Anh thương yêu!
Anh luôn hỏi tại sao em lại chọn anh mà không phải ai khác để làm người yêu và có thể sẽ là người chồng trong tương lai của mình? Em chưa bao giờ trả lời anh, không phải vì em không thể trả lời mà vì câu trả lời rất dài, nó là câu chuyện về tuổi thơ vất vả, nó cũng là câu chuyện về người anh thiên thần của em, một thiên thần mà em đã thấy lại một cách sống động qua anh.
Anh biết không? Mỗi lần trời mưa to là em không ngủ được,mưa to mà có sấm chớp thế này em lại nhớ tới những ngày tháng cũ, những ngày thơ ấu bên cạnh anh trai em. Anh có biết vì sao không? Bởi vì mái nhà em bị dột, mỗi lần mưa là nước mưa rơi đầy xuống giường anh Hiếu ướt đẫm, và em lại gọi anh ấy dậy sang ngủ chung với em. Em đã lớn lên trong căn nhà dột nước mưa đó cùng người anh trai làm nghề chạm trổ của mình. Anh trai em phải nghỉ học khi vừa hết lớp 7, anh ấy nghỉ học một cách tự nguyện vì thương mẹ phải nuôi 3 anh em đi học cùng lúc, anh ấy nghỉ học vì muốn em được đi học tiếp, em là niềm tự hào của anh ấy với bạn bè, với tất cả mọi người trên thế giới này.
Chúng em có một tuổi thơ thật sự rất dữ dội, thật thiếu thốn về cả vật chất lẫn tình cảm, tình cảm của người thân và của cả những người hàng xóm. Chúng em không được ai thương hại, không được ai quan tâm hay cho bất kì thứ gì. Bọn em đi học lúc nào cũng phải đi bộ, không được ăn sáng, rất ít khi đóng tiền học đúng thời gian quy định. Em còn nhớ khi em không có tiền đóng học cô giáo chủ nhiệm lớp 2 của em đã nói với em rằng nhà trường đã tạo điều kiện cho em, thưởng sách hàng năm cho em vì lí do học sinh nghèo vượt khó thế mà em và gia đình lại không biết đường mà đóng tiền học, làm mất thi đua của lớp, ý thức kém và vv… những lí do để hạ thấp danh dự của em trước bạn bè chỉ vì 80 nghìn tiền học phí.
Em đã khóc và về nói với mẹ và anh Hiếu, nhưng lúc nào cũng chỉ anh Hiếu là lắng nghe và an ủi em, còn Mẹ quá bận rộn với những lo toan của cuộc sống nên chỉ biết quay lại trách móc cô giáo quá đáng, Mẹ không biết rằng đối với những đứa học sinh tiểu học thì cô giáo là một vị Thánh đáng sợ, lúc nào cũng có thể phạt, có thể mắng , có thể khiến chúng khiếp sợ, không dám trái ý và luôn tin rằng những gì các cô nói là sự thật. Chỉ mình anh Hiếu là biết điều đó.
Anh có biết không? Trong lòng em anh Hiếu là một thiên thần, một người cha, một người thầy, một người anh và một người bạn tốt nhất trên đời. Khi bố mất, Mẹ phải đi làm xa để có thể lo cho cuộc sống của chúng em thì anh Hiếu đã phải làm thay công việc của Mẹ là chăm đứa em út là em lúc bấy giờ mới lên 8. Từ tắm giặt, cơm nước, học hành, mà anh ấy chỉ hơn em có 4 tuổi, một đứa trẻ 12 chăm một đứa lên 8 quả thực rất khó khăn nhất là em lại luôn đau ốm , không đủ sức làm việc gì dù nhỏ như việc quét nhà, thậm chí lúc ấy em còn không biết cầm đũa gắp thức ăn…
Anh biết không? Anh trai em chưa bao giờ được sống một ngày đầy đủ, một ngày hạnh phúc, một ngày thôi phải nghĩ về em, về gia đình. Anh ấy lúc nào cũng phải cố gắng hết mình, lúc nào cũng phải cố sức để bao bọc lấy em, anh ấy không thích cho em nhận đồ của người khác dù là nhỏ nhất, anh ấy sợ người khác coi thường gia đình em, anh ấy sợ em bị người khác lợi dụng. Có lần , cô em nhờ em đi mua đá mà anh ấy đã gọi em về , cấm em lần sau không được đi nữa, anh sợ em bị ốm, anh ấy bảo dù có đói khát cũng phải ở nhà, không được để ai coi thường và không muốn em bị lợi dụng làm kẻ sai vặt cho người ta. Em đã học tất cả sự tự trọng từ anh ấy, học làm người phải đàng hoàng, thẳng thắn từ anh ấy, mà anh ấy thì chẳng được ai dạy, chẳng được học từ bất kì người nào, thời bấy giờ em thấy những người nghèo thường sống rất hèn hạ, chụp giật… nhưng anh trai em thì lúc nào cũng sáng như viên ngọc không tì vết, một viên ngọc vô giá, một viên ngọc mà khi mất đi rồi em vẫn còn nhớ in hằn trong trí óc, trong sâu thẳm tim mình.
Anh biết không? Ngày nhỏ ba anh em em luôn bị những đứa trẻ khác bắt nạt, vì bố em mất sớm, bố mất khi em lên 4, anh Hiếu lên 8 và anh cả mới 11 tuổi. Ngày ấy những đứa trẻ mồ côi bố thật khổ, chúng em dường như là đại diện cho những nỗi khổ ấy, chúng em bị đánh, bị chửi rủa mỗi khi làm người khác phật ý, người ta ngứa mắt, người ta bực mình vì chuyện gì đó mà chúng em lỡ đi ngang qua thì thật là một ngày đen đủi. Những đứa trẻ hàng xóm có một thú vui là bắt nạt em, vì em bé nhất trong ba anh em, vì em yếu ớt nên nếu có bị đánh em cũng không thể đánh trả mà chỉ biết khóc gọi Mẹ, gọi anh Hiếu. Và lúc nào cũng là anh Hiếu chạy ra giành giật em với những đứa trẻ hung dữ kia, anh ấy là thiên thần của em, của riêng em mà thôi, và anh ấy luôn xuất hiện những lúc em cần, những lúc em sợ hãi hay tuyệt vọng…
Em vẫn còn nhớ như in ngày em lên 3, hôm ấy bố mẹ vắng nhà, em và anh Hiếu bị nhốt ở trong nhà, em ốm, em khóc gọi mẹ , em nôn ra và sốt hầm hập thì anh Hiếu đã phải ôm chặt lấy em, lau mồ hôi cho em, dọn chỗ em nôn ra và nắm tay em thật chặt, hát ru cho em ngủ. Anh ấy đã là thiên thần của em từ khi anh ấy còn rất nhỏ, khi mà con nhà người ta được chiều chuộng, ăn no, mặc đẹp thì anh ấy đã biết lo lắng cho em gái của mình.
Em đã sống trong một tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của cha mẹ, thiếu thốn một cuộc sống mà những đồ ăn ngon, những bộ quần áo đẹp là những điều xa xỉ. Em còn nhớ như in mùi cơm trắng thơm ở nồi cơm anh trai em nấu khi em đi học về, cơm chan nước mì hay là chan với nước rau muống luộc đánh giấm bằng lá tầm bỏi. Em chưa bao giờ thấy anh trai em than thở một tiếng nào, chưa bao giờ kêu đói mặc dù luôn phải nhường nhịn cho em.
Anh Hiếu có một nụ cười đẹp như một thiên thần thực thụ, nụ cười ấy thật hiền, nụ cười như có nắng thu êm dịu. Chẳng khi nào anh ấy nặng lời với ai cả, chẳng trách móc cuộc sống nghèo khổ, lúc nào cũng tin vào ngày mai tốt đẹp, một ngày mà anh có thể đủ tiền mua cho em gái mình một chiếc xe đạp đi học, một ngày anh sẽ mua được ti vi cho em xem phim, một ngày mà có tiền đóng bảo hiểm để khi em vào đại học không phải xin tiền Mẹ… anh trai của em là vậy đấy, chưa một phút giây nào nghĩ cho mình, chỉ nghĩ cho gia đình và đặc biệt là cho em. Em chưa làm được gì cho anh ấy ngoài việc cố gắng học tập, mà đối với anh ấy đó là tất cả, mỗi tờ giấy khen em mang về đối với anh ấy như một chiến thắng lớn lao, một vinh dự gì đó không tả xiết, anh ấy sẽ dán nó thật cẩn thận vào góc học tập của em, sẽ khoe với bạn bè của anh ấy, những người đồng nghiệp của anh ấy về cô em gái giỏi giang, thông minh và ngoan ngoãn, cô em gái nhỏ mà anh ấy giữ gìn như một báu vật.
Nếu để thấy một cuộc đời sống có ý nghĩa thì chỉ cần nhìn vào anh trai em sẽ thấy tất cả, sẽ thấy rằng cuộc đời đáng sống thế nào, sẽ thấy tuổi trẻ là thế nào, sẽ thấy rằng tình yêu thương giữa những con người ruột thịt ấm áp như ra sao? Nếu ai đã từng nhìn thấy mặt trời buổi sớm mai thì cũng giống như là ánh mắt em nhìn anh trai mình mỗi ngày khi được sống cùng anh.
Anh ấy mất khi vừa tròn 20 tuổi, đối với em lúc ấy giống như cuộc sống này đã kết thúc rồi, em ngơ ngác với tất cả, em không quen với cuộc sống không có anh ấy, em làm sao mà thức dậy nổi nếu không có anh ấy gọi, em làm sao mà ăn cơm nếu không có anh ấy gắp đồ ăn cho, tất cả đối với em thật xa lạ, cả mẹ, cả anh cả, cả bạn bè, thầy cô, tất cả đều lạ lẫm với em. Em uống thuốc ngủ khi không còn chịu đựng nổi với cuộc sống ấy, khi mà em không thể giành giật với những người mang anh ấy đi trôn xuống sâu lòng đất lạnh lẽo và ẩm ướt, anh ấy yêu đời như thế làm sao chịu nổi cô đơn. Anh ấy thương em như thế, lo cho em như thế làm sao mà có thể xa em được. Em phải đi cùng với anh ấy, làm em gái của anh ấy dù là kiếp này hay kiếp sau. Nhưng em đã được cứu sống, là những con người mà em thấy thật xa lạ kia cứu em, em luôn tự hỏi có phải vì anh ấy muốn em sống không? Có phải vì anh ấy muốn em thay anh chăm sóc người Mẹ tội nghiệp của chúng em không?
Em thấy cuộc đời thật bất công, em đã nhiều lần trách ông trời không có mắt, cướp đi của em một người anh tốt nhất trên thế gian, cướp đi chỗ dựa tin cậy nhất của em, cướp đi thiên thần luôn che chở bao bọc cho em. Và điều em trách nhất ở ông trời là anh trai em mới bước sang tuổi 20, anh ấy vừa có người yêu, và anh ấy còn có rất nhiều mơ ước, nhiều hi vọng về một tương lai tốt đẹp hơn, anh ấy đã sống được ngày nào hạnh phúc, đầy đủ đâu?
Em đọc truyện cổ tích và thấy những thiên thần được sống cuộc sống vĩnh cửu, hạnh phúc nhưng thiên thần của em thì lúc nào cũng phải lo lắng cho cuộc sống của em, thiên thần của em không được sống một cuộc đời dài, thiên thần của em không được mặc quần áo đẹp, thiên thần của em chỉ có những nỗi lo chất đầy, phải luôn hướng mắt về ngôi nhà nhỏ của chúng em nơi có cô em gái ốm yếu, bệnh tật là em ngồi đợi. Em đợi anh ấy mở cửa mỗi ngày khi đi làm về, em đợi tiếng xe dừng lại trước cửa và đợi tiếng anh gọi em ra mở cửa. Giờ anh ấy đã đi xa em được 6 năm nhưng em vẫn giữ thói quen ngồi đợi anh ấy mỗi trưa, mỗi tối. Mỗi khi có ai mở cửa ra em lại hi vọng được nhìn thấy anh ấy, nhìn thấy anh ấy mỉm cười với em, thấy anh ấy nói với em những lời dịu dàng, hỏi em những việc ở trường, ở nhà, hỏi xem có ai bắt nạt em không? Nhưng giờ đây chẳng ai hỏi em như thế nữa, em không còn quan trọng đối với ai nữa, em giống như kẻ bơ vơ, lạc loài trong thế giới này.
Khi em gặp anh, nghe thấy giọng anh , nói chuyện với anh em đã cảm nhận như mình được gặp lại anh Hiếu – người anh trai thiên thần của em. Anh cũng dịu dàng như anh ấy, tiếng anh gọi em cũng gần gũi như anh ấy gọi, em xin lỗi nếu đã có lúc em không phân định được giữa anh và anh ấy, em xin lỗi khi nhận lời làm người yêu anh mà không cần xem mình có yêu anh không, lúc ấy em chỉ muốn đến gần anh để lại thấy thiên thần của em, lại được nghe thiên thần nói, thiên thần cười với em. Em đồng ý yêu anh thậm chí nếu lúc ấy anh bảo em sống với anh chắc em cũng đồng ý mất, bởi vì em muốn được sống với thiên thần của em một lần nữa. Em ích kỉ quá phải không? Nhưng em cũng đã phải trả giá cho việc làm của mình khi anh rời xa em một năm công tác trong nam, anh không còn gọi điện, nhắn tin trò chuyện với em nữa. Em như phát điên lên, lúc ấy em không còn chỉ vì thiên thần của em nữa mà vì em đã yêu anh rồi, yêu một cách chân thành. Lúc ấy em hiểu rằng em không thể níu kéo hay bắt anh thay vị trí của anh trai em nữa, anh phải là chính anh và sẽ chỉ có một thiên thần trong đời em mà thôi để em trân trọng những tháng ngày đã qua của tuổi thơ em, trân trọng những gì anh ấy đã làm cho em khi còn sống.
Mong rằng anh sẽ chấp nhận, sẽ không ghen tị với thiên thần của em và anh sẽ bao bọc em, yêu thương em để một lần nữa em lại được sống hạnh phúc, ấm áp trong tình yêu thương trọn vẹn mà không câu chuyện cổ tích nào có thể kể lên được, chỉ có cuộc đời em làm câu chuyện kể cho thế gian mà thôi.
Kết Thúc (END) |
|
|