Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Tin Nhắn Cuối Cho Anh Tác Giả: Yun    
    Thành phố Hồ Chí Minh, ngày hè nắng đẹp. Anh đã trở về, sau 4 năm ròng miệt mài ở Singapo du học. Gia đình anh đều ra đón đủ cả, ba vui mừng nhìn con trai chững chạc trưởng thành, mẹ xúc động đến rơi nước mắt, cô em gái vòi vỉn quà, cảm giác thật đầm ấm.
    Anh trở về nhà, đường phố giờ đây đổi khác đi nhiều quá, nhưng con đường dẫn vào nhà anh thì vẫn vậy, căn biệt thự nhỏ đã được ba thay một màu sơn khác tươi mới hơn, đồ đạc trong nhà cũng được sắp xếp lại, duy nhất căn phòng của anh thì vẫn được giữ nguyên mọi thứ như ngày anh đi. Hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái không khí trong lành yên ả thân quen đã gắn liền với anh suốt 20 năm đầu đời tươi trẻ.
    Soạn đồ đạc trong vali sắp xếp lại đúng vị trí của nó, bỗng trong ngăn kéo rơi ra tấm hình, là cô ấy, người con gái đã chờ đợi anh suốt 2 năm, nỗi xúc động trong anh căng tràn, nhớ nhung da diết, anh muốn gặp cô ấy ngay lập tức…
    Lướt trên chiếc Air Blade mà anh đã nhờ ba mua hộ từ chính tiền làm thêm bên Sing, anh muốn cô ấy thấy anh đã trưởng thành, đã thành đạt, đã có thể tự mua lấy những gì mình thích. Anh đã đứng trước cửa nhà cô, dưới gốc cây bàng râm bóng mát, nơi anh đã chờ cô mỗi chiều cuối tuần để đèo đi ăn bò bía bằng chiếc xe đạp điện. Anh đang lấy hết bình tĩnh để chạy tới bấm chuông, vừa định đề máy thì bỗng có một chiếc BMW chạy tới và dừng trước cửa, một bóng hình quen thuộc bước ra, nụ cười tươi sáng, mái tóc bồng bềnh, là em đang đứng đó, vẫy tay chào ai đó trong xe, nhưng sự tập trung của anh lúc này chỉ còn dồn vào cô ấy, chẳng cần bận tâm ai đã chở cô ấy về, chiếc xe đi khuất, cô quay lưng đi vào nhà toan mở cổng thì anh gọi lớn:
    - Mai Hương!
    Cô quay lại, anh cũng vừa chạy tới, hai người tình gặp lại nhau sau 2 năm trời xa cách. Nỗi xúc động dâng trào trên khóe mắt, nhưng nó chỉ đến từ phía anh, còn ánh mắt cô thì đang ánh lên vẻ gì đó như là kinh ngạc. Anh ôm chầm lấy cô:
    - Anh nhớ em nhiều lắm. Em biết không?
    - Anh… anh về khi nào?
    - Mới sáng nay thôi. Vừa dọn đồ đạc về nhà xong là anh đến tìm em liền đấy! Anh muốn gây bất ngờ cho em nên không báo trước ngày về.
    - Ờm… Em… bất ngờ lắm…
    Giọng nói cô gượng gạo, ấp úng, ánh mắt như cố né tránh anh, không có vẻ gì là nhớ nhung da diết cả. Anh cũng thoáng thấy điều đó…
    - Mai Hương? Em sao thế? Trông em không có vẻ gì vui mừng khi thấy anh về cả!
    - Ơ… Đâu có… Em… vui lắm chứ!...
    - Hay em giận anh vì không báo trước? Anh xin lỗi… Chỉ là…
    - Không phải vậy đâu. Thôi giờ em có việc phải làm, anh về đi. Lúc khác chúng mình gặp nhau ha!
    - Khoan đã, em cho anh số điện thoại liên lạc đi. Số cũ của em không gọi được!
    - À, anh cứ gửi tin nhắn yahoo là được rồi.
    Vừa nói cô nàng vừa hấp tấp mở cổng bước vào, rồi khóa cổng, quay mặt bước vào trong mà không thèm chào anh một tiếng. Anh thấy ngỡ ngàng, sao thái độ cô ấy lại kỳ lạ như thế? Hay Hương giận vì anh không hồi âm thư thường xuyên? Không đúng, vì cô thừa biết anh là người không giỏi trong việc thư từ mùi mẫn, nói lời ong bướm dịu dàng này nọ, những điều anh làm cho cô cũng đã đủ để cô nhận ra tình cảm của anh lớn như thế nào rồi, vả lại dù anh không hồi ấm nhiều nhưng cô vẫn đều đặn gửi mail cho anh mỗi tuần trong suốt 2 năm đấy thôi. Dù có những lúc phải đến cả tháng cô mới lại gửi, vì lý do bận ôn thi, nhưng rồi những lời yêu thương qua từng câu chữ lại khiến lòng anh ấm lại, hạnh phúc vô cùng.
    Lòng anh vẫn trằn trọc không yên, những dòng suy nghĩ liên tiếp bủa vây lấy tâm trí. Hay là cô ấy bị mất trí nhớ? Không thể nào, nếu vậy lúc vừa gặp nhau, anh ôm cô, thì cô phải đẩy ra rồi hỏi "anh là ai?” chứ, đằng này cô vẫn nhận ra anh, nhưng với thái độ không vui vẻ, như thể không hề mong chờ sự xuất hiện của anh vậy. Cũng có thể cô bị cha mẹ ép gả cho một người khác, rồi răn đe này nọ, vì lý do nào đó cô buộc phải im lặng để giữ lấy yên ổn cho anh. Nghĩ đến đó tim anh bỗng thắt lại, anh thấy mình có lỗi nhiều với cô ấy quá, tình yêu của Mai Hương dành cho anh thật lớn lao. "Thôi cứ nằm đó đoán già đoán non cũng chẳng ích lợi gì, cứ ngủ một giấc, sáng mai sẽ gặp cô ấy và hỏi cho rõ mọi chuyện.” Nghĩ thế anh liền nhắm mắt và chìm sâu vào giấc ngủ.
    Sáng hôm sau, anh lập tức đến gặp Mai Hương. Cô nàng vừa bước ra khỏi cổng, nhìn thấy anh liền khựng lại, thoáng thở hắc ra tỏ vẻ chán chường.
    - Em đi uống nước rồi nói chuyện với anh chút được không?
    - Ừm… Xin lỗi… Em đang tính đi mua đồ.
    - Một chút thôi, sẵn tiện anh chở em đi cũng được mà!
    Cô miễn cưỡng nhận lời. Hai người ra quán café quen thuộc mà trước đây cả hai thường tới.
    - Đã lâu rồi chúng ta không ra đây em nhỉ? Nhớ quá…
    - Nhớ làm gì. Chuyện xưa rồi mà anh!
    - Sao anh thấy em khác quá. Có chuyện gì xảy ra với em đúng không?
    - Chẳng có gì cả. Em vẫn sống tốt mà!
    - Thế sao em lại trở nên lạnh nhạt với anh thế?
    - Thì trước giờ vẫn vậy thôi! – Mặt cô lạnh tanh nói mà không thèm nhìn vào mặt anh một lần.
    - Em nói vậy là sao? Chẳng phải tuần nào em cũng đều gửi mail cho anh, bảo rằng rất nhớ anh, mong anh học tốt, sớm hoàn thành khóa học để về với em sao???
    - Anh đang mơ ngủ đó hả? Tui nói vậy hồi nào?
    Anh lập tức mở laptop nhỏ bằng cuốn tập ra, nối wifi và mở mail cho cô xem.
    - Đây, chẳng phải đây là những bức thư em gửi cho anh sao?
    Cô nhìn qua một lượt rồi lãnh đạm nói:
    - Những bức thư này không phải tôi viết!
    - Không phải em thì là ai chứ? Rõ ràng địa chỉ e-mail là của em mà?!
    - Tôi đâu có rãnh mà ngồi viết cả tá thư cho anh! Với lại e-mail này tôi bỏ lâu rồi.
    - Em nói dối, thế thì ai viết những bức thư này?
    - Làm sao tôi biết được, chắc có con nhỏ nào yêu thầm anh chăng?!
    - Không, anh không tin. Em nói dối anh đúng không? Hãy nói là em đang đùa đi!
    - Tôi không có dư hơi mà đùa với anh. Tôi đã tính im lặng dửng dưng để anh dần quên tôi mà bớt đau lòng, thiệt không ngờ là anh bám dai đến vậy. Giờ tôi mới biết xinh đẹp quá nhiều khi cũng khổ, có cái đuôi đeo theo mãi miết chẳng chịu buông!
    Anh bàng hoàng nhìn thẳng vào mặt cô, thật không ngờ người mà anh yêu say đắm suốt ngần ấy năm lại có thể thốt ra những lời như vậy. Nụ cười nửa miệng, ánh mắt sắc lại, cô nói tiếp:
    - Anh nghĩ một người như anh có thể với tới tôi sao? Anh đúng là có đẹp trai, tướng tá cũng ổn, biết ga- lăng và chiều chuộng tôi. Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một thằng sống bám vào cha mẹ, tiền tiêu vặt không đủ để anh ăn xài, huống chi lo cho tôi! Đến những dịp lễ này nọ một món quà tặng giá trị cũng không mua nổi, thử hỏi làm sao tôi không chán? Chắc anh cũng thấy hôm qua tôi bước xuống từ chiếc BMW, đó là xe của chồng sắp cưới của tôi, chúng tôi đã đính hôn được 1 tháng và 2 ngày nữa sẽ sang Mĩ ra mắt bố mẹ anh ấy rồi làm lễ cưới bên đó luôn. Mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi hết rồi, tự nhiên anh lại xuất hiện rồi bám riết, đừng tơ tưởng nữa cưng, tỉnh lại đi ha!
    Nói rồi, Hương lạnh lùng đứng dậy bỏ đi, bỏ lại anh đang ngồi ngơ ngác những tưởng đây không phải là sự thật. Đúng vậy, làm sao tin được… Người con gái mà anh đã thương thầm suốt 2 năm cấp 3, ngỏ lời và yêu nhau năm cuối cấp rồi cho đến khi lên đại học, anh vẫn quyết tâm thi cùng trường với cô, cùng nhau trải qua bao kỉ niệm, bao thăng trầm, bao biến động trong cuộc đời. Mai Hương vẫn luôn dịu dàng, trong sáng, sâu sắc, luôn là động lực để anh cố gắng trong mọi việc. Cô đã từng bảo rằng, không thích những chàng công tử nhà giàu hay vòi tiền ba mẹ, thế là anh đi làm thêm, tiêu xài những đồng tiền do chính mình làm nên. Những dịp sinh nhật cô, hay ngày lễ tình nhân, noel này nọ, cô toàn thích những món quà đắt tiền, đồng lương ít ỏi của anh hoàn toàn không kham nổi, anh vẫn cố gắng vay mượn bạn bè rồi sẽ làm thêm trả sau chứ vẫn nhất quyết không xin gia đình. Khi nhận được quà, Hương đã vui mừng ôm chầm lấy anh, cảm giác hạnh phúc ấy cứ ngỡ như vẫn còn đây, đong đầy say đắm, thế mà giờ tan biến trong không trung.
    Anh không trở về nhà ngay mà đến quán bar, nhấn mình chìm trong men rượu, anh đang muốn tỉnh, bằng cách uống thật say, để khi tỉnh dậy mọi chuyện anh vừa thấy chỉ là mộng mị, là không thực, nhưng càng say lại càng nhớ, hình ảnh đáng sợ của Mai Hương lại hiện ra rõ rệt trong anh. Vẫn đôi mắt đen láy, vẫn nụ cười trong sáng dịu dàng, vẫn giọng nói ấm áp thân quen, nhưng những điều đó không còn dành cho anh nữa.
    
    Anh trở về nhà trong cơn mê sảng, mọi người đều đã ngủ, anh loạn choạng bước lên phòng, miệng không ngừng gọi tên Mai Hương. Anh bắt đầu nổi điên, đập phá đồ đạc, tay chân trầy xước bê bết máu, mẹ anh chạy vào can ngăn, vỗ về. Ngồi trầm tỉnh một lúc, anh nghẹn ngào kể mọi chuyện cho mẹ biết, mẹ anh im lặng, xoa đầu anh…
    - Thôi, hay quên Mai Hương đi con!
    - Con không thể mẹ à! Có lẽ cô ấy đang cố giấu con chuyện gì đó. Con không tin cô ấy hết yêu con được. Làm sao như thế được! Con không tin!!!
    - Chỉ đơn giản là nó không còn yêu con nữa, con hãy chấp nhận sự thật đi!
    - Không đúng, nếu không còn yêu sao cô ấy vẫn cứ gửi thư đều đặn mổi tuần trong suốt 2 năm con đi du học chứ?!
    - …
    - Không được, con phải đi gặp cô ấy lần nữa.
    Mẹ nắm lấy tay anh và bảo không cần phải đi nữa, mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi, anh vùng vằn. Mẹ anh kéo anh lại và tát anh một cái.
    - Con tỉnh lại đi! Sao ngu muội hoài vậy hả? Mai Hương vốn không hề yêu con, nó chỉ lợi dụng con thôi, ngay từ đầu chỉ có con yêu đơn phương nó. Chứ nó chẳng hề quan tâm gì tới con cả!
    Và sự thật được phơi bày, mẹ anh đã nói rõ cho anh hết mọi chuyện. Thì ra, những lá thư đó là do mẹ nhờ em gái của anh viết gửi cho anh trong 2 năm qua. Vào ngày thứ 3 sau khi anh đi du học, mẹ đã đến nhà Mai Hương để hỏi xin số điện thoại của cô, vừa đến cổng, bà nghe được cuộc nói chuyện giữa Hương và mẹ của cô nàng.
    - Sao rồi? Thằng đó nó đi chưa?
    - Đi được 3 ngày rồi. Hắn ta còn bảo nếu con không muốn hắn đi thì hắn sẵn sàng bỏ suất học bổng đó để ở lại, bó tay dại gái hết thuốc chữa luôn! Cầu hắn đi cho lẹ chứ mà mong hắn ở lại. Haha, tức cười!
    - Ừ, chứ không lại khó lòng với người yêu của con nữa. Vừa hay, khoảng 1 tuần nữa là cậu ấy về rồi đấy!
    - Mà mẹ làm mai cho con sao không lựa người nào trẻ trẻ tí. Lựa cha nội già chát đã tứ tuần, đáng tuổi ba mẹ luôn!
    - Kệ đi, miễn giàu là được. Chứ trẻ trung, chỉ được mã ngoài như thằng đó cũng có làm ăn được gì đâu. Dính vô nó thì có mà khổ cả đời!
    - Thì biết vậy, nhưng cũng tiếc thiệt. Thằng đó cũng thương con dữ lắm!
    - Cái gì? Tiếc hả? Quên đi nha! Thằng đó giờ đi du học rồi, biết đâu nó lại quen con khác bên đó luôn không chừng, chả thèm nhớ gì tới mày đâu. Mày mà chờ đợi nó thì có nước hóa thành hòn vọng phu đó con gái ạ!
    - Trùi, nói vậy thôi chứ con đâu có rãnh mà chờ nó.
    Hai mẹ con cười hả hê trong thật kinh hãi, mẹ anh đứng bên ngoài chứng kiến mọi chuyện mà nghẹn ngào. Xót xa cho đứa con trai yêu quý đã yêu lầm phải một đứa hám tiền, phụ nghĩa. Anh nhớ lại, lúc anh báo sẽ đi du học, Mai Hương chẳng đau buồn gì cả, cô chỉ giả vờ động viên anh cố gắng học tốt. Đến ngày ra phi trường cô cũng không ra tiễn anh, anh thoáng buồn nhưng nhũ thầm chắc cô ấy sợ anh đau lòng và lưu luyến, nhưng kỳ thực vào lúc đó cô nàng đang đi shopping cùng mấy đứa bạn để sắm vài cái váy ra đón "tên chồng già lắm tiền” của cô, chẳng thèm quan tâm đến thời khắc anh rời xa quê nhà đi du học.
    Vì sợ con mình không chấp nhận nổi sự thật, có thể bay về nước rồi bỏ bê cơ hội lớn lao cho tương lai. Mẹ anh đã nhờ cô em gái anh đến gặp Mai Hương và xin e-mail của cô để liên lạc. Cô chẳng ngại ngần gì mà không cho vì đường nào cô cũng bỏ không xài tới nữa, đến số điện thoại cũ cũng vứt rồi, những kỷ vật anh tặng cô cũng không còn nữa. Đã có thời gian mẹ anh cố tình bảo con gái ngừng gửi mail hòng giúp anh từ từ quên đi hình bóng cũ, thế là anh hồi âm liên tục, thắc mắc và thương nhớ, mẹ không đành lòng lại tiếp tục biên thư.
    - Trên đời này bộ hết con gái rồi hay sao, mà con cứ ôm ấp mãi hình bóng vốn không thuộc về mình chứ? Hãy nhìn lại đi, xung quanh con, còn có gia đình, người thân, bạn bè, những người luôn quan tâm và yêu mến con hết mực. Đừng để chỉ vì một đứa con gái mà làm tổn hại đến tương lai đang rộng mở phía trước của con.
    Anh lại chìm đắm trong cơn mê dài, hơi men dần tan biến. Ánh bình minh chiếu rọi qua khe cửa soi vào đôi mắt anh. Một ngày mới đã đến, hôm nay Mai Hương sẽ cùng chồng đến một phương trời mới để xây dựng gia đình. Anh bước lên sân thượng, nhìn lên bầu trời, không phải để tìm kiếm chiếc phi cơ đang chở tình yêu đầu đời của anh đi xa khuất, mà để đón nhận một luồng khí mới mẻ khỏa lấp đầy tâm hồn anh. Rồi năm tháng sẽ qua, trái tim sẽ tự lành lại, có lẽ Mai Hương sẽ hạnh phúc với lựa chọn của cô ấy, và anh vẫn lại bước tiếp con đường của mình.

Kết Thúc (END)
Yun
» Tin Nhắn Cuối Cho Anh
» Từ Khi Em Đến
» Con Đường Em Chọn Không Có Anh
» Lầm
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Làm Mẹ
» Bố Chồng
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Đời Như Ý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Người Dưng Làm Má
» Quà Giáng Sinh
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Mùa Mắm Còng
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Đánh Thơ
» Bà hàng Xóm Da Đen
» Đời Khổ
» Bên Bờ Biển
» Bầu Trời Của Người Cha
» Người Thứ 79