Em xin lỗi, vì buổi sáng trong ngày đầu tiên của năm mới, em đã nói với anh rằng:”Mình chia tay, anh nhé!”… Em xin lỗi, vì em đã không giữ lời hứa, rằng em sẽ không làm anh đau, như anh đã từng bị tổn thương trước đây… Em xin lỗi, vì có lẽ, tình yêu của em không đủ lớn để em có thể vượt qua được chính bản thân, vượt qua được sự ích kỷ tầm thường… Em yêu anh. Ngay cả khi em nói chia tay, thì em cũng vẫn yêu anh, em biết mình còn yêu anh nhiều, nhiều lắm! Vì vậy mà em không đủ can đảm để nói trực tiếp với anh, không đủ can đảm đối diện với anh, nhìn thẳng vào mắt anh. Em sợ, em sợ lắm mình yếu đuối trước anh, điều mà anh chưa bao giờ nhìn thấy em như thế, đúng không anh? Anh biết không, lần đầu tiên gặp anh, không hiểu vì sao em có cảm giác tin tưởng nơi anh đến vậy, em có cảm giác như thân quen chứ không hề lạ lẫm dù ta mới chỉ gặp nhau lần đầu, chưa biết gì về nhau. Nhưng em tin vào cảm nhận của bản thân mình, tin vào linh cảm mách bảo của trái tim em, để rồi sau đó em yêu anh như vậy đấy. Có thể nếu mọi người nhìn vào sẽ bảo em là ngốc nghếch và dại khờ lắm nhỉ? Ai lại có thể yêu nhanh được như thế? Ai có thể tin tưởng người đàn ông mới gặp như thế? Em đấy. Mình yêu nhau đã qua được cái mốc 5 tháng đâu anh, nhưng quãng thời gian ở bên nhau, tình cảm dành cho nhau, anh và em đều hiểu. Em không có điều gì tiếc nuối, em cũng không có gì oán trách anh cả. Em học được nhiều điều lắm. Em học được ở sự cho đi và nhận lại tình yêu thương, em học được cách chấp nhận một con người không hoàn hảo bằng một tình yêu giản đơn nhưng chân thật, em học được cách lắng nghe để tiếp thu và tự hoàn chỉnh bản thân trong mắt người mình yêu thương,… Dù mẹ có phản đối chuyện hai đứa vì mình không hợp tuổi đấy, nhưng em vẫn tin mình vượt qua được. Em chấp nhận tất cả để được yêu anh và tương lai là được sống cùng anh, được làm vợ anh và được làm mẹ của các con anh. Em có mơ mộng gì nhiều đâu, bởi thế em bằng lòng với tình yêu mình đang có. Vậy mà… Em từng rất ghét công việc của anh, cái nghề mà anh đang làm đó nhưng khi gặp anh thì em lại không còn ghét nó nữa. Trước đây trong suy nghĩ của em thì những con người làm việc trong môi trường này, những người nắm Luật trong tay thường là những người biết cách lách Luật và thật đáng ghét vì ít nhiều có những “con sâu làm rầu nồi canh” vì những việc họ làm trong cuộc sống. Nhưng em nói rồi, khi em gặp anh, niềm tin trong em về anh đã làm cho em không thấy ghét cái nghề ấy nữa. Đơn giản vì em yêu anh. Trong ấn tượng đầu tiên của mẹ về anh là sự giấu diếm, không thật. Em buồn nhưng vẫn bỏ qua, vì em tin anh có điều gì đó anh chưa giải thích được. Và sau này, em đã chấp nhận lời giải thích của anh cũng vì…em tin anh. Mẹ phản đối ra mặt, lý do được đưa ra là “không hợp tuổi”, là “đại kỵ”. Em biết, thật ra mẹ không muốn gả chồng cho con gái đi xa, càng không muốn con gái vất vả, mẹ lo hai đứa lấy nhau rồi thì lo chỗ ăn chỗ ở như thế nào, đến bao giờ mới có cái nhà để ổn định. Dẫu biết điều đó thật thực dụng và thực tế thật quá phũ phàng, nhưng anh ah, hãy hiểu và thông cảm cho mẹ vì chỉ đến khi chúng ta ở tuổi của mẹ, chúng ta làm cha, làm mẹ thì chúng ta mới hiểu được nỗi lòng của cha mẹ, có ai mà không muốn tốt cho con mình không? Khi anh hỏi em:”Nếu lấy nhau mà anh phải về Huyện, em có theo anh về không?”, khi đó em đã trả lời là không. Anh buột miệng chán nản: “Tham thì thâm”. Em buồn và hẫng hụt vô cùng, dù sau đó anh có giải thích rằng anh chỉ hỏi để xem em trả lời ra sao thôi chứ người ta muốn vươn lên Thành phố, thì không đời nào anh để em về Huyện, rồi thì còn con cái anh, dù anh có sống khổ cực, vất vả, anh nhất định cho con sống trên này để có điều kiện học hành…Em tin anh, nhưng khi đó, bên cạnh niềm tin tuyệt đối ấy, em nhận ra một điều, Tình yêu không đơn giản là một màu hồng. Mẹ nói mẹ không hài lòng về cách nói năng của anh. Em hiểu vì chính em cũng đã từng phải “buồn và hẫng hụt” đó thôi, mà đâu chỉ có một lần ấy, anh nhỉ? Có ai đem người yêu ra chê trách dù biết là đang muốn hoàn thiện cho cô ấy bằng cách so sánh với các bạn gái cũ như anh không? Em đau lòng lắm, em đã giữ những tin nhắn ấy để rồi sau đó xóa đi vì em không muốn điều ấy làm cho em xa anh, em yêu anh và chấp nhận anh rồi thì em biết, thật ra không phải anh như thế, mà là anh muốn tốt cho em nhưng chỉ vì vô tình, nói đúng hơn là anh không biết cách diễn đạt, anh không suy nghĩ kỹ trước khi nói. Em tin anh… Bạn bè biết em có bạn trai, ai cũng muốn em đưa đến giới thiệu, nhưng em ích kỷ lắm, em muốn anh phải thật hoàn hảo khi xuất hiện trước mọi người, nên thời điểm bây giờ vẫn chưa phải là lúc. Em không bao giờ so bì anh với chồng hay bạn trai của bạn, họ như thế nào em không cần biết, mỗi người một hoàn cảnh, điều kiện, và tình yêu của mỗi người cũng thật khác nhau, nhưng em tin rằng người đàn ông mà em yêu thương đó không phải ai cũng được như anh. Cũng như em tin vào tình yêu anh dành cho em, em tin em không phải là người đầu tiên nhưng sẽ là duy nhất và cuối cùng của anh từ đây về sau. Em từng nói với anh rồi đấy, anh có quyền lựa chọn một người con gái khác nếu người ta có điều kiện hơn em và nhất là người ta yêu anh hơn em. Anh bảo sẽ không bao giờ có chuyện ấy vì anh chỉ yêu em. Em tin anh. Hai ngày trước em có ghé qua trang Web, em đọc bài viết của anh, em lờ mờ hiểu được có điều gì đó mà em bỏ lỡ thì phải? Vậy mà có được hỏi anh ngay đâu, phải đợi anh “tha” không “cấm vận” tin nhắn, điện thoại hơn 1 ngày, anh nói chuyện bình thường trở lại, và khi gặp anh, em mới có cơ hội hỏi anh cho rõ hơn đấy. Ấy vậy mà rõ ràng là anh có định trả lời thật em đâu, anh còn định giấu em nữa kia mà, nhưng khi em làm căng thì anh lại nói thật. Anh bảo không có gì, anh không làm gì có lỗi với em, nhưng khi em hỏi nếu em là cô gái ấy, và người đàn ông khác là anh, thì anh nghĩ sao? Anh thật độc ác, anh độc ác với em quá! Em là con gái, em cũng ích kỷ lắm chứ, uh thì em nói em không ghen, mà đúng là em không ghen thật, em không thèm ghen với cô bạn ấy đâu, nhưng anh làm em buồn lắm, niềm tin trong em có phần lung lay… Em nói rồi, anh có quyền lựa chọn nếu có người con gái nào khác tốt hơn em, điều ấy đồng nghĩa với việc anh có quyền tìm hiểu và kết bạn với người ta, nhưng không có nghĩa anh đi quá giới hạn của một điều mà mọi người cho rằng phải bình thường và trong sáng. Người ngoài nhìn vào không chấp nhận, bản thân anh cũng không chấp nhận nếu em là cô ấy và một người đàn ông khác là anh, thì đừng bắt em phải chấp nhận dù anh nói không có gì, và rằng anh không làm gì có lỗi với em. Anh ah, em sợ nhất tình yêu không có niềm tin. Giây phút anh đi cùng bạn anh, em hỏi anh, anh có nghĩ đến em không? ah không, em phải hỏi là anh có nghĩ “cho” em không? Anh vẫn nợ em câu trả lời đấy. Mà bây giờ em cũng không cần câu trả lời nữa. Em không muốn tự mình làm mình mệt mỏi bằng việc nghi ngờ anh, điều đó sẽ làm tổn thương anh, mà em thì không muốn anh bị đau, thôi thì chỉ đau một lần thôi, còn hơn là dằn vặt nhau mãi. Bố mẹ cấm còn vượt qua được chứ bản thân không cản mà lại quyết tâm buông tay dễ thế này, anh nhỉ? Thật nực cười. Em không còn tin chính bản thân em nữa. Có phải… Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt? Tình yêu của em không được kết thúc bằng những giọt nước mắt hạnh phúc của ngày cưới mà phải kết thúc như thế này sao ah? Ai sẽ đưa tay lau nước mắt cho em đây? Em yêu anh nhiều lắm! Mình buông tay nhau, anh nhé !
Kết Thúc (END) |
|
|