Martina và Michael quen nhau từ trung học, nàng phục chàng chững chạc, đẹp trai, thông minh xuất chúng và có nụ cười tươi thắm bao dung không thể dùng lời diễn tả. Martina chỉ biết, mỗi khi nàng buồn, nàng thất vọng, nàng chẳng biết ngày mai sẽ về đâu... thì nàng tìm tới Michael bộc bạch thổ lộ, Michael thường ít nói, chàng lắng nghe Martina kể lể, rồi chàng mỉm cười, nắm tay nàng, vuốt tóc nàng, rồi khẽ bảo: „Em an tâm đi, đâu cũng sẽ vào đấy cả thôi!“ Cần nghe lời nói trầm ấm ấy, môi cười bao dung ấy, một chút động chạm ấy... Martina đã thấy lòng phừng lên ngọn lửa hạnh phúc vô biên. Ừ, dường như nàng yêu Michael!? Nhưng nàng chưa bao giờ thổ lộ, chưa bao giờ cho phép mình ngã người vào vai chàng để được chàng dỗ ngọt đúng nghĩa như nàng mong muốn. Dù sao, Martina cũng là cô gái Ý truyền thống, xinh đẹp, xuất thân từ giai cấp thượng lưu trí thức. Mẹ nàng là giáo sư Triết thuộc viện đại học Milano, còn ba nàng là bác sĩ phẫu thuật tim khoa trưởng tại Cantonspital St. Gallen. Vì truyền thống đó cho nên nàng được giáo dục kỹ lưỡng để trở thành người khoa bảng mai sau.
Còn Michael quyến luyến Martina bởi nàng rất đẹp, rất thông minh, rất đoan trang và đằm thắm. Nàng lãng mạn, song không hề sỗ sàng! Nàng là hiện thân của những gì tuyệt vời nữ giới thời xưa cũ, trong xã hội hiện tại, dường như rất hiếm những người con gái như vậy! Martina có mái tóc đen láy, chủng tộc thuần chất gốc Nam Ý, đôi môi chín mọng như trái cherry (Kirche), đôi mắt màu xanh thăm thẳm với hàng mi dài và cong vút! Nàng có cái nhìn vừa ngây thơ vừa đắm đuối. Chỉ nhìn màu mắt của nàng, Michael đã có thể đoán được những thay đổi trong tâm trạng của nàng. Martina thon gọn với những đường cong tuyệt mỹ, đôi chân dài rất xứng khi nàng mặc quần Jean. Michael chưa bao giờ nói yêu nàng, song từ trong tâm tưởng, chàng đã chắc chắn đời mình sẽ có nhiều gắn bó với Martina! Về gia thế, cũng như Martina, Michael là thanh niên ưu tú của một gia đình trí thức. Cha chàng là bác sĩ trưởng khoa tâm lý học bệnh viện Zug, mẹ chàng là nữ sĩ tiểu thuyết gia có tiếng tại châu Âu. Đến bên Martina, Michael luôn cảm thấy an ổn thoải mái vì sự tế nhị, tính tình đằm thắm của nàng.
Đến đêm liên hoan tốt nghiệp tú tài họ mới thật sự yêu nhau, cả hai cùng hết sức hạnh phúc về kết quả họ đạt được và họ sẽ cùng tới Fribourg Thụy Sĩ để học những năm đại học. Martina sẽ học văn chương cổ điển Nga, còn Michael sẽ học Y Khoa. Đi dưới hàng Phong cao vút, cả hai cùng im lặng, một thứ im lặng huyền diệu lâng lâng, tự lòng hiểu lòng … dường như phút quan trọng của cuộc đời đang từ từ lộ diện. Cơn gió hè thổi tới bay tung mái tóc dài ngang vai của Martina, có vài sợi vấn vào má Michael vì họ đi rất gần, Martina dừng lại, nhìn Michael như muốn tỏ lời xin lỗi. Michael nhìn sâu vào mắt nàng với cái nhìn kiên định, như thầm bảo: „Em có biết không, tôi đang muốn nói với em những điều thai nghén trong tim tôi từ bao lâu nay?“ Còn Martina nhìn lại chàng, ánh mắt nhu thuận cũng vang lên: „Em hiểu, em hiểu và đang đợi anh chuyển tâm tư thành ngôn ngữ!“ Màu mắt Michael thẫm hơn, đắm đuối âm hưởng: „Uh, vậy được rồi, tôi nói! Em có biết chúng ta sẽ có con đường chung trước mặt không? Em có biết những cảm giác yêu thương ấp ủ trong lòng tôi không? Chúng đang muốn cựa mình thăng hoa thành những nụ hôn đây!“ Martina trao tín hiệu trên khóe môi ngoan, làn mi như thu nhỏ lại như con chim xếp đôi cánh khi hạ xuống chóp núi. Nàng không còn nhìn Michael bằng đôi mắt nữa, vì đôi mắt cũng thừa, mà nàng gửi đến Michael những tín hiệu đồng thuận rất nữ giới, tín hiệu từ não bộ, từ màu hồng sáng trên môi, ửng đỏ trên má và mùi hương u nhã của thánh nữ thanh tân.
Ngôn ngữ: Thừa! Ánh mắt: Thừa! Tư tưởng: Thừa! Cảm nhận bằng con tim và da thịt: Ừa!
Vậy là hai cánh môi đã lần đầu giao tiếp, trong vô ngôn, tĩnh lặng! Đôi bàn tay duyên nghiệp chợt tìm nhau, những cảm xúc tuôn trào như suối. Hai con người chợt phá đi biên giới của mình, phá tan đi cái tôi cái người, trong tích tắc ấy tôi và người hoà thành cái chúng ta bất khả phân li!
Mùa thu tựu trường, đôi bạn trẻ dắt nhau về thành phố nhỏ Fribourg thuộc miền tây Thụy Sĩ, họ cùng nhau mướn căn hộ 2 phòng ngủ khang trang trong khu phố cổ. Ngôn ngữ vẫn thừa thãi đối với chàng và nàng! Họ có thể lặng lẽ ngắm nhìn nhau, hoặc lặng lẽ đọc sách bên nhau, cảm nhận được nhau mà không cần ngôn từ diễn tả! Kỳ diệu, khi Martina vừa có cảm giác khát, muốn đứng lên lấy chai nước, thì Michael đã đưa đến tay nàng li nước, hoặc khi Michael chợt thèm ôm tấm thân kiều diễm của nàng, nàng hiền ngoan như con mèo khoanh mình rúc vào lòng chàng. Đương nhiên, có những lúc các đề tài về chính trị, văn hoá, xã hội, luật pháp, kinh tế … được đôi bạn trẻ cùng nhau thảo luận say sưa.
Thế giới đẹp quá. Con người đẹp quá. Tình yêu diệu quá! Vâng! Nhưng … Y Khoa là ngành học rất khó vì có quá nhiều môn, lại thêm nhiều từ ngữ Latine. Năm đầu tiên, sinh viên Y Khoa Thụy Sĩ phải học 16 môn: Mô Học (Histology), Thể Học (Anatomy), Di Truyền Học (Genetic), Vi Trùng Học (Micro Biology), Sinh Hoá (Biochemistry), Sinh Lý (Phisiology), Hoá Học cao cấp, Vật Lý cao cấp vv. Thêm vào đó, những ngày Michael phải thực tập trong phòng thí nghiệm, mổ xác… rồi cuối tuần đọc sách, viết tóm lược, lại nữa Michael là sinh viên giỏi, luôn niềm nở giúp đỡ mọi người, nên thời gian chàng giành để học và giảng giải cho bạn bè gần như 18-19 tiếng một ngày. Martina hiểu và nàng khuyến khích. Nàng lo quán xuyến tất cả mọi công việc chợ búa, nấu nướng, giặt ủi, chăm lo nhà cửa… Cuối tuần, nàng cũng chấp nhận một mình về thăm ba mẹ nàng ở thành phố khác, để Michael yên tâm tra cứu sách vở. Nàng luôn an ủi vỗ về khi Michael nản chí vì quá nhiều thứ cần biết.
Năm đầu trôi qua, Michael đậu thủ khoa với số điểm tối đa. Chàng bảo Martina: „Cám ơn em, nửa số điểm này là của em!“ Martina cười sung sướng và tự hào!
Năm thứ hai cũng vậy, các sinh hoạt không hề thay đổi, chỉ có cái Michael nổi tiếng khắp trường, các cô gái xinh tươi khác cứ lấy cớ hỏi bài để rề rà bên chàng! Martina biết, song không bao giờ ghen. Nàng tin tưởng Michael, tin tưởng tình yêu tuyệt đối vững chãi của nàng. Cuối niên khóa, Michael lại đỗ đầu với điểm tối đa.
Tên tuổi Michael Stonya không những ở y khoa đại học Fribourg, mà còn nổi tiếng ở các đại học khác nữa. Vì Y Khoa ở Fribourg chỉ đào tạo 2 năm, rồi sinh viên phải chuyển qua các đại học khác cho 4 năm kế tiếp. Nhiều trường gửi thư cấp học bổng cho Michael, nhưng cuối cùng chàng chọn đại học Bern, vì nơi ấy chỉ cách Fribourg 30 phút lái xe. Chàng bảo Martina: „Năm nay là năm đầu tiên tôi phải đi thực tập tại bệnh viện, em ráng chờ tôi một năm nay nữa, sang năm thong thả hơn tôi sẽ chia sẻ công việc nhà và cuối tuần với em.“ Martina đồng ý, mặc dù ngành học của nàng mang tiếng là học văn chương cổ điển Nga, song còn phải lấy thêm các ngành phụ như Báo Chí, Sư Phạm, Xã Hội Học, Tâm Lý Học… cũng rất bận mải, công việc nội trợ cũng khiến nàng mất nhiều thời gian. Thêm vào đó, nàng luôn quạnh quẽ cuối tuần khi đi cinê, coi kịch, nghe nhạc hay về thăm cha mẹ một mình, hoặc với cô bạn gái! Có những tiếng xì xầm trong cộng đồng sinh viên về quan hệ giữa hai người, họ bảo Martina ngu dại đi làm đầy tớ không công cho Michael. Rồi các cô từng theo đuổi Michael, tung ra những tin hết sức ác độc: „Michael chỉ đợi học xong y khoa, sẽ tính sổ với Martina.“ Ăn cơm hoài chán chết, phải đổi qua bánh mì, khoai tây chứ!? Họ còn ác miệng tuyên bố: „Michael hiện tại cần một con đần làm mọi, chứ sinh viên Y Khoa sáng giá như Michael phải có vợ là các luật sư, kinh tế gia… chứ cái ngữ đi học tiếng Nga cổ điển rẻ tiền, thì làm sao xứng với ông bác sĩ tương lai đầy hứa hẹn kia?“ Năm thứ ba qua đi, Michael lại dẫn đầu số điểm! Tên tuổi của chàng khiến giáo sư nể nang. Chàng được tổng hội Sinh Viên Y Khoa giao thêm chức „Chủ tịch hội sinh viên y khoa và cựu sinh viên y khoa Liên Bang Thụy Sĩ.“ Công việc không phải ít! Chàng nhận chức rồi mới báo cho Martina hay. Nàng gượng cười chúc mừng. Nhưng hình như có chút gì nghèn nghẹn nơi cổ nàng. Dù sao nàng cũng là cô gái mới 23 tuổi, sống trong nếp ấm của cha mẹ anh chị bảo bọc. Nay đã ba năm đảm đương quán xuyến tất cả, nàng cần sự chia sẻ hơn một chút. Có chút lo sợ vẩn vơ khi nàng nghe bạn bè nói mãi về viễn cảnh tương lai Michael sẽ bỏ nàng, khi chàng đã ra trường. Nàng không nói ra, nhưng nàng vẫn mong Michael hiểu được ý nghĩ của nàng như những ngày đầu. Song không đâu, chàng bây giờ quá bận rộn bởi danh vọng, với các tên thuốc, tên bệnh và với dự án nghiên cứu để viết luận án tiến sĩ trong năm thứ tư (thường thì sinh viên Y Khoa học sáu năm, ra trường đi làm trong bệnh viện thêm 5 năm nữa thì mới viết luận án tiến sĩ chuyên khoa, nhưng trường hợp của Michael đặc biệt, nên hội đồng giáo sư quyết định cho chàng viết sớm để sau này có thể nghiên cứu ngay và trở thành giáo sư Y Khoa tại trường của họ), nên chàng chẳng còn đọc được những thôi thúc trong tim của người yêu. Nhiều lần Martina muốn nói, song nàng vốn đằm thắm ít lời nên lại thôi.
Năm thư tư Y Khoa, có nhiều đêm Michael không về vì chàng phải trực bệnh viện, hoặc miệt mài trong phòng thí nghiệm. Khi chàng về nhà, chàng mệt mỏi lăn ra giường và ngủ như chết, tỉnh dậy lại đi, không trò chuyện thăm hỏi gì đến người yêu mong nhớ hàng giờ. Martina nghe chút gì oà vỡ trong lòng, cảm giác cô đơn thất vọng cứ như trào trên mi mắt, nàng tủi cho thân phận mình. Dù gì thì nàng cũng là cành vàng lá ngọc đấy chứ, hạ mình „làm tôi mọi“ (theo chữ của những kẻ xấu mồm) cho chàng, mà chàng nào có hiểu đâu. Nỗi uất ức ấy, trào dâng trong lòng… cho tới một hôm giáo sư nàng hỏi có xuất học bổng qua nghiên cứu văn hoá trung cổ của Nga tại Saint Peterburg trong vòng 9 tháng, nàng có muốn nhận không? Nàng suy nghĩ 3 ngày và xin giáo sư cho nàng xuất học bổng ấy. Nhưng nàng không báo cho Michael biết, nàng sẽ ra đi.
Trước ngày Martina lên đường, nàng viết cho Michael bức thư, phong kín để trên bàn học của chàng. Đêm đến, Michael trở về nhà lúc 2 giờ sáng, chàng tắm rửa rồi đi ngủ, không coi lại sách vở nữa, nên không khám phá ra bức thư.
Martina qua bên phòng ngủ của Michael vào lúc 4 giờ sáng, nàng rón rén bước nhẹ đến bên giường của chàng, ánh đèn vàng từ ngoài phố chiếu qua cửa sổ, để Martina ngắm nhìn chàng như con búp bê (bự) đang say trong giấc ngủ. Vầng trán cao sáng sủa thông minh, đôi mày rậm với ấn đường mở rộng, cái miệng thân thương với làn môi hồng đầy đặn gợi cảm. Hàm râu quai nón xanh xanh vài li, khiến gương mặt chàng rất đàn ông và thông thái.
Đứng nhìn chàng 30 phút trong tĩnh lặng, như để thâu vào lòng tất cả những hình ảnh dấu yêu của bao năm, của tình đầu đắm đuối đam mê.
Martina gọi chiếc taxi đến đón nàng vào lúc 5 giờ 30, nàng xách valis ra xe khi Michael còn ngủ, nàng bỏ chìa khòa vào thùng thư và để nước mắt tuôn rơi.
Michael thức giấc lúc 6 giờ 30, chàng vào bếp ăn sáng. Vẫn bánh mì, pho mát, mứt, nước trái cây… chàng ưa thích bày sẵn như mọi sáng. Duy thiếu ly Expresso (cà phê Ý) mà mọi sáng, Martina như trực sẵn làm cho chàng uống ngay cho nóng. Chàng nhủ thầm: „Chắc Martina đi đâu rồi, thôi ta pha ly cà phe Nestcafé uống tạm!“ Chàng bắt ấm nước, ngồi ăn sáng đọc báo, uống cà phê và có ý đợi Martina xin lỗi vì không pha Expresso cho chàng sáng nay. Đợi mãi chẳng thấy Martina xuống bếp, chàng bước vô phòng Martina thì thấy tất cả gọn ghẽ ngăn nắp quá và dường như có chút gì không ổn. Chàng bật điện, mở tủ áo thì than ôi tất cả đều trống rỗng. Trên bàn chỉ còn vài cuốn tiểu thuyết linh tinh, sách vở đã dọn sạch. Michael không thể tin ở mắt mình. Chàng chạy kiếm Martina khắp nơi trong nhà, hoài vọng!
Cuối cùng Michael cũng khám phá ra bức thư giã biệt Martina để trên bàn viết, chàng vội vã xé phong thư với đôi tay run run:
„Michael yêu dấu Em ra đi, vì em nhận được học bổng của đại học cho chương trình nghiên cứu tại Saint Peterburg. Nhưng đó chỉ là lý do phụ, thật ra em có thể từ chối. Song em muốn rời khỏi nơi đây và muốn rời xa anh, anh ạ.
Em cám ơn anh, sự hiện diện của anh trong em là một ân điển, em không bao giờ quên được. Anh đã cho em mối tình đầu đắm say tuyệt diệu. Anh đã cho em nụ hôn đầu đắm đuối đam mê. Anh đã cho em những cảm giác ấm cúng thương yêu vô vàn và nhất là anh đã cho em mối tình tri kỷ vô ngôn mà em hằng mơ ước. Ta quen nhau 4 năm, chung sống 4 năm. Tám năm đã trôi qua. Ta đã gần 24 tuổi. Anh ơi, ta trưởng thành hơn và cuộc sống qua đó phức tạp hơn. Có những điều mà cuộc sống hiện nay khác hẳn với cuộc sống của 4 năm trước, em đã từng mong ước anh chia sẻ cùng em, song hoài vọng. Anh quá bận rộn với sự nghiệp và xã hội. Em nói ra đây không phải để trách cứ anh đâu, song em đã buồn quá, khi anh còn hiện diện bên em mà chẳng còn đọc được những uẩn khúc trong em … như ngày nào.
Thôi anh nhé, chắc duyên nghiệp của chúng ta chỉ có bấy nhiêu thôi. Anh nay đã vững vàng trong cuộc sống, anh được mọi người biết đến và nể trọng, còn em chỉ là chiếc bóng mờ lủi thủi cô đơn. Em sẽ nhận học bổng 9 tháng, nhưng sau đó em ở lại Nga thêm 3 tháng để du lịch. Đúng 1 năm sau em mới trở về. Đây là thời gian khá dài với lứa tuổi chúng ta, em dùng nó và mong anh cũng dùng nó để quên đi tất cả, để tạo dựng một cuộc sống mới có ý nghĩa và hợp với mình hơn.
Em đi nha. Xin anh bảo trọng, em chúc anh thật nhiều thành công trong đời sống.
Xin anh đừng tìm em nữa.
Fribourg 25.03.1995 Martina Marchione“ Michael chết lặng run rẩy khi đọc bức thư. Chàng đã mất Martina hẳn rồi sao? Trời ơi, tại sao nàng không nói, không trách, không than? Tại sao nàng im lặng đến tàn nhẫn thế này? Tại sao nàng còn lo cho ta bữa ăn sáng cuối cùng, trước khi nàng treo cổ ta lên? Martina! Martina! Bây giờ chàng mới ngẩn ngơ đau đớn: „Ta không biết quý những gì ta có, mà khi ta bị vuột khỏi tầm tay rồi mới khổ đau nuối tiếc!“ Michael đã nhận thấy điều này.
Những tháng ngày vật vã đến với Michael như người nghiện bị cai. Chàng chán nản ngủ li bì. Chàng bắt đầu hút thuốc, uống rượu và không đến đại học hay bệnh viện nữa. Chàng rũ rượi như chiếc lá salad héo quắt. Tự dưng chàng mất đi tổ ấm, nhà của thì bừa bộn sau 1 tuần Martina đi vắng. Tủ lạnh từ từ trống rỗng, chàng chẳng biết phải làm sao, vì khi xưa nhà chàng đã có người làm, hoặc ba mẹ, hoặc anh chị chàng lo. Đến Fribourg thì Martina lo mọi việc. Chàng chỉ ăn và học. Bây giờ thì … trơ ra cái thân chàng.
Cuối cùng Michael đến đại học nói với giáo sư, chàng tạm ngưng chương trình nghiên cứu cho luận án tiến sĩ. Chàng chẳng đi làm ở bệnh viện nữa, khi lục cá nguyệt mùa đông chấm dứt. Ngày tháng của chàng là những chuỗi đau đớn, cô đơn và suy tưởng. Chàng cũng không ghi tên cho lục cá nguyệt mùa hè.
Các cô gái theo đuổi chàng thì vô cùng hoan hỉ. Họ tìm cách tiếp cận và quyến rũ chàng, song chàng luôn tẻ nhạt từ chối.
Tháng 5 năm ấy, chàng khăn gói đi Roma. Nơi đây chàng có vị Linh Mục quen thân với gia đình chấp chứa, chàng muốn đời sống tôn giáo làm giảm bớt nỗi đau của chàng. Chàng chợt muốn xuất gia, muốn bỏ lại sau lưng tất cả. Đời sống của chàng bây giờ là hàng giờ cầu nguyện, lắng lòng nhìn ngắm hình ảnh Chúa Jesus chịu nạn trên Thánh Giá. Chưa bao giờ câu sám hối: „Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng“ lại đánh đập vào tâm thức chàng đến vậy. Nhưng những thời gian khác, khi lang thang trong cổ thành Roma, chàng thường quặn thắt niềm đau. Thấy các cô gái tóc đen, trạc tuổi Martina chàng thường hoa mắt lầm tưởng là nàng.
Nỗi nhớ không bớt đi mà lại gia tăng khủng khiếp. Martina ơi, Martina! Nàng ở đâu? Ở đâu? Cho đến khi chàng nhận ra, chàng đã lơ là với Martina, song không phải là chàng không cảm nhận và trân trọng tình yêu của nàng. Chàng đã coi nàng như hơi thở, như con tim đập trong lồng ngực. Có ai trong chúng ta luôn ý thức về mỗi hơi thở ra và vô không? Không! Có ai trong chúng ta luôn nghĩ đến con tim đang đập mỗi phút 72 lần không? Không! Vâng Martina đối với chàng cũng vậy. Chàng không ý thức được sự hiện diện của nàng từng giây từng phút, từng giờ, từng ngày... nhưng nay hơi thở đó ngưng, chàng chết! Con tim ngừng đập, chàng tiêu! Martina, anh không thể sống thiếu em! Không thể! Chúa không cứu rỗi được anh! Cha không làm cho anh bớt niềm đau khổ! Ai buộc người ấy cởi! Chỉ có em!
Michael gọi điện thoại xin vị giáo sư của Martina địa chỉ ký túc xá Martina ở trọ tại St. Peterburg. Giáng sinh năm ấy, chàng lấy máy bay từ Roma đi St. Peterburg với 24 hoa hồng trên tay, vì ngày Giáng sinh cũng chính là sinh nhật thứ 24 của Martina.
Họ gặp nhau trong phòng ăn của ký túc xá. Martina ngỡ ngàng sung sướng. Michael ôm bó hoa hồng đỏ thắm trao cho nàng và không nói lời nào. Martina đón nhận mà không lên tiếng cảm ơn. Họ đứng nhìn nhau. Lối đối thoại vô ngôn giữa đôi Bạn Thiết dường như đã lập lại từ bao giờ!
Tuyết phủ trắng trên các lâu đài ở thành phố cổ kính St. Peterburg! Kệ, nắng xuân vẫn tràn đầy tim của hai kẻ vừa tìm lại nhau trong tiếng hoan ca... im lặng.
Kết Thúc (END) |
|
|