông vùng này. Chỉ cần xâu cá, cậu cũng ngủ được với nó.
    - Sao lại thế?
    - Kiểu phải vậy. Ngày xưa hai bố con nó đến vùng này, sau rồi bố nó chết khi nó mười hai. Từ ấy nó sống một mình rồi làm đĩ. Đừng tử tế với nó. Thích thì ngủ thôi, chứ chớ dại mà nghĩ xa xôi.
    Tự nhiên tim Lâm như bị người ta thò tay vào bóp một cái. Lâm quay sang nhìn đứa con gái của mình đang ngồi chơi. Nghe câu chuyện của Lý, Lâm cảm thấy xót xa. Lão Há thấy Lâm im lặng thì mất hứng đứng dậy chuẩn bị ra về.
    - Đi làm nhá. Xâu cá đã chuẩn bị kia. Hiểu chứ?
    Trước khi ra về, lão Há còn huých vai Lâm một cái đầy ngụ ý. Rằng lão lại mò sang bên nhà Lý, và cái xâu cá kia mới thật rẻ rúng làm sao.
    Nhưng cái xâu cá ấy hôm nay thật vô duyên khi đập bao nhiêu lần cửa vẫn không được mở. Rõ ràng trong nhà có tiếng động, thế mà nó không ra. Lão Há đành treo xâu cá ấy trước cửa rồi bỏ về. Đợi khi bóng lão khuất dần, Lý mới mở cửa. Không hiểu sao hôm nay Lý buồn quá, cái cảm giác bao năm Lý chưa buồn như vậy, thật mơ hồ nhưng sắc nét. Khi gã đàn ông bên suối kia bỏ đi, Lý mới thấy thẹn cho thân mình, vừa lạ lẫm khi lần đầu có kẻ chê da thịt. Lý thấy chút tự ái và tủi hổ dâng lên trong lòng.
    Suốt mấy ngày liền, Lý không mở cửa. Đêm, lũ sói đực lồng lên dẫm nát hết những bông sim, bông mái quanh nhà. Chúng nó bỏ đi, và vặc lại một bãi nước bọt “xem mày bướng được đến bao giờ. Cái bụng mày đói thì nó khắc lên tiếng”. Lý cứ ở đó, lìm lợm không ra khỏi nhà, bờ vai Lý nặng trĩu, đầu đau và ngây ngấy sốt. Bao năm nay có bao giờ cô biết ốm đâu. Thế mà giờ mệt quá.
    Có tiếng gọi ở ngoài cửa, không phải tiếng đập bằng chân khiến Lý giật mình.
    - Cô Lý ơi!
    Lý cố gượng dậy nhòm ra cửa. Đấy chính là gã đàn ông mới đến vùng này, nhìn cái áo may ô bạc mầu và trên tay gã cầm một xâu cá suối. Không hiểu hắn ta muốn gì? Có lẽ gã đã được mấy con sói đực mách lối đến đây. Lý nhoẻn miệng cười chua chát. Mở cửa, nhìn gã bằng ánh mắt dò xét.
    - Tôi có xâu cá suối mới bắt, mang sang biếu cô!
    Lý nhìn xâu cá và nhìn gã đàn ông kinh ngạc.
    - Anh không muốn vào nhà thật ư?
    Lâm lắc đầu và nở một nụ cười chân thành.
    - Anh không khinh tôi chứ?
    - Không. Ở đồi hoang này, ai cũng khổ như nhau, thương còn không hết nữa là khinh. Bản thân tôi cũng đâu tốt đẹp gì.
    Lý cầm xâu cá sững lại trước cửa. Đây là lần đầu tiên, có người cho cô mà không đổi chác. Rõ ràng người đàn ông này khác so với lũ người ở đây. Hắn sống có tình đến thế sao phải vùi đời ở đây?
    Sau mấy hôm lồng lộn, cuối cùng con sói mạnh nhất vùng cũng chịu nhún nhường, nó mò đến bên cửa nhà Lý, lần này không dùng chân đạp, mà dùng tay gõ nhẹ, cái giọng ngọt thật ngọt cất lên. “Lý ơi, Lý ơi! Mở cửa cho anh!”. Nhưng đáp lại là tiếng quát chua ngoa: “Chúng mày rặt một lũ đểu, chúng mày lột quần tao khi đám tang bố tao còn chưa xong. Chúng mày có coi tao là con người đâu”.
    Lão Há cười ha hả.
    - Đúng, mày không phải con người. Cả lũ chúng ta nữa. Tất cả đều không phải người hiểu không.
    Nhìn thấy con dao sáng lên trong tay Lý, lão Há chùn lại, rồi như nhận ra điều gì, lão quay lưng bỏ đi.
    *
    * *
    Trên sườn đồi, ngô đã lên bằng đầu gối, một sức sống đầy hy vọng đang trỗi dậy. Mỗi sáng trên đường băng qua đồi cháy để vào rừng, tất cả lũ đàn ông đều ngỡ ngàng khi thấy trên mảnh đất cháy trơ trụi ngày nào đang dần xanh ngắt. “Cái thằng gà trống nuôi con bày ra trò đấy chứ”.
    Còn Lý, cô cũng tự nuôi mình bằng cái măng, con cá. Mặc kệ những ánh mắt ngày đêm dòm ngó. Cô cũng học cách tự may vá lấy mình và cho cả trái tim rách nát ngàn vạn mảnh. Lý may cho con gái Lâm chiếc áo mới, nhìn nó hạnh phúc mà Lý thấy vui lạ.
    Chiều nay hai bố con Lâm vừa đi thăm ruộng ngô về. Chỉ nửa tháng nữa là cả nhà sẽ chật ních mầu ngô vàng rộm, rồi Lâm sẽ bán đi, sẽ mua quần áo mới cho con, mua cả sách để dạy nó học. Ôi tương lai thật huy hoàng!
    Gần nửa đêm, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, nhưng không có biểu hiện gì của một cơn bão hay lốc. Rồi những tiếng rào rào vã xuống. Hai bố con giật mình vùng dậy. Mắt còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một đợt đá mới vã xuống. “Mưa đá” Lâm chỉ kịp hét lên rồi lao ra ruộng ngô. Một cách tự sát thật ngu ngốc. Những viên đá đập vào đầu, vào thân hình anh tơ tớp, máu loang đỏ mặt. Trước mặt anh, ruộng ngô bị dập tơi tả. Lâm cũng thấy mình gục xuống, mắt hoa đi. Đâu đó có cánh tay đỡ anh dậy, rồi phủ chụp trên người anh.
    - Cô Lý?
    Tiếng Lâm lạc đi.
    - Anh phải sống, đừng để đứa bé giống tôi, thành đứa đàn bà hoang ở đồi này.
    Khi tỉnh lại, Lâm thấy lão Há chạy theo bên cạnh.
    - Qua rồi, cậu vẫn sống Lâm ạ.
    - Cô Lý đâu?
    Lão Há không trả lời, cúi mặt, nét đau khổ hằn lên thành những rãnh râu.
    Một tuần sau, Lâm xuất viện, lão Há dẫn bố con Lâm đến ngôi mộ nằm trên sườn đồi. Trên mộ, ai đó đã chất đầy những bó hoa mua tím. Nắng ở đồi hoang khiến mầu của nó thêm sẫm, đượm buồn và hiu hắt. Mắt Lâm bỗng nhòe đi. Câu nói của Lý đêm hôm ấy cứ vang mãi bên tai. “Anh phải sống, đừng để đứa bé giống tôi, thành đứa đàn bà hoang ở khu đồi này”. Lâm ôm chặt con gái vào lòng giữa nắng chiều đang tắt.
    

Kết Thúc (END)
Cao Nguyệt Nguyên
» Nắng Ở Đồi Hoang
» Chiếc Khăn Len Màu Đỏ
» Thương Một Bờ Vai
» Về Lưng Chừng Gió
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Làm Mẹ
» Bố Chồng
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Đời Như Ý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Người Dưng Làm Má
» Quà Giáng Sinh
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Mùa Mắm Còng
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Đánh Thơ
» Bà hàng Xóm Da Đen
» Đời Khổ
» Bên Bờ Biển
» Bầu Trời Của Người Cha
» Người Thứ 79