Yêu em, anh dám không?
Cô- An sinh ra trong 1 gia đình khá giả, nhưng lại là dạng con gái không ai dám đụng vào, không phải cô đẹp mà là vì cô… “là phái yếu mà chả bao giờ thấy yếu cả”! Cô mạnh mẽ, phá cách, và quan trọng là không biết dựa dẫm vào người khác, thậm chí, một số người còn nói, yêu được cô, chắc phải là một anh chàng đồng bóng cần cô là một bờ vai vững chắc.
Cô luôn chọn cho mình một phong cách khác người, chỉ dùng gam màu đen trắng, bụi bậm đến khác thường. Người ta k tìm thấy ở cô sự đáng yêu, nhí nhảnh hay dịu dàng yêu đời của tuổi 18 cô chín chắn và sành sỏi. Nhưng k phải vì thế mà cô k hấp dẫn, nhưng sự hấp dẫn đấy chỉ dành cho những người thực sự hiểu dược con người của cô! Cô k cố tình tỏ ra lạnh lùng nhưng lại luôn xa cách, trên người dường như toát ra cái hào quang bảo vệ làm cho người khác k có gan tiếp cận, kể cả khi cô cười.
Anh- Phước một chàng sinh viên sống trong gia đình trung lưu, mọi thu nhập của ba mẹ chỉ đủ có thể giúp anh ăn học bằng người. Con người nơi anh hoàn toàn khác với cô- anh hiền hòa, ấm áp tựa như ánh nắng mặt trời, một phong cách giản dị mà thanh thoát, cuộc sống của anh từ bé đã yên bình trong sự dạy dỗ bảo ban của người mẹ dịu dàng truyền thống. Anh có mục đích sống, sở hữu tài năng và một ước mơ cháy bỏng đang trên đường thực hiện nó, với khuôn mặt ưa nhìn và đôi mắt nhìn thấu tâm can người khác, tuy anh không giàu có nhưng lại là mẫu người trong mộng của k ít cô gái con nhà lành.
Hôm nay, ngày nắng dịu trên đường phố Hà Nội, một ngày đầu hè mà thời tiết khá dễ chịu, anh tự tin đi chiếc xe yêu quý của mình vs bộ quần áo tiêu chuẩn, ôm tập hồ sơ đến quán café lớn trên dãy phố Trần Phú để xin việc, anh là sinh viên năm nhất, sau khi tốt nghiệp, anh muốn tìm một công việc để có thể kiếm tiền học mà k cần nhờ đến ba mẹ nữa, và có người đã chỉ anh đến quán café này để xin việc. Anh đẩy cửa bước vào, không khí trong quán khá yên tĩnh, quán đông nhưng mọi người đều tập trung với công việc, lại gần quầy thu ngân, một cô gái xinh xắn cũng đang nhìn anh bằng con mắt dò xét, anh mỉm cười, khẽ giọng hỏi:
-Xin hỏi ở đây có tuyển nhân viên phục vụ không ạ?
Cô gái cũng cười, nhìn anh thân thiện:
-Vâng, có ạ, a có thể nộp hồ sơ ở đây! Chủ quán sẽ xem xét và gọi điện cho anh sớm nhất!
-Vâng, vậy nhờ bạn!
Anh vừa dứt lời thì cô bước vào, mặc nguyên bộ đồng phục cấp 3 nhưng lại đi đôi tông đen khá cá tính, cô nhìn anh một cái rồi đi vào đứng cạnh anh. Anh hơi ngỡ ngàng khi thấy cô cầm tập hồ sơ lên, rồi nhìn anh thêm một lần nữa, bất ngờ gật đầu quay ra nói với cô gái ở quầy thu ngân:
-Nhận anh ta luôn chị nhé! Mai anh có thể đi làm, anh Phước! –Rồi cô quay vào phòng nghỉ của nhân viên
Anh còn đang ngơ ngẩn nhìn cô học sinh cấp 3 ấy, không hiểu chuyện gì, cô gái ở quầy thu ngân vội vâng dạ, rồi mỉm cười nói với anh bằng giọng ngọt ngào:
-Anh may mắn quá! Cô bé là chủ nơi này, năm nay học lớp 12, nhìn thế chứ cô bé tốt tính lắm! Mai anh có thể bắt đầu đi làm, chỗ chúng tôi chỉ có thể giao cho anh làm phục vụ bàn! Chúc anh làm việc tốt!
Anh vẫn chưa hết sững sờ cho sự may mắn đáng xúc động này, anh mỉm cười, vội gậy đầu:
-Vậy mai tôi sẽ đến đúng h, à đúng rồi, tôi có thể làm ca chiều chứ?!
-Mai anh làm tạm ca sáng…rồi chúng tôi sẽ sắp xếp, tại… vội quá!- Cô gái mỉm cười lắp bắp nói
-Vâng, chào chị!
Trên đường về, chiếc xe vẫn đk con người a điều khiển nhưng đầu óc của anh thì bay lên vũ trụ lâu rồi, anh không hiểu một cô bé chưa đk 18t sao có thể sở hữu và quản lý 1 quán café lớn thế… đúng là ở đời nhiều người giàu có… nhưng cô bé khá….
Kítttttt! Theo phản xạ, anh phanh gấp, chiếc oto tải phía trước không hiểu sao lại rẽ trái bất ngờ thế, may mà không sao! Thế là tâm hồn anh trở về vs thể xác, đúng là hnay thật may mắn khi gặp đk cô chủ nhí đấy, được nhận việc luôn, mai có thể đi làm rồi, anh bỗng thấy thật sự vui vẻ, có lẽ nên cùng mấy đứa bạn thân làm một bữa ra trò?!
...Sáng hôm sau
6 rưỡi sáng, anh đến nhận việc, nghe quản lý hướng dẫn một chút về đồ uống phổ biến, thứ nào khách hay gọi, đồ uống nào hợp với từng loại khách hàng, cách phục vụ phải ra sao… Anh bắt đầu với ngày làm việc đầu tiên một cách đầy hưng phấn và nhiệt huyết, anh chăm chỉ bắt chuyện với khách, nhiệt tình phục vụ, bưng bê đồ uống cũng rất khéo léo với nụ cười luôn nưor trên môi. Ngày làm việc đầu tiên, có thể gọi là suôn sẻ và thành công!
Ngày thứ hai, anh bắt tay với công việc, hôm nay anh gặp hội khách hết sức khó tính, khó chiều, họ gọi không biết bao nhiêu đồ uống, anh cứ ghi xong lại phải gạch đi thay bằng đồ uống khác, phải mất đến 5p mới xong xuôi việc chọn đồ uống, đã thế mấy cô gái trong hội cứ liên tục trêu đùa anh, anh k thích thế nhưng vẫn phải niềm nở, ừ thế đành vậy, khách hàng là thượng đế! Nhưng vẫn chưa hế, khi anh bê đồ uống lên, người thì kêu chua quá, người lại nói ngọt quá, nhạt quá… thê slaf anh chạy chóng cả mặt để mang thêm đủ thứ nữa! Mong là lần sau không gặp những vị khách như thế nữa.
....Ngày thứ 7
Vậy là anh đi làm đk 1 tuần, mọi thứ khá suôn sẻ, anh đã cân bằng dần việc học và làm ở đây, công việc không quá vất vả, làm nhiều cũng thành quen dần, anh thấy những người xung quanh cùng làm trong quán khá cởi mở và vui tính. Nhưng, một tuần nay, kể từ ngày a xin việc, cô chủ nhỏ không đến! A lại có chút tò mò muốn tìm biết thêm về cô gái đó, nhưng chị Hằng- thu ngân lại nói cô chủ nhỏ rất ít khi đến quán, mọi việc đầu do quản lý làm cả! Cũng phải, cô bé vẫn đnag học lớp 12 , có lẽ đang ôn thi tốt nghiệp, hơi đâu mà để ý đến quán café mở chơi này chứ!
Vậy mà ngày hôm nay cô lại đến. Cô ôm theo cái cặp to đùng với đống sách vở dày cộp, gật đầu vs a một cái , gọi một cốc café đen đá, rồi bắt đầu ngồi cau mày cắn bút vs đống bài tập, dường như đag chiến đấu ghê gớm lắm. anh nhìn cô, hôm nay cô không mặc đồng phục mà mặc đồ… k bình thường, anh có chút ngớ ngẩn khi nhìn cách ăn mặc của cô, hoàn toàn bất bình thường, một chiếc quần sooc ngắn màu trắng, một cái áo phông rộng thùng thình với hình đầu lâu to đùng màu đen, một đôi bốt cao 7 phân màu họa tiết nổi, tóc được làm rối có trật tự, cặp kính to làm nổi bật đôi mắt long lanh, mọi thứ làm cô giống… người ngoài hành tinh nhưng lại thu hút anh nhìn ở khuôn mặt khả ái được trang điểm nhàn nhạt vs màu son đỏ hồng và kẻ mắt đen. Anh không dám nói gì, chỉ biết nhìn hồi lâu và hỏi khẽ vs chị Hằng:
-Cô ấy hay ăn mặc thế lắm ạ?!
-Phong cách riêng đấy! Hôm nay là còn nhẹ nhàng chán! – Giọng nói bình thản không mang ý chế diễu hay thích thú
Anh còn mải mê nhìn ngắm con người khác biệt ấy thì An lại tiến lại bàn làm việc của chị Hằng, nhăn mặt nói vs giọng điệu khó chịu:
-Bài toán này khó quá! E k làm đk ra kết quả! Hằng xem cho e đi!
Chị Hằng vò đầu bứt tai, đỏ mặt nói:
-Chị tốt nghiệp cấp 3 đk 4 năm rồi, làm sao nhớ nổi mấy bài này?!
Không ngờ An cầm cái bút đập mạnh xuống bàn, lè lưỡi:
-Không làm nữa! – không phải giọng trách mắng hay giận dỗi, cô dường như mệt mỏi lắm rồi!
Anh nhìn vào vở bài tập của cô, khẽ cau mày rồi lại dãn ra, ngại ngùng nói:
-Em… à, An, để anh thử làm xem!
Cô nhướng mày nhìn anh một cái, không ngờ, ngay lập tức kéo anh ra bàn:
-A làm được à?! Thử đi, thử đi…
Anh trầm lặng ngồi làm bài tập cho cô, đúng là bài sao, có vẻ hơi khó, sua một hồi nhầm lẫn, anh đã tìm ra cách giải với đáp án chính xác k cần xem lại, anh đưa quyển vở cho cô:
-Xong rồi, e xem e sai ở đâu thì sửa đi!
An ngồi xem lại, đúng là cô có sai ở phần căn bậc, cô gật đầu rồi cười cười nói:
-E làm sai chỗ này, e k nhớ đk cái dạng , chán thật đầu vs óc! Cảm ơn a Phước nhé! …Mà sao anh không đi làm gia sư ý?! Học giỏi phết mà!
-Anh cũng thử rồi nhưng k làm gia sư được, công việc ở đây có vẻ thoải mái hơn!
-Vâng! Thôi anh làm việc tiếp đi!!!
Thế là ngày làm việc kết thúc với bài toàn khó của cô chủ nhỏ. Anh cũng ấn tượng khá mạnh vs cách ăn mặc phá cách và cách ăn nói thoải mái của cô.
Nhưng anh cũng không ngờ, hôm sau, hôm sau nữa, khi có bài gì khó, cô đều mang ra cửa hàng tìm anh hỏi lên hỏi xuống cho bằng ra thì thôi, cô không có kiểu nũng nịu nhờ vả mà ăn nói đâu ra đấy, cô bảo sẽ trả thêm tiền gia sư cho anh vào lương tháng, khi anh nói k cần, cô liền giật lại quyển vở, “thế để e tự thuê gia sư cho xong” thế là anh đành nhận thêm nghề làm gia sư lưu động… Anh dậy cô đk vài bài mới biết cô là ng thông minh, chỉ hỏi anh những bài cực khó mà nhiều lúc chính a cũng nghĩ nát cả óc mới ra vậy mà nói một cái là cô đã hiểu ngay được, cũng là một nhân tài. Cô định thi vào chuyên ngành kinh tế, anh cũng nghĩ là cô sẽ làm đk, chẳng hạn như việc cô đứng ra tự mở, tự điều hành một quán café, một quán đồ nướng ở tuổi 18 là đã đủ rồi!
ĐÃ gần một tháng sau ngày đi làm đầu tiên, tất cả đều ổn, khách đến quán chủ yếu là người lịch sự nhã nhặn, đều là dân văn phòng tìm nơi yêu tĩnh nên cũng k phải quá vất vả cho anh, thêm cả việc kèm cho cô chủ nhỏ học vì sắp đến ngày thi đại học thì mọi cái đều êm đềm.
Đến hôm nay mới có chuyện khiến a đứng cả người! Khi cô vừa bước vào quán, đang tổng lại thu chi của quán và chuẩn bị hỏi anh vài câu cho môn hóa khó nhằn nhất thì 2 vị khách nam tiến vào ngồi ngay giữa quán. Anh theo đúng luật ra phục vụ thì 2 người này không đồng ý và đòi hỏi gọi cô gái ở trên quầy thu ngân đến tiếp! Anh nhìn cô, An vẫn đang chăm chỉ xem xổ thu chi, nghe thấy thế, nở nụ cười tiến lại:
-2 anh uống gì ạ?!
-Anh sẽ gọi đồ nếu e chịu cho a số điện thoại!
-Vâng, số điện thoại của quán là 043 - o O o - - o O o -
-Số của e ấy! a lấy số quán làm gì?
Cô từ thái độ nhã nhặn, nụ cười đã biến mất, nhưng sự bình tĩnh vẫn còn, k có 1 chút ngại ngùng hay suy nghĩ nào, giọng nói giữ nguyên sắc thái:
-2 anh có thể gọi đồ hoặc đi ra khỏi đây!
-Đuổi khách sao?! Con bé này giỏi! Cho tao gặp quản lý- một đứa sẵng giọng hét lên, mọi người trong quán đều quay lại nhìn.
Anh thấy thế, cũng hơi rối, k biết làm gì thì cô đã sãng giọng nói:
-Quản lý à?! Muốn sao đây!?
Một tên đứng dạy, tiến lại gần, vỗ nhẹ vào má cô, rồi đặt tay lên đôi vai mỏng của cô, cười nham nhở nói:
-Muốn e một đêm hoặc bọn anh phá tan cái café này!
Anh lặng người tiến lại, lần đầu tiên có khách gây chuyện lại vs cô chủ bé nhỏ , anh hơi lo, giọng dịu lại nói:
-2 anh bình tĩnh, chúng tôi…
-Chúng tôi cái gì?! – một tên đẩy anh ngã mạnh xuống sàn, mọi người bắt đầu xì xầm
Không ngờ An một tay mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay gã đang để tay lên vai cô, mỉm cười lạnh lùng:
-Thử xem!
Cô 1 cú xoay người, quật mạnh một cái, tên đó nằm lăn lóc xuống đất, chỉ kịp kêu 1 tiếng thất thanh rồi quằn quoại trên sàn nhà. Mọi người nhì thấy “Ồ” lên một tiếng! Tất cả đều ngỡ ngàng vì hành động bất ngờ của cô! Dường như cô k để ý. Lườm tên đẩy Phước một cái, nhướn mày, chưa kịp nghe thấy cô nói gì...
-....?!
Cô tiến lại rất nhanh, tên kia cũng tỏ vẻ k sợ phụ nữ, cùng tiến lên, hùng hổ dơ tay định đánh An, cô nghiêng người tránh cú tát và… “Bụp!” Một cú đá vào chính chỗ hiểm! Tên kia lập tức nằm xuống, rên rỉ ầm mĩ… Chắc là đau lắm! Cả quán café lặng người, có người còn nhăn nhó kêu lên một tiếng dường như biết đk nỗi đau của tên mới bị đánh!
Cô đi đến, đưa tay kéo anh dạy, mọi thứ nhanh quá làm a vẫn ngỡ người nằm nguyên dưới đất để xem kịch hay. Vừa đỡ anh dạy! Liền có người kêu lên:
-Cẩn thận kìa!
Tên mới bị quật ngã bằng một đòn đang nhanh như thoát tiến lại sau lưng cô! An quay người, giật mình thì đã bị tên côn đồ túm mạnh vào mái tóc mượt mà, cô cau mày đau đớn, có người trong quán đứng bật dạy! còn anh, anh hơi rối loại, nhìn tên đang tùm tóc cô, thấy rõ sự đau đớn hiện lên trên khuôn mặt trái xoan. Phước dùng sức đá mạnh một cái cũng lại vô tình vào đúng nơi nhạy cảm của tên kia! Hắn lập tức đau đớn khụy ngay tại chỗ! Chết thật, cú này đá mạnh quá!
Anh đỡ An, vuốt vuốt mái tóc rối loạn của cô một cách sót xa, rồi nhìn xuống 2 tên nằm lăn lóc dưới đất, chưa kịp nói gì đã thấy An nhảy lên, đạp vào bụng tên mới túm tóc mình, hét lên vô cùng hung dữ:
-Thằng chó!!!
Một cú đá vào lườn trái, tên kia chỉ biết đau đớn kêu gào, thậm chí còn xin cô! Anh thấy cú đá vừa nãy của mình quá mạnh, cũng đã đáng đời, vội ôm cô, lùi về phía sau, nhỏ giọng nói vào tai cô:
-Thôi nào! Đánh thế đủ rồi, để chúng nó đi, e đừng làm ầm lên mất uy tín lắm!
Cô cũng xuôi dần, gọi bảo vệ đưa 2 tên phá hoại đi ra khỏi quán… Mọi người tỏng quán sau khi đk xem màn biểu diễn võ thuật đều khá hứng thú bàn tán, rồi trở về vs chủ đề của mình!
Tối hôm đó, cô khá bực mình, bỏ hết công việc lôi anh đi… dạo. Hôm nay là lần đầu tiên có người thực sự dám hỗn láo với cô đến mức đấy mà cô để cho toàn thây rời đi! Vì sự thật là khi anh ôm cô lùi lại, cô đã cảm nhận đk 1 sự an toàn đến khác thường, sau sự ngỡ ngàng của mình thì 2 tên khốn nạn đã đk vác ra ngoài! Cô nhìn người con trai đi cạnh, a k nói gì từ lúc đi cùng cô, cô dừng lại bên hồ Tây, ngồi xuống, mỉm cưởi với anh:
-Anh có gì muốn hỏi không?!
Anh nhìn cô hồi lâu, ngập ngừng nói:
-Anh… từ ngày đầu tiên gặp e, a đã rất ấn tượng vs cách ăn mặc rồi nói chuyện, biết rằng e mạnh mẽ phong cách, nhưng k ngờ hôm nay e… a thật k có ý gì nhưng bản năng của a rất hay tò mò, k biết… điều gì khiến 1 cô bé 18t chọn cho mình một phog cách mạnh mẽ, một cá tính hơi…hung dữ cà điều gì khiến một cô bé thông minh có thể bảo vệ đk mình như thế?
Cô cười cười, đôi chân đung đưa, mắt nhìn ra mặt nước rộng phía trước:
-E không đk nuôi dậy như những cô gái bình thường, cuộc sống của e đối vs e, chưa bao h có màu hồng, không ai yêu thương, chăm sóc tất nhiên e phải dần tự lập, có trách nhiệm vs bản thân, bảo vệ bản thân mình chứ!... Còn phong cách e chọn, k phải vì bỗng nhiên e thích mà vì nó hợp vs e, e cũng k mong mình mạnh mẽ như thế này nhưng mà e phải tự yêu thương mình, vấp ngã nhiều cũng dần biết cách phong tỏa nỗi đau chứ?!... Ngày trước e cũng để ý ánh mắt mọi người nhìn e, cách ăn mặc rất ác cảm nhưng dần rồi cũng quen, e thấy thoải mái là đk!
Không gian trở nên trầm lặng, anh không hiểu đk cô đã phải trải qua những gì vì cuộc sống của anh êm ả quá! khác vs cô quá! nhưng anh biết, anh hiểu nó phải ghê gớm như thế nào! … Anh nhìn cô, ngốc nghếch hỏi:
-E có bạn thân chứ?!
-E có! Chỉ duy nhất 1 thôi, nhưng … đang đi du học!
-Có khi nào, e cảm thấy cô đơn?!
-Anh hỏi làm gì?! – Cô nhìn anh bằng ánh mắt phòng bị. anh ngỡ ngàng nhìn lại, có lẽ câu hỏi quá riêng tư, dễ hiểu nhầm chăng?
Cô phá lên cười:
-E mạnh mẽ lắm, e biết cách làm mình vui, e sẽ k cô đơn! Nhìn anh kìa! Hâm quá!
Cô đứng lên, ngày hôm nay dài quá rồi, có lẽ nên nghỉ ngơi. Cô đã lỡ miệng nỏi ra quá nhiều vs một người xa lạ rồi!
…..
Trở về căn phòng nhỏ, trong đầu anh đủ các uy tư thăng trầm về ng con gái đó, ngoài sức tường tượng của anh về một cô gái, cô ấy khác lắm, anh đã gặp nhiều, cũng có những người cố tỏ ra mình mạnh mẽ, chọn cho mình một hình ảnh gần giống vs cô, nhưng ở họ, vẫn luôn là một người yếu đuối, hay những cô gái thùy mị, dịu dàng nhưng luôn k sống thật vs lòng mình. Khác vs cô, cô sống đúng vs những gì cô thích, những gì cô nghĩ.. có thể vết thương của cô sâu quá nên hình thành bản chất trong cô, cô tự cô lập mình, tự tạ ra vỏ bọc bảo vệ bản thân nhưng cô vẫn có đk sức hút của riêng mình…Những suy nghxi cứ đến, miên man, miên man, ru anh vào giấc ngủ.
Còn cô, trongc cuốn sổ tay mới cứng, có một dòng chữ thanh thoát: “Hôm nay có người ôm mình thật chặt”
….
Từng ngày cứ thế trôi qua, 2 tháng anh làm việc ở đây! Đã một tháng kể từ cái ngày ấy, cô vẫn vậy, chỉ khác là, cô nói chuyện vs anh nhiều hơn, hỏi anh bài nhiều hơn và dần tin tưởng vào anh.
Anh tiế xúc với cô nhiều, dần cảm thấy con người cô tuy việc kinh doanh buôn bán rất giỏi, biết tính toán, biết nhìn người, nhưng cũng có lúc hiện lên đáng yêu của tuổi mới lớn. Lại có những lúc ẩn hiện sự dịu dàng trong cái vẻ mạnh mẽ ấy! Cô vẫn là một ẩn số với anh!
Hôm nay là ngày cô thi đại học môn đầu tiên cũng là môn mà cô sợ nhất! Hóa!!! Cô vẫn nắm vững kiến thức nhưng chuyên ngành cô thi vào điểm rất cao, cô vẫn có phần lo lắng bản thân k vượt qua, sự tự tin hàng ngày đk thay thế dần! Cô biết mình phải cố gắng, k đk phép vấp ngã, nhưng chẳng lẽ, đi thi …một mình??? Ba cô à? Sẽ k bao h quan tâm chuyện thi cử của cô đâu, h này có lẽ đang sung sướng ở Châu Âu đi du lịch với vợ mới chứ! Con bạn thân duy nhất thì lại đang du học… Cô chợt nghĩ, hay gọi anh gia sư bất đặc dĩ đi cùng cho may mắn, ít nhất cũng bớt cô đơn, lo lắng! gì chứu, cô đang cảm thấy cô đơn sao?! Buồn cười! K đâu, chỉ đơn giản là cô k muốn đi thi 1 mình!
Vậy là anh đèo cô đến trường thi, hôm nay là ngày cô ăn mặc hiền lành nhất mà anh từng thấy, quần jean, áo sơ mi, chắc sợ chú ý đây mà! Anh mỉm cười nhìn cô thay đổi phong cách có chút k quen mắt. Đến nơi,anh nhẹ giọng dặn dò:
-Môn hóa k phải e kém lắm đâu, đừng lo sợ, tập chung làm bài, đừng có nghĩ lung tung, làm câu dễ trước ấy! Mấy dạng anh dặn đã nhớ chưa?! Lúc làm bài xog nhớ xem lại cẩn thận, đừng vội vàng, dùng máy tính cẩn thận vào! Nếu dkd thì nhìn xung quanh soi đáp án nhé! Nếu bị nhắc thì đừng có cứng đầu nghe chưa?! Nhớ bỏ đt ở ngoài, k đk mang phao phiếc vào đâu đấy! à còn nữa….
Cô ngán ngẩm ngáp 1 cái cắt lời anh:
-Sao anh nói nhiều thế? loại cả óc! Còn gì nữa?
-Ngáp cái gì? Phải tự tin vào làm bài, đừng có sợ sệt nhiều! E sẽ làm đk , cô chủ nhỏ ạ!
-Đừng gọi e là cô chủ nhỏ! – cô cau mày!
Anh cười cười:
-K thì gọi là gì?
-E có tên mà!
Anh xoa nhẹ mái tóc cô, mỉm cười hiền hòa:
-An thi tốt nhé! Vào trường đi!
-Anh về đi – cô quay lại nói với anh
-Không, a đứng đây chờ e thi xong! Cố lên nhé! 5tingg!!! Anh tin e.
Cô mỉm cười tự tin bước vào, có người đnag chờ cô và đặt kì vọng vào cô! Cô sẽ làm hết sức!
Trống hết giờ, cô vội nộp bài thi, chạy như bay ra cổng trường, cô mong chờ tìm kiếm a trong biển người. anh kia rồi! Cô chạy nhanh qua đường, anh thấy cô, cùng mỉm cười, k ngờ, cô chạy đến, ôm chầm lấy anh! Nhảy lên vui sướng, Nói dường như hét lên:
-Em làm được rồi!!! E làm được rồi, Phước ơi!!! E làm hết, kể cả câu khó nhất! E chắc chắn đúng hết, chắc chắn đk 10 rồi!!! Anh k biết đâu! Câu khó nhất ý, chính là câu hôm kia anh giảng cho e ý!!! E vẫn nhớ như in!
Cô mải ôm lấy anh mà không để ý mọi người xung quanh đang nhìn mình! Cô sững người, Mình đang làm gì ý nhờ?! Ớ, đang ôm người ta! Cô cứng người, im lặng dần rồi gỡ tay xuống, đánh mạnh một cái vào chán! Chả ra làm sao cả, mình bị điên à, có bao h thế đâu?! Cô cúi đầu, ngượng ngùng nói:
-Em xl… e vui quá. E k biết sao lại…
Lần đầu tiên anh thấy cô đỏ mặt, a mải nhìn cô, cô đáng yêu thật đấy chứ! Anh vuốt vuốt lên tóc cô:
-Em làm được rồi! giỏi lắm! không hổ là..học trò của anh! Được 10 thật thì phải thưởng cho anh đấy nhé!!!
Mới nghe anh nói thế mà cô đã vui cười lại bt, nhảy lên xe, cười cười:
-Đương nhiên rồi, sẽ thưởng lớn ấy chứ!!! Đi ăn pizza anh đi!!!
….
Rồi kì thi đại học trôi qua nhanh chóng, ngày nào cũng vậy, cô cứ đi thi thì sẽ có người đưa đón ,chờ đợi cô ngoài cổng trường, chúc cô thi tốt! Lần đầu tiên cô có cảm giác an toàn như thế! Và kì thi kết thúc tốt đẹp! Cô chắc chắn mình sẽ đỗ, mà còn là thủ khoa ấy chứ! Cô vui vẻ vô cùng, sau khi thi, ai cũng nhận thấy cô vui cười nhiều hơn, dễ tính hơn hẳn…
Ngày cô nhận giấy bảo trúng tuyển, tuy k đk làm thủ khoa nhưng cô vẫn rất vui, cô đã hứa sẽ tặng cho anh một món quà để cảm ơn và nhận của a một món quà coi như phần thưởng! Đấy là lần đầu tiên cô mong chờ đk nhìn thấy món quà nào đến thế! Ngày hôm nay, anh hứa sẽ tặng cô!
Cô ngồi trên bàn trong quán café, cô k uống café đen nữa vì anh nói nó k tốt cho sức khỏe, thay vào đó là một cốc sữa tươi. Đúng , cô đang chờ anh! Nhưng đến ca làm rồi, vẫn chưa thấy Phước đâu cả! Cô bắt đầu lo lắng tuy k có tính kiên nhẫn chưof đợi nhưng cô vẫn ngồi yên, nhìn ra cánh cửa của quán… một tiếng…rồi hai tiếng, anh vẫn chưa đến! Từ lúc làm việc ở đây đã hơn 2 tháng, anh chưa bao h nghỉ làm mà k nói vs quản lý như hôm nay, ít ra cũng nên nhắn tin cho cô chứ! Cô chần chừ, cầm chiếc đt, bấm số anh. Không liên lạc đk! Chắc hết pin, chờ một chút, chắc anh sẽ đến thôi!
Cô tiếp tục chờ, nhìn món quà cô định tặng cho anh đã đk gói cẩn thận, anh đâu rồi nhì? Anh có làm sao không? Trong đầu cô thoáng những suy nghĩ k hay , ngoài trời bắt đầu mưa, mưa ngày một nặng hạt! Những ngày hè ở Hà Nội thường thế, nắng mưa thất thường….
Thời gian cứ trôi, k gọi đk cho anh, cô k đủ kiên nhẫn chờ nữa! Có lẽ nên đi tìm anh! Tìm ở đâu bây h?! Cô cầm tập hồ sơ, mở ra, thấy ố nhà của anh, cô quyết định đến tìm! K lý nào anh lại làm thế vs cô. Đã hứa sẽ tặng cô quà, dù có chuyện gì cũng phải làm cho ra nhẽ!
Trời mưa tầm tã…cô đứng dưới mưa, bấm chuông cửa nhà anh! Trước khi đi, cô quên k mang ô nên khi xuống khỏi taxi đã ướt hết rồi, cũng k cần che chắn gì nữa! Cô ôm món quà, tránh để cho nó bị ướt, đứng trước cửa nhà anh, chờ đợi. Một hồi chuông, 2 hồi, lúc lâu sau mới thấy một người phụ nữ ra mở cửa, thấy cô ướt như chuột, ánh mắt bà thoáng sững sờ:
-Cháu tìm ai?! …Sao đi mưa mà k mang ô thế này?!
-Cháu… cháu tìm anh Phước ạ! Anh có nhà k bác?!
-Cháu là bạn Phước à?! Bác là mẹ Phước. Vào nhà đi, ướt hết rồi! Phước… nó đang nằm trên gác, k biết hôm qua làm sao mà đi mưa về ốm lăn ốm lóc, đang sốt cao nằm trên phòng! Cháu lên với nó nhé?!
Cô ngớ người! Anh bị ốm sao?! Đêm hôm qua mưa to vậy không biết đi dâu để bây h bị ốm đến thế! Cô lo lắng ánh mắt thoáng hoang mang, gật đầu, đi cùng mẹ anh lên phòng. Căn phòng nagwn nắp, a đang sốt cao nằm ngủ li bì, cô ngồi bên cạnh, nhìn anh lòng có chút sót sa. Mẹ anh đã đi lấy khăn cho cô lau người
Cô sờ lên trán anh. Nóng quá! Không kìm đk, đôi tay cô khẽ vuốt xuống khuôn mặt anh, má anh cũng nóng bừng bừng! Cô chợt tức giận! Cô biết đi đâu mà để bản thân mình bị sốt cao đến thế này! Thật không biết bảo vệ mình mà!!!
Đang ngẩn ngơ, đôi mắt anh khẽ động đậy! Lờ mưof nhìn thấy cô, anh còn tưởng mình nằm mơ … anh dịu mắt, là cô thật! Sao cô lại ở đây?! Anh gượng dạy, lại bị cô ấn xuống giường vs ánh mắt hung dữ chết người:
-Ốm rồi đấy! Còn ngồi dậy làm gì?! Đêm qua anh đi đâu hả?!
Anh nghẹn giọng, chỉ biết nhìn cô chằm chằm, anh biết nói sao chứ?!
-Em…- cổ họng đắng ngắt, anh cố nói thành lời- mở ngăn kéo tủ hộ anh!
Cô giận lắm nhưng vẫn nghe lời anh mở ngăn kéo, sóng mắt cô lay động. Cô cầm chiếc vòng cổ lên, mặt đá màu đen thật đẹp, được khắc chữ An, nét khắc bay bổng trông đẹp, rất sang tọng, rất hợp với cô! Cô đưa mắt nhìn anh, k biết nên nói gì, anh lại nói:
-anh… đây là món quà anh định tặng cho e! mặt đá do anh tự khắc … nhưng sợi dây này, mãi tới đêm qua a mới mua được, là vàng trắng! … Không ngờ anh lại ốm thế này, chắc e giận rồi!
Cô dưng dưng nhìn anh.Nước mắt cô chợt rơi ướt nhòe đôi mắt! Anh vì cô mà làm nhiều quá! Cô biết làm sao đây?! Lần đâut tiên có người tốt vs cô đến vậy! Anh đưa tay lâu nước mắt cho cô, đôi môi khô vì mất nước nở ra nụ cười:
-Ngốc quá! Sao tự nhiên lại khóc thế này?! E lạ quá đấy!
Cô thấy cổ họng nghèn nghẹn:
-Em…
Rồi cô ôm lấy anh, nhẹ giọng thì thầm bên tai anh:
-Yêu nhau, anh nhé?!
Anh chỉ im lặng, ôm lấy cô, rồi sững sờ hỏi:
-Sao e lại ướt hết thế này?!
......
Kết Thúc (END) |
|
|