Hãy xóa, bắt đầu từ những ngày mình quen nhau, anh nhé… Bắt đầu từ những ngày mình quen nhau, anh nhé Em viết lại chuyện của chúng mình, gửi cho anh, để anh có thể dùng phím back, và xóa… Bắt đầu từ những ngày mình quen nhau, anh nhé… Em đi làm, công ty đầu tiên của em từ ngày em ra trường. Gặp anh, đối tác của công ty. Cho em nói thật nhé, ấn tượng ban đầu của em về anh không tốt. Và em biết anh cũng thế. Vì sao ư? Vì anh là kỹ sư xây dựng. Trước khi biết anh lâu rồi, em đã tự nhủ lòng mình: không bao giờ được thích một chàng trai xây dưng… Còn lí do, em đã giải thích cho anh rồi thì phải. Anh trêu em “ghét của nào trời trao của ấy”. Em chống chế: “em bảo em không thích, chứ có bảo là em ghét đâu”. Anh thua 1-0 rồi nhé. Chúng mình thường đi ăn cơm trưa cùng nhau, và dĩ nhiên là cùng những người khác. Nhiều đến mức em chẳng thể nào nhớ nổi chúng mình đã nói những chuyện gì. Rồi đi uống nước, đôi khi chỉ có hai người. Có lẽ, anh là người mà em đi uống nước cùng nhiều nhất đấy. Em thích vậy, vì khi ngồi yên và ngắm nhìn mọi thứ chuyển động xung quanh, em thấy bình an. Cũng không thể nhớ hết những gì chúng mình đã nói với nhau, chia sẻ, tâm sự, chuyện cười… Anh bắt đầu thích em rồi, phải không? Bắt đầu từ những ngày mình thân nhau, anh nhé… Em nghỉ thứ 7 và đi làm vào chủ nhật. Điều đó có nghĩa là chỉ mình em một văn phòng, mình em ăn trưa và uống nước. Anh đã nói gì khi em hỏi anh chủ nhật mà anh vẫn xuất hiện tại văn phòng nhỉ? “Anh thì làm gì có ngày nghỉ?”. Có phải đấy là cái cớ anh muốn gặp em ko? Nếu anh từ chối thì em cho thêm bằng chứng nhé. Anh phải đi học vào chủ nhật, và một buổi trưa em nhận được cuộc gọi với nội dung thế này: “Anh có việc gần công ty, đi ăn trưa với anh nhé?” Bây giờ thì anh còn muốn chối nữa không? Hàng ngày gặp nhau, làm việc cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, có hôm đi về cùng nhau một đoạn đường, vậy mà anh vẫn rủ em đi ăn tối, và đi dạo. Anh đang tán tỉnh em hay muốn ở bên em? Anh thực sự thích em rồi, phải không? Bắt đầu từ những ngày mình nhớ nhau, anh nhé…. Anh làm ở công trình, nghĩa là thường xuyên vắng mặt ở văn phòng. Em làm bên hành chính giấy tờ, và dĩ nhiên cũng thường xuyên “biến mất”, có khi là vài tiếng, có khi là cả buổi. Mỗi khi đi từ công trình lên văn phòng, anh rất mong nhìn thấy em ở chỗ ngồi quen thuộc, đúng không? Nếu không thì em vẫn còn lưu tin nhắn em nhận được vào một buổi sáng chủ nhật em đi làm, anh kết thúc bằng 3 chữ: ane. Ba từ viết tắt này không biết còn nghĩa khác nào không nhỉ… Một tháng em về quê một lần, chỉ về 2 ngày thôi mà anh cứ làm như chúng ta đã lâu rồi không gặp ấy. Dù em tin là anh không phải trả tiền điện thoại, nhưng nếu cuối tháng anh có thấy hóa đơn điện thoại nhiều hơn một chút, anh cũng đừng ngạc nhiên đấy nhé. Có phải khoảng cách làm anh thấy nhớ em nhiều hơn không? Anh đã nhớ em, ngay cả trong giấc mơ của anh, đúng không? Bắt đầu từ những ngày mình bên nhau, anh nhé… Em, chân trần đi dạo bên anh trên những con đường dải sỏi ở Lăng Bác. Em thích thú ngắm trẻ con và cố gắng thơm vào má một vài đứa. Bố mẹ chúng trêu chúng ta rằng: xem cô muốn có em bé lắm rồi này? Em và anh, cùng nhau đi xem phim, trong tiết trời lạnh cóng, lạnh đến mức ôm anh nhưng em vẫn thấy run, và anh vẫn cười dù răng va vào nhau lập cập. Trong lòng anh, và cả em nữa, đã thấy rất ấm áp, và hạnh phúc, phải không anh? Em đi dạo cùng anh trên bãi biển, anh ôm em từ phía sau, ngắm nhìn những đợt sóng xô bờ. Em và anh, cũng như những con sóng ấy, dù đôi lúc không ở bên nhau, nhưng luôn là một phần của đại dương mênh mông, anh nhỉ? Em và anh, cùng đi chợ và cùng nấu những bữa cơm như một gia đình. Anh luôn khen tất cả những gì em nấu, dù ngon hay dở. Em biết có lúc món em nấu không ngon, nhưng em nấu bằng cả tấm lòng, nên anh, lúc nào cũng hào phóng lời khen ngợi. Em giả vờ không thích, nhưng thực ra là ngược lại đấy. Anh biết không, một trong những viễn cảnh em thường mơ về một gia đình hạnh phúc, đó là chồng em sẽ ôm em từ phía sau khi em nấu bữa tối, anh đã giúp em thực hiện rồi đấy…Hạnh phúc, bắt đầu từ những gì giản dị nhất, như thế này, phải không anh? Mùng 7/3, em và anh bên nhau, chúng mình đi ăn và đi uống nước, đơn giản nhưng ấm áp. Em bất chợt nói về tương lai và những đứa con. Em bất chợt thấy đong đầy trong mắt anh niềm hạnh phúc. Anh đã yêu em mất rồi, phải không? Bắt đầu từ những ngày mình giận nhau, anh nhé… Tại sao chúng mình lại giận nhau nhỉ? Anh hút thuốc, em không thích thuốc lá, thực ra là ghét lắm ấy, nhưng sao lại không ghét được anh nhỉ? Khi mà khói thuốc của anh làm em ho. Khi mà anh và bạn anh vẫn đốt thuốc dù em, và cả anh nữa, đang ốm và ho sù sụ, và chỉ dừng lại khi thấy em ho quá nhiều, là khi em thấy giận anh lắm đấy. Em thích chọc giận anh, dù quá hiểu anh đến mức là anh sẽ phản ứng theo đúng những gì em nghĩ trước khi nói, em vẫn cứ chọc. Câu hỏi duy nhất anh vẫn hỏi em khi anh giận là: “Em nghĩ anh là người như thế sao?” Không phải đâu anh ạ. Anh đã nói với em rằng: “Với người khác, anh chơi bời, xấu xa… còn với em thì không thể”. Em không quan trọng anh đã là người như thế nào, vì em nghĩ quan trọng là “khi bên em, anh là người như thế nào…” Và như thế, chúng mình chẳng bao giờ thực sự giận nhau anh nhỉ? Duy chỉ có một lần…. Bắt đầu từ những ngày mình xa nhau, anh nhé… Em làm anh tổn thương hay anh làm em tổn thương, điều đó không quan trọng, quan trọng là chúng mình đã xa nhau. Tuần đầu tiên, có lẽ là khó khăn nhất, anh nhỉ. Anh rời xa Hà Nội, chỉ vài ngày, khoảng cách không còn làm chúng mình thấy xa nhau hơn, khi đã xa nhau ngay từ trong suy nghĩ… Rồi gặp mặt, chỉ lặng im, vẫn quán quen, nhưng hai người nhìn nhau im lặng, đôi khi mỉm cười nhưng là nụ cười héo hắt. Không hiểu nổi đối phương đang nghĩ gì, không biết phải làm gì, ngồi bên nhau nhưng thấy lòng trống trải. Tạm biệt để về, em cũng không biết mình đã nghĩ những gì, chỉ biết là muốn gặp, nhưng lại không biết gặp để làm gì… Gần một tháng… chúng mình vẫn nói chuyện, điện thoại, yahoo, đều là anh chủ động. Anh hỏi em: “Sao em không nhắn tin hỏi thăm anh như ngày trước?”. Em bảo rằng: “Em muốn anh quên em, rằng em muốn chúng mình là bạn, nhưng nếu điều đó là khó khăn với anh, thì anh quên em cũng được…” Lần đầu tiên chúng mình nói chuyện sau khi không nhắn tin gọi điện đến một tuần, trong offline message anh gửi em, anh nói anh ước rằng anh ước anh chưa từng quen em, nên giờ em đang ngồi đây, viết lại chuyện của chúng mình, gửi cho anh, để anh có thể dùng phím back, để xóa…. Mất gần một tháng để em thực hiện mong muốn này của anh, vì đối với em việc này rất khó. Anh có thể quên em, nhưng em sẽ nhớ…Em sẽ nhớ cách anh làm hòa mỗi khi em giả vờ giận, khi chúng mình chat với nhau qua mạng, anh gửi em một nụ hôn, sự thật là em luôn mỉm cười khi nhận chúng. Em sẽ nhớ bờ vai anh khi chúng mình đi uống nước sau bữa trưa, em bảo là em mượn để em ngủ. Sự thực là em chưa bao giờ ngủ trên vai anh, em chỉ thích dựa vào anh, thế thôi. Em sẽ nhớ cách anh khen những món anh em nấu, khoa trương nhưng lại thật lòng. Em sẽ nhớ cách anh dỗ em khi làm em khóc, ôm em trong lòng, ấm áp sẽ làm nước mắt em ngừng rơi. Sao anh lại biết điều này? Em sẽ nhớ cách anh xin lỗi. Với con trai, đôi khi nói lời xin lỗi là rất khó. Nhưng anh, đã luôn nói vậy khi thấy mình sai, thế là đủ để cho em tha thứ rồi. Em sẽ nhớ cách anh nhìn em, em có thể đọc được tất cả những gì anh nghĩ và anh muốn qua ánh mắt của anh. Người ta thường không thích bị nhìn thấu, nhưng biết làm sao, khi mà em đã hiểu anh hơn cả bản thân mình thế này. Còn nhiều, nhiều lắm những điều em sẽ nhớ, nhưng lại muốn anh quên em, để bắt đầu một tình yêu mới. Em biết là sẽ khó lắm, thế nên em mới viết hết ra, để anh có thể dùng phím back, và xóa. Hãy xóa, bắt đầu từ những ngày mình quen nhau, anh nhé…
Kết Thúc (END) |
|
|