Mưa, mưa xối xả. Mưa cắt thành phố thành từng lát mỏng màu xám xịt. Thành phố dợm lên đèn. Em vẫn cứ đi. Chán ngán, trống rỗng, hình như vừa nãy em có cảm thấy xót bụng khi nhìn thấy mâm cơm chiều của nhà nọ qua cửa sổ nhưng bây giờ thì chẳng còn cảm giác gì nữa. Đôi chân mộng du trong mưa. Căm thù anh!
Căn phòng nhỏ em không muốn về, ở đó em sẽ phải một mình đối diện bóng mình lẻ loi trên bức tường loang lổ. Sẽ lại ngu ngơ cầm thư anh đọc để tự trấn an mình bằng tình yêu con chữ vu vơ.
Em đến trước cửa nhà Hưng từ lúc nào không rõ, rồi em thấy mình được dìu vào nhà, bần thần mãi cho đến khi mùi trà gừng xộc lên mũi em mới nhận rõ nơi mình đang ngồi:
- Bây giờ thì ổn rồi chứ?
- Em có sao đâu!
- Anh cứ tưởng là em làm sao, chẳng nói gì, cứ ngồi một chỗ như thế đã hơn 30′ rồi.
- Thế ạ? Hì, em đang chán chả biết đi đâu, thế là qua nhà anh chơi thôi.
Hưng khá điển trai, cao lớn. Sống một mình ở Hà Nội đã 4 năm nay sau ngày bố mẹ sang Jordani làm tham tán. Căn nhà nhỏ này là của người chú họ trên Bắc Giang mua từ lâu. Hưng sống phóng túng cũng chả mấy khi ở nhà. Em không biết sao mình lại đến nhà Hưng nữa. Em quen Hưng trong một quán cà phê, thảng hoặc mới gặp nhau. Căn nhà nhỏ của Hưng đây là lần thứ 2 em đến – lần đầu là cũng anh đến sinh nhật của Hưng.
- Anh ăn chưa?
- Anh uống bia rồi nhưng chưa ăn. Anh xào mì hai anh em cùng ăn nhé. Nói chuyện sau.
- Thôi, để đến đêm ăn cũng được. Em không muốn ăn mấy!
- Em và Phong có chuyện sao?
- Dạ không.
- Thế nó đâu mà không đi cũng em.
- Anh ấy về quê anh ạ!
- Ra thế, chắc là buồn hả.
Em cười nhẹ, khẽ nói với lòng:
” … anh ấy về vui thú với truỵ lạc chứ làm gì đâu …”
Hưng mở một đĩa nhạc Jazz nhè nhẹ. Thanh Lam khàn khàn: “… cho em một ngày, một ngày thôi …”
Em lặng lẽ ngồi nghe nhạc. Hưng hơi khó hiểu, rồi cũng mặc em để cắm đầu vào máy tính với Diablo.
Chừng như đã khuya lắm rồi. Em nghe thấy tiếng kẻng rác. Chắc đã gần 12h đêm. Hưng thở dài, hắn lờ mờ nhận ra cái gì đó không bình thường ở em. Hắn hỏi:
- Em ngủ lại đây, anh sang nhà thằng bạn chơi MU nhé, mai anh về.
- Không, em sẽ về. Anh khoá cửa ngủ đi!
- Mấy giờ rồi còn về?
- Không quan tâm.
- Anh không yên tâm lắm, em như ma ám ấy!
Em bật cười, nụ cười liêu trai thật, rờn rợn gáy …:
- Em ở lại và anh ngủ cùng em, nhé?
Hưng không tin vào tai mình nữa. Dĩ nhiên hắn biết một cô gái như em là của giời cho. Nhưng hắn biết em và Phong đang yêu nhau lắm. Hắn dò kĩ:
- Em đùa vừa thôi. Cứ ngủ đi. Anh đi đây!
Em bất ngờ ôm chầm lấy Hưng. Mặc cho mặt hắn hiện lên từng dấu hỏi to chưa từng thấy …
Vì sao ư?
….
…..
……….
……………
Này thì vì sao! Đừng bắt em phải trả lời. Những con chữ của anh trên mạng, anh viết như điên, như một thằng cuồng chữ. Những suy nghĩ tởm lợm kể cả khi anh đang tượng tượng đi nữa cũng đi quá xa so với suy nghĩ của em dành về anh. Anh viết cho gái điếm cứ như là thằng sành sỏi, để đến mức em chắc hẳn rằng cuộc sống của anh không bao giờ thoát khỏi những cô gái ấy. Phong ơi!
….
Ấy là em nói cho mình nghe vậy thôi. Chứ Hưng thì nào biết gì trời đất nữa. Hắn vồ vập như đứa trẻ đói sữa ghì sát lấy em trên giường ngủ. Em thả trôi mình tuột vào một khoảng vô định nào đó, trôi , tuột … những chiếc cúc áo. Bàn tay Hưng lên xuống đỉnh Vu Sơn, chà sát mơn man eo lưng em thon thả. Bàn tay hắn xuống dần … xuống dần. Cấm địa này em đã cấm Phong qua. Dẫu em yêu Phong nhiều lắm, nhưng bao nhiêu lần gần gũi nhau. Em không để cho Phong đi qua ngưỡng cửa ấy. Em giữ em gìn cho ai đây, Phong?
Thế rồi anh đi bỏ lại một lời hứa hẹn, anh gửi cho em những lá thư tình tứ … và rồi những tác phẩm của anh, những đứa con tinh thần anh nặn ra bằng ý nghĩ ngày một điên hơn, trần trụi quá. Anh làm em đau đớn quá! Em nhận được tin người bạn cùng quê rằng anh vào nhà nghỉ cùng với gái. Em căm thù, em cho đi đấy, em cho hết tất cả. Em gìn giữ cho anh nữa mà làm gì.
Cứ thế em đối thoại với một Phong ý nghĩ trong khi thể xác em duỗi đuột ra cho một thực thể tên Hưng cho đến khi hắn rã rời nằm xuống. Thở những tiếng dài thoả mãn. Lũ đàn ông ích kỷ sau lúc thăng hoa là ngủ như chết, chỉ biết hưởng thụ mà thôi. Em lặng lẽ ngồi dậy, thấy mắt mình nhoè ướt. Em có khóc đâu, mưa đấy chứ. Mặc nhanh quần áo đi vào, em rón rén đi ra cửa. trời vẫn mưa xối xả. Nhưng màu mưa không còn xám nữa. Mưa đỏ ối một màu con gái em vừa cho đi …
Cách đấy nửa miền đất nước. Phong cũng viết xong bài phóng sự của mình về những cô gái bán hoa sau một đêm chuyện trò thật thà trong nhà nghỉ …
Chuyến tàu S5 chuyển bánh sáng hôm sau, có một chàng trai trẻ mặt buồn rười rượi. Anh đi viếng người yêu ngoài Hà Nội. Cô bé lao vào xe trong đêm mưa!
Kết Thúc (END) |
|
|