Anh bây giờ xa em quá rồi, quá xa rồi phải không? Biết là thế nhưng sao em không quên đi được, mỗi lần nghĩ về anh, về những gì đã xảy ra thì em lại khóc, cũng giống như lúc này đây. Em mệt mỏi và cô độc vô cùng. Anh vẫn ở ngay đó thôi cách em chỉ mấy bước chân thôi nhưng sao lại xa đến thế. Giá như… Đừng yêu và nhớ nhiều đến thế đừng khóc nhiều như thế thì có lẽ sẽ khác rồi. Mệt quá! Làm sao đây? Cuộc sống sao thấy khó khăn và mệt mỏi quá, gục ngã mất. Đã chọn cách không là gì của nhau, em đỡ đau còn anh thì đỡ chán… Nhưng sao lại thế này? Sao em vẫn thấy đau và càng đau hơn trước? Vẫn biết rằng cứ mãi nói lại những chuyện đã qua thì cũng chỉ gây cảm giác khó chịu và nhàm chán cho nhau mà thôi nhưng biết làm sao được khi nó cứ ám ảnh mãi trong ta, cứ như vết đau mãi không lành thì làm sao quên được? Hôm nay lại một lần nữa anh làm em đau, những vết thương đã quá nhiều và em sẽ không bao giờ quên cái cảm giác của những gì anh đã gây ra cho em, sẽ nhớ để biết rằng em sai lầm nhiều đến thế… Người ta vẫn nói rằng “Hãy nghĩ tất cả những điều bạn nói, nhưng đừng nói tất cả những điều bạn nghĩ”, anh có bao giờ nghĩ những lời lẽ mình nói ra trong lúc bực tức để thấy dễ chịu sẽ làm người khác tổn thương mãi về sau hay sao? Sao anh không hay xúc phạm người khác quá như thế? Anh có bao giờ nghĩ làm như thế em sẽ tổn thương? Hay vì em tổn thương quá nhiều nên thêm chút nữa cũng không sao? Em không chấp nhận và không tha thứ, không bỏ qua được những câu nói đó, hãy biết rằng em sẽ ghi nhớ tất cả những gì đau đớn mà anh gây ra. Đôi khi chỉ là khoảng trống của một người để lại, mà cho dù có cả thế giới vẫn không thể lấp đầy. Và nếu như những lời ai đó đã nói ra có thể coi như chưa nghe thấy thì tốt biết bao nhiêu, đỡ buồn, đỡ tổn thương và không đau khổ. Phải! Em chợt nhận ra rằng dù có em hay không với anh không quan trọng. Rời vòng tay em anh vẫn có nơi để quay trở về còn rời xa anh em biết đi đâu cho vơi nỗi đau. Anh xem tình cảm của em chỉ như đùa vui như trò chơi mà khi thích thì đến còn không thì xem như vô hình? Em thật ngốc khi luôn từ chối những bàn tay sẵn sàng đưa ra chỉ để đợi một bàn tay mà suốt đời em cũng chẳng thể nắm được. Cần nhắm mắt bao nhiêu cho đủ để ru ngủ một trái tim đau? Và em sẽ còn khóc vì anh bao lâu nữa? Giờ đây trong em chỉ còn tồn tại hai điều là Đau và Hận mà thôi, bao nhiêu lần em tự nhủ mình phải mạnh mẽ không được khóc, không rơi thêm một giọt nước mắt nào trước mặt anh. Và em đang cố gắng làm điều đó, gồng mình lên để chế ngự cảm xúc, chế ngự những giọt nước mắt có thể rơi bất cứ khi nào em nghĩ về anh. Em biết nó thật vô nghĩa với anh bây giờ nhưng lại rất đáng quý với em, vì thế mà em không cho phép mình rơi lệ vì những thứ không xứng đáng Gần đây em càng nhận thấy những suy nghĩ thực sự trong con người anh, từ khi nào em trở thành công cụ của anh? Anh làm điều gì dù tốt cho em cũng chỉ là để đạt được mục đích của anh, hay nói cách khác em là quân bài mà khi cần thi anh sẽ mang ra tận dụng mà thôi có rất nhiều minh chứng cho điều đó rồi, chỉ khi cần em để tác động một điều gì hoặc một ai đó thì anh sẽ thấy em có ích đúng không? Thế mà thời gian qua em đã u mê tin rằng anh muốn giúp đỡ em và tốt với em thật lòng. Em đã nhầm lẫn đến thế sao? Em nhớ anh của ngày xưa- người làm em yêu hơn chính mình giờ đâu rồi, người em tin tưởng và luôn cảm thấy an toàn giờ lại là người làm em sợ hãi, sợ sự tính toán và lợi dụng của người đó. Thà rằng không còn yêu, thà rằng em đã sai chứ em không muốn chấp nhận những gì đang diễn ra. Lâu rồi em không cười với anh anh có nhận ra? Lâu rồi chúng ta không có chuyện gì để nói với nhau anh có để ý? Lâu lắm rồi… Em hiểu anh đang muốn em tự nhận ra sự kết thúc chứ không muốn trực tiếp nói ra điều đó đúng không? Lại một lần nữa anh ích kỷ, muốn người khác tự rút lui chứ không muốn mình phải khó xử hay phải trực tiếp nói điều đó. Có lẽ anh cũng không dám đối diện với những điều thật lòng. Anh không thể biết tận cùng đau khổ là gì đúng không? Em chọn cách im lặng trong thời gian qua chắc anh cũng chẳng hiểu đâu. Em cũng không mong anh hiểu vì giờ đây có nói gì thì những ấn tượng, niềm tin, tình yêu, hy vọng cũng đã vụn vỡ hết rồi. Tất cả những thứ đó trong em về anh đã vụn vỡ cả rồi cũng cùng với trái tim nữa…! Giá như em có thể ngừng yêu anh một chút…
Kết Thúc (END) |
|
|