Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Chai Sạn Nỗi Nhớ Tác Giả: Sưu Tầm    
    Nếu bây giờ tôi bị tai nạn trên đường đi làm về, anh có bỏ hết tất cả chạy đến với tôi không? Hay anh lại đang họp, đang đi công tác hay gì gì đó. Tự nhiên tôi khóc…
    Tôi yêu một người đàn ông thành đạt và chín chắn như tôi mong muốn. Nhưng rồi anh cứ chứng minh sự thành đạt bằng niềm đam mê công việc mà quên mất anh đang có tôi. Tôi trở thành một thứ "Của để dành" không được chăm nom vì anh đang bận.
    
    Tôi ngồi lắng nghe giọng rộn ràng của anh bạn đồng nghiệp say sưa kể về đứa con trai mới chào đời. Đôi mắt anh thâm quầng vì hai đêm thức trắng bên vợ và con trong bệnh viện, nhưng ánh mắt anh lại rạng ngời hạnh phúc và hăng hái đi làm đến lạ lùng. Hóa ra anh thèm trực tiếp đón nhận những lời chúc mừng và để khoe với mọi người vợ anh thật tuyệt.
    Tôi bước về phòng, màn hình chat hiện lên và một vài người bản rủ tôi offline chủ nhật. Một người bạn tôi quen đang vui và hạnh phúc vì có người yêu lặn lội từ xa vào thăm cô ấy. Hình như một hai tuần liên tục anh chàng kia khăn gói xa xôi vào thăm bạn gái. Tôi từ chối vì nhiều lẽ mà cái lý do quan trọng nhất là vì tôi biết tôi sẽ buồn nhiều hơn vui nếu tham dự và sẽ làm buổi offline mất vui.
    Hai niềm vui của hai người bạn ấy làm tôi chạnh lòng. Anh của tôi dường như chưa bao giờ làm gì đó cho tôi cảm thấy được yêu thương như thế. Tôi tự hỏi nếu anh là anh đồng nghiệp đó và tôi là người vợ đó, anh có thức đêm chỉ để gần tôi hay chỉ đơn giản là thao thao bất tuyệt với bạn bè về hạnh phúc đó không? Lần đầu tiên trong cuộc đời mình tôi thèm được "tăng ca”. Tăng ca đến lúc nào cũng được miễn sao đừng để tôi có thời gian rảnh, trống trải vào những ngày cuối tuần đơn lẻ. Tôi sợ cái thời khắc 12h trưa thứ 7 vì tôi chẳng biết làm gì tiếp sau đó. Khổ nỗi công việc của tôi không cần tôi tăng ca nhiều đến mức ấy. Tôi có thể về nhà ngồi ôm máy tính làm việc nếu cần. Vậy đó, tôi cứ không được làm điều tôi muốn.
    Tôi chẳng biết vì lẽ gì mà tôi yêu anh đến vậy. Yêu đến mức cứ ngồi khóc một mình nhưng chẳng bao giờ giận anh. Tôi không muốn nói hay vì tôi không thể nói? Tôi chẳng hiểu mình đang làm gì, đang cần gì, đang nghĩ gì nữa. Tôi tự giam mình ở nhà vào cuối tuần vì tôi sợ ra ngoài. Tôi sợ gặp những cặp tình nhân hạnh phúc trên phố, những ánh mắt tha thiết dành cho nhau mà tôi tìm mãi vẫn không thấy ở anh.
    14/2 tôi lặng lẽ ở nhà chat với đám bạn độc thân cũng chẳng dám ra đường như tôi. Một ai đó mang hoa đến nhà tặng tôi. Tôi lặng lẽ ngồi yên trong căn nhà đã được khóa ngoài trước đó. Vì tôi thích hoa thật đấy, nhưng chỉ thích hoa của anh thôi. Tôi lặng lẽ tủi thân và tôi khóc
    Tôi cảm thấy mình giống như một thứ "của để dành” của anh…
    8/3 khi ra đường đầy hoa, tôi cảm giác chỉ cần tôi bước xuống xe không cẩn thận tôi sẽ giẫm phải hoa. Vậy mà anh của tôi đang ở đâu đâu gần mà xa tôi lắm. Tôi tự an ủi lòng: "Uhm, anh bận”.
    Tôi sợ nhận hoa hay đơn giản chỉ là một cử chỉ quan tâm nho nhỏ của một ai đó. Tôi nhớ có lần một người đã đặt tiệm hoa trước cửa nhà tôi và mỗi ngày mang đến cho tôi 1 lẵng hoa hồng. Tôi không để ý đến người ấy nhưng tôi lại để ý đến giờ nhận hoa. Và vì thế mà giờ tôi sợ. Tôi sợ tôi sẽ so sánh họ với anh. Vì hình như chưa bao giờ anh tặng hoa cho tôi thì phải!
    Tôi lặng lẽ ngồi đếm thời gian, đồng hồ thời gian sao nó quay nhanh đến thế. Tôi nhẩm đếm đã bao lâu rồi anh không ghé thăm tôi. 1 ngày, 2 ngày 3, 15, 20… và lâu lâu hơn nữa. Tôi ước gì anh đi công tác thật xa để tôi có cái lý do anh không ghé thăm tôi hiển nhiên chính đáng. Còn bây giờ, anh và tôi đang ở trong cùng một thành phố, cái thành phố bon chen, nhộn nhịp và tất bật - tất bật đến mức làm anh quên mất tôi, quên sự đợi chờ của tôi. Có lần tôi thử một suy nghĩ điên rồ: Nếu bây giờ tôi bất chợt bị tai nạn trên đường đi làm về, anh có bỏ hết tất cả chạy đến với tôi không? Hay lúc đó anh lại nói với ai đó bên cạnh tôi rằng: anh đang đi làm, anh đang đi họp, anh đang đi công tác hay gì gì đó tương tự. Tự nhiên tôi khóc…
    Dường như anh đã làm cho trái tim tôi chai sạn, để bây giờ tôi không còn biết nhớ là gì nữa. Hôm nay cũng vậy lại chiều thứ 7 anh điện thoại báo với tôi rằng anh phải đi công tác Sóc Trăng không về với tôi được và tôi cũng chẳng buồn nói gì nữa. Tôi đã quá quen với việc nghe nhạc, xem phim, đọc báo, nấu ăn cho hết ngày cuối tuần không anh. Có những ngày cuối tuần một mình tôi dậy sớm, dọn nhà, nấu ăn chỉ để đợi một người mà tôi biết chắc rằng không đến.
    Tôi cảm thấy mình giống như một thứ "của để dành”. Cái mà người ta để dành để khi cần người ta dùng đến. Còn nếu không, nó sẽ cứ ở yên đó, không được thay đổi và cũng không được quan tâm. Của để dành sẽ không bao giờ đi đâu và chỉ cần quan tâm khi cần dùng đến

Kết Thúc (END)
Sưu Tầm
» Vẫn Biết Rằng
» Lời Tình Không Dám Nói
» Dạ Khúc Tình Yêu
» Tìm Chút Ân Tình
» Thà Rằng
» Mảnh Tình Sầu
» Lời Cuối Cho Anh
» Cho Tôi Xin
» Đom Đóm Và Giọt Sương
» Cho Cuộc Tình Lỡ
» Khóc Cho Kỷ Niệm
» Một Thoáng Yêu Đương
» Khóc Cho Những Cuộc Tình
» Người Ấy
» Con Trai VS Con Gái
» Thư Bố Gửi Con
» Ba Giỏ Khoai Lang
» Crazy Fan!!!!
» Vở Kịch Câm Và Chai Nước
» Mơ Xuân
» Tiêu Sầu
» Ly Hôn
» Con Trai Của Vova
» Thổn Thức Dây Tơ
» Vẫn Chưa Đâu 1