Sinh ra, nó vốn đã là đứa đa sầu đa cảm, thích nhạc Lệ Quyên sâu lắng; thích thơ Xuân Quỳnh lãng mạng và truyện ngắn tình cảm nhẹ nhàng của Nguyễn Nhật Ánh; thích những cơn mưa bất chợt giữa mùa hè, ghét cái nắng oi ả và bỏng rát giữa trưa; thích những đám mây trong trẻo bồng bềnh giữa trời cao xanh ngắt; thích ngắm cầu vồng tuyệt đẹp sau những cơn mưa; thích được rong chơi giữa núi đồi như thời chăn bò cắt cỏ;... nó thích, thích nhiều thứ lắm nhưng ghét thì cũng không ít hơn là bao. Vẻ bề ngoài của nó thì lại hoàn toàn đối lập với bản chất bên trong. Nếu mới nhìn thì chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ đó là một manly chính hiệu, với dáng người cao gầy, làn da rám nắng, đôi dép lào lẹp xẹp, áo thun tay lật lai và quần đùi ngố rất phong cách. Đôi lúc nó chẳng hiểu nổi chính mình nữa, dường như có 2 con người song song tồn tại bên trong nó. Và con bé đa sầu đa cảm kia chỉ trổi dậy những khi nó ở một mình.
Đối với nó thì tình yêu như một cuốn tiểu thuyết vậy. Thoạt đầu sẽ rất nhẹ nhàng, lãng mạn và cuốn hút con người ta. Nhưng càng đọc thì càng kịch tính và diễn biến càng phức tạp. Con người ta sẽ lần lượt trải qua những cung bật cảm xúc, có thể vui, có thể buồn, có lúc hạnh phúc đến ngạt thở cũng có khi đau đớn đến tột cùng. Với nó, như vậy mới là tình yêu. Và nó dường như bất cần. Mà không, nói một cách chính xác là nó sợ, sợ lắm, sợ tình yêu của nó sẽ kết thúc buồn như một cuốn tiểu thuyết vậy. Và... nó chẳng dám dành tình cảm cho ai.
18 tuổi, rời ghế nhà trường, bước chân vào một chân trời mới, bạn bè háo hức hẹn hò để chứng minh “giá trị” của mình. Nó thì không.
20 tuổi, đám bạn lại bận rộn với những cuộc điện thoại, những cái hẹn để so sánh và lựa chọn cho mình một anh chàng ưng ý. Nó vẫn bình thản.
25 tuổi, chúng bạn hầu hết đã yên bề gia thất, đứa thì chuẩn bị lên xe hoa, gặp nhau quanh đi quẩn lại một hồi vẫn là chuyện chồng con. Nó còn đang mãi mê theo đuổi ước mơ cầm trên tay tấm bằng cử nhân luật. Và tất nhiên, nó vẫn độc hành và trung thành với chủ nghĩa “tự do” của mình. Bạn bè nhìn nó lắc đầu hết thuốc chữa.
Thật ra không phải là nó chưa từng yêu ai, chưa từng nghĩ đến chuyện tương lai. Nhưng thật sự thì nó là đứa rất sợ đau. Trái tim nó đã từng tan vỡ ở tuổi 23. Và từ đó...nó khép lòng mình, vì nó... sợ.
Rồi một ngày, nó gặp anh, một người chẳng có gì là đặc biệt. Ấn tượng đầu tiên cũng thật mờ nhạt, thậm chí nó còn không nhớ nổi tên anh dù làm cùng cơ quan và đã vài lần tiếp xúc. Nó chẳng thèm quan tâm đến con trai, mà anh cũng chẳng để ý gì đến nó. Bởi có khi cả tuần nó mới gặp anh một lần. Mọi chuyện đều đơn giản.
Mấy tháng sau, mọi chuyện vẫn bình thường không thể bình thường hơn. Nó và anh vẫn chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần, không hơn không kém.
Bỗng một ngày, nó có cảm giác, ah mà không, phải nói là giác quan của một đứa con gái mách bảo với nó rằng “hình như có ai đó đang nhìn mình”, nó quay lại và bắt gặp ánh mắt anh. Rồi từ đó, nó bắt đầu tiếp xúc với anh nhiều hơn. Dần dần nó nhận ra “anh chàng này cũng vui tính ấy nhỉ?”. Nhưng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nó lại mãi mê với những chuyến rong chơi với bạn bè, những chuyến phượt liên tỉnh, với những sở thích không giống ai của nó. Và nó chẳng có nhiều thời gian để nghĩ đến những gì liên quan đến anh.
Dần dần, qua những kế hoạch đoàn, những buổi giao lưu, những lần liên hoan, những cuộc nhậu,...nó bắt đầu nhận thấy ở anh một sự khác biệt. Anh uống khá tốt nhưng càng uống càng bình tĩnh và ít nói. Giữa đám đông ồn ào anh không bị hòa lẫn vào đó, anh khác biệt và có cái gì đó khiến nó tò mò, muốn tìm hiểu. Và nó bắt đầu tìm hiểu.
26 tuổi, anh đã là đồng nghiệp với nó được một năm. Anh và nó nói chuyện nhiều hơn, nó cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho nó có điều gì đó đặc biệt hơn so với những người khác. Và nó bối rối khi nhận ra...nó cũng đã... thân với anh hơn mức bình thường. Nó sợ, sợ lại thất vọng và đau khổ thêm lần nữa. Nó lo lắng vì...anh là bạn của người yêu cũ của nó. Và rồi nó chọn giải pháp...che giấu.
Dường như nó đã yêu lần nữa, một tình yêu đầy trách nhiệm và rất chân thành. Nó đã phải đắn đo, suy nghĩ rất nhiều với tình yêu ở tuổi 26. Không nông nổi, chẳng mãnh liệt nhưng lại rất sâu sắc. Và nó cảm nhận được tình cảm mà nó dành cho anh cứ lớn lên từng ngày, từng ngày,... đến một ngày, nó đã chẳng thể che giấu được nữa.
..................*....................
Còn với anh, cuộc đời lại giống như một câu chuyện cười, kết cấu giản đơn, nội dung ngắn gọn, dễ hiểu. Và trong tình yêu cũng vậy, mọi chuyện với anh dường như luôn là rõ ràng và đôi khi quá đơn giản. Anh là người nhiệt tình với mọi người, không thích bị ràng buộc, sống rất thực tế nhưng không thực dụng. Nó biết điều đó và hiểu vì sao. Dù không hài lòng ở anh rất nhiều điều nhưng...tình yêu mà, đâu thể so sánh được mất hơn thua.
Yêu anh, nó cười nhiều hơn, nhưng tủi thân cũng không ít. Yêu rồi nó mới nhận ra anh là người không lãng mạng cũng chẳng biết quan tâm, rất hờ hững và chỉ làm những gì mình thích. Nhưng không hiểu sao nó vẫn cứ yêu anh, dù bên cạnh có một người luôn chờ đợi và hết lòng với nó.
......................*.........................
Cuộc sống luôn có những bất ngờ khiến con người ta phải đau lòng chấp nhận. Dù tình cảm mà nó dành cho anh rất chân thành, nhưng giờ đây mọi thứ đều không quan trọng nữa rồi. Nó cố gắng bước qua anh thật nhanh để không phải nhìn anh quá lâu, để nó không bật khóc trước mặt anh. Leo lên xe, nổ máy rồi phóng thật nhanh, nước mắt trào ra uất nghẹn. Tại sao anh lại đối xử với nó như vậy? Anh đã có một người con gái khác tại sao vẫn thừa nhận tình cảm dành cho nó? Tại sao mỗi khi nó quyết định buông tay thì anh lại khiến cho nó hy vọng? Tại sao anh lại có thể tàn nhẫn vậy chứ?
Cảm giác trống rỗng khi nhận ra... tất cả chỉ là một giấc mơ....buồn. Rồi mai thức giấc mọi chuyện sẽ qua đi, chẳng có gì là thật, rồi thời gian sẽ làm mờ phai những kỷ niệm. Chỉ có vết sẹo dài hằn sâu trong tâm hồn nó là vĩnh viễn ở lại và không gì có thể xóa nhòa.
Chào mi nhé, tình yêu tuổi 26..........!
Kết Thúc (END) |
|
|