Tôi cũng chỉ là "gái bao", sống từ những đồng tiền của các gã đàn ông giàu có.
Cuộc đời tôi như một chiếc thuyền trôi... trôi bềnh bồng mà không có một bến đỗ bình yên. Lấy chồng từ năm 17 tuổi, có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh nhưng chỉ hai năm sau, chúng tôi phải ly dị. Mẹ chồng nhất định không cho hai đứa ở với nhau vì nghĩ rằng, chúng tôi không hợp tuổi, khó bề làm ăn. Tôi như người chết đuối vớ được cọc khi được cô của tôi cưu mang. Khăn gói đồ đạc lên đường, tôi đưa con trai vào Bình Dương làm ăn, kiếm sống.
Cuộc sống không hề đơn giản, tôi phải khó khăn lắm mới có thể tìm kiếm được công việc nuôi thân. Cô tôi cũng không thể suốt ngày theo sát, hỗ trợ nên tôi đành tìm một chỗ trọ mới, mở quán nước cho hai mẹ con sinh sống.
Thân gái một mình, lại có chút sắc, tôi thường xuyên bị mấy gã trêu chọc, bông đùa. Và rồi, dần dà, tôi sa đà vào cái bẫy ngọt của những gã đàn ông. Lúc đầu tôi tìm đến họ vì thiếu thốn tình cảm nhưng khi tình cảm đó chỉ là sự hào nhoáng bên ngoài, tôi bắt đầu tìm cách moi tiền.
Tôi ở với ba gã đàn ông đã có vợ. Tuy nhiên, tôi lại sinh con cho người thứ ba đến với tôi. Bởi lẽ, đó là một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi nhưng vẫn khao khát có một cậu con trai. Tôi đã làm hài lòng anh, được anh chiều chuộng như một nữ hoàng và cho tôi rất nhiều tiền. Và cũng chính sự cám dỗ của đồng tiền đã đẩy tôi tới con đường cùng...
Sau khi đứa con cứng cáp, ông ta trả cho tôi ba mươi triệu và cầu xin bế đứa con đi vì ông không muốn có bất cứ sự ràng buộc nào với tôi. Lúc đầu, tôi cũng không có ý định trả đứa con để bòn thêm tiền nhưng vì ông ta tha thiết quá nên tôi quyết định để đứa trẻ ra đi. Tôi cũng nghĩ rằng, sống với ông ấy, nó sẽ tốt hơn cái cuộc sống bấp bênh, chỉ dựa vào những đồng tiền khốn nạn mà tôi kiếm được.
Từ sau lần đó, tôi ngẫm nghĩ lại số phận của mình. Tuổi trẻ hồng nhan có, tôi có thể học một cái nghề, tìm một người chồng tử tế, yêu thương, quan tâm, chăm sóc và nuôi dạy con cái cho tốt. Thế nhưng, tôi cũng chỉ giống “gái bao” sống từ tiền của những gã đàn ông khác, không quan tâm tới con cái. Nhìn lại đứa con trai tôi mang theo sau bao năm xa nhà, nó cũng thất thểu, nay đây mai đó, ăn chơi đua đòi như chính người sinh thành ra nó.
Cuộc đời do chính mỗi con người quyết định chứ hoàn toàn không phải do số phận định đoạt. Tôi muốn đi theo ánh sáng, ánh sáng sẽ chỉ dẫn cho tôi đi đến con đường mà tôi muốn tới. Nhưng một khi tôi bước sai đường, thụt chân xuống hố sâu, tôi sẽ không thể nào đứng lên mà bước tiếp con đường của mình.
Tôi đang trong giai đoạn tìm đường đi lên từ hố sâu, dù khó khăn, dù nhiều chông gai nhưng tôi tin chỉ cần có ý chí, có niềm tin thì ánh sáng lương thiện luôn đón đường mỗi người muốn nhìn thấy.
Kết Thúc (END) |
|
|