Em xuất hiện như một ngôi sao trước mắt những người đàn ông, em khiến họ không thể rời mắt khỏi em. Bộ váy đỏ ngắn ,được em chọn một cách khéo léo để lộ ra đường cong trên cơ thể như muốn khiêu khích những con mồi lắm tiền sẵn sàng bỏ ra hàng bạc triệu để được sánh bước cùng em. Với vẻ đẹp quyến rũ và một chút tài ăn nói em đã làm xiêu lòng biết bao đại gia và hắn cũng không ngoại lệ.
Em còn tuyên bố “ Bất kì người đàn ông nào cũng sẽ bị tôi hút hồn”. Quả thực đó không phải lời nói xuông và em đã làm được. Hắn gặp em trong một buổi tiệc ở quán Victory , không như những lần khác những con mồi phải tự tới nộp mạng cho em mà ngược lại em lại bị hắn cuốn hút. Cứ tưởng ở cái tuổi 25 , em đã quá trai sạn với tình trường rồi thì trái tim sẽ không còn biết rung động nữa.
Vậy mà ,… trước mặt hắn em lại biết thành con thỏ ngây thơ muốn được vòng tay che trở , tìm một chút hơi ấm cho trái tim lạnh giá. Hắn là một người đàn ông tuyệt vời , vẻ ngoài lich lãm những cử chỉ dịu dàng khiến bất kì người phụ nữ nào cũng phải xiêu lòng. Và còn một điều tuyệt vời hơn nữa hắn rất yêu vợ. Chính điều này khiến hắn trở thành con mồi ngon mà em không thể không săn được.
Hai tháng là cả một quá trình công phu mà em vạch ra kế hoạch để trinh phục hắn. Đứng trước vẻ đẹp tươi trẻ của em hắn dù có là người đàn ông lạnh lùng mấy cũng không thể thoát khỏi lưới tình. Trong số những người đàn ông em quen biết trước đây thì hắn là người đặc biệt hơn cả cứ hai tháng hắn mới tìm đến em một lần , những lần ân ái xong hắn cũng rất xằng phẳng chi ra rất nhiều tiền /.
Nhưng tiền của hắn em không cần , cái mà em cần đó chính là cái cảm giác an toàn khi ở bên hắn. Thời gian đầu hắn khi đến bên em , hắn thường nhắc rất nhiều lần về người vợ của mình , nhiều đến mức mà em cảm thấy vô cùng khó chịu. Và những lần như thế em thường khéo léo chuyển đề tài. Em có chút tò mò về vợ hắn , cô ta là ai? Cô ta có mánh khóe gì mà giỏi thế khiến ngay cả em cũng không thể cướp hắn từ tay cô ta. Trong một lần uống say hắn đã buột miệng nói:
- Em không bao giờ bằng vơ anh.
Câu nói đó khiến cho em cảm thấy đau đớn và bẽ bàng , trong phút chốc em mất đi sự tỉnh táo và tát cho hắn một cái rõ đau:
- Nếu tôi không bằng vợ anh thì anh tìm tới tôi làm gì? Gái già ở nhà đẹp thế sao anh không về.
Hắn cười mỉa mai:
- Loại như cô thì lấy tư cách gì mà đòi so sánh với vợ tôi. Cô chỉ là …
Hắn dừng lại không nói nhưng tự em cũng hiểu:
- Anh định nói tôi chỉ là con “đĩ” đúng không? Một - o O o - - o O o - lấy thân mình để kiếm sống. Không có loại đàn ông như anh thì đâu có tôi. Và lại tôi là - o O o - - o O o - đẳng cấp , làm ** mà có tiền. Còn anh thì thì sao? Cũng chỉ là ** mà lại là ** không công.
Hắn không nói một lời nào hết , mặc áo và bước ra khỏi phòng. Để lại đằng sao là tiếng khóc nức nở của em. Em nuốt những giọt nước mắt mặn đắng. Ngay từ khi bước vào nghề này thì em đã ý thức được rằng mình làm sao có được tình yêu.Một cuộc sống của cô gái buông thả thì làm sao có được hạnh phúc. Tôi đén an ủi em:
- Rồi em sẽ tìm được người xứng đáng hơn. Bỏ cái nghề này đi em àh.
Em nhìn tôi:
- Bỏ nghề rồi thì cạp đất mà ăn hả chị? Tôi không giỏi như các chị và cũng không có gia đình làm hậu thuẫn ,tôi biết nương tựa vào ai. Chị có biết không mấy bà cô đó gọi tôi là hồ ly tinh , là cây Tầm gửi ….hahaha..
Rồi em cười trong sự đau khổ. Tôi nhìn em mà tội nghiệp , gia đình em vô cùng hoàn cảnh bố em mất sớm mẹ lấy chồng mới.Em bị cha dượng đánh thường xuyên. Cái tuổi mộng mơ nhất thời áo trắng đáng nhẽ em được đi học thì em đã phải đối mặt với những bon chen của cuộc đời. Học hết lớp 11 , mẹ em bị thận em phải bỏ học kiếm tiền thuốc thang cho mẹ. Chính cha dượng đã dẫn em vào làm cái nghề này , biến em thành công cụ kiếm tiền. Chẳng bao lâu sau , mẹ em cũng mất , em ra ở riêng chạy thoát khỏi người cha bất lương. Ngỡ tưởng cuộc đời sang trang mới nhưng không ngờ em lại bị lừa làm cái nghề này. Từ một cô gái trong sáng hiền lành cho đến bây giờ em đã hoàn toàn thay đổi. Em sành điệu hơn trong những bộ trang phục lộng lẫy mà các đại gia mua cho và sống buông thả hơn. Nhiều lần khi tâm sự với tôi về bản thân và lần nào em cũng khóc.Tôi cũng khuyên em nên bỏ nghề mà hoàn lương nhưng em thường lắc đầu:
- Chị nghĩ đơn giản quá. Em không muốn có cái kết thúc giống Chí Phèo để rồi lúc chết hét “ Ai cho tôi làm người lương thiện”.Và lại , từ khổ đổi đời sang sướng người ta còn chịu được chứ ngược lại thì không chịu được đâu chị.
- Nhưng em cũng phải lo cho tương lai chứ? Sau này già rồi thì chắc gì có đại gia săn em nữa.
- Đến đâu hay đến đấy chị àh.
Sau cuộc cãi nhau với hắn tôi không còn thấy hắn quay lại , tôi cũng thấy em dần thay đổi.Em không còn đến những bar tụ điểm ăn chơi , không còn làm nghề như trước. Em bắt đầu đi học may , và mở một cửa hàng nhỏ bằng số vốn trong suốt thời gian đi tiếp khách. Tuy cuộc sống hiện tại vất vả nhưng em thật sự hạnh phúc , tôi thầm nghĩ rằng người đàn ông ấy thật giỏi. Không hiểu anh ta có ma lực gì khiến em thay đổi nhưng thế cúng tốt.
Một hôm , trời đổ cơn mưa lớn em đến gõ cửa nhà tôi. Tôi vội vàng mở ra xem em có chuyện gì. Đôi mắt em đỏ hoe ,toàn thân run vì lạnh. Tôi đưa cho em khăn bông để lau và một cốc nước ấm. Em nói:
- Hôm nay , em gặp anh ấy ……Vì quá tò mò nên em đã đến nhà anh xem sao. Chị có biết em nhìn thấy gì không?
Tôi lắc đầu , lắng nghe em kể.:
- Em đến nhà và gặp vợ anh ấy. Đó là một gia đình hạnh phúc , họ sống trong một ngôi biệt thự sang trọng. Chỉ có điều cô ấy không thể đi được. Phải đợi đến lúc anh Hưng đi khuất em mới tìm cớ để vào tìm hiểu chị ấy.
Em nhấp ngụm nước ,kể tỉ mỉ vê người phụ nữ kia. Chị ta hiện nên trong câu chuyện của em là người đàn bà khuyết tật. Vợ Hưng không đẹp bằng em , không thể đi lại thuận tiện nhưng cô ta là người vợ tuyệt với cả về nhân cách và lối sống. Mặc dù đi lại không thuận tiện nhưng vợ Hưng vẫn làm tốt việc nhà như bao người phụ nữ khác mà có khi còn tốt hơn. Cô ấy , tỉ mỉ là từng nếp áo cho Hưng , dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Em nói
- Mới đầu khi vào nhà em cữ ngỡ rằng mọi việc do cô giúp việc làm nhưng thật ra không phải. Việc chăm sóc cho con cái cũng do bàn tay cô ấy. Quả thật đó là người đàn bà nghị lực. Cô ấy có nói một câu khiến em phải nghĩ.
Tôi chăm chú nghe em kể về vợ của Hưng , em nói:
- Chị bị như vậy có lúc nào cảm thấy bất công không?
Vợ Hưng mỉm cười:
- Cuộc đời vốn bất công mà em , có cái gì là toàn vẹn đâu. Cơ bản mình phải mạnh mẽ bước qua đau thương mà nhìn về phía trước. Hồi mới bị liệt chị cũng khó khăn lắm ,anh thì đang đi học đi làm còn tiền chăm cho con. Nhưng chính cái điều ấy đã khiến anh chị có nghị lực phấn đấu để vượt qua và có được như ngày hôm nay. Cái chính đừng làm gì sai rồi đổ lỗi cho hoàn cảnh , mọi thứ chỉ là thách thức để chúng ta vượt qua và trưởng thành hơn.
Em ngừng câu chuyện hỏi lại tôi:
- Chị thấy , vợ anh Hưng nói đúng chứ? Chị không trả lời trong lòng em cũng tự hiểu
Hắn quay về nhà đột xuất vì quên một số tài liệu ,nhìn thấy em mặt hắn tái lại , em làm như không quen biết hắn và vội ra về. Hắn đuổi theo em , những giọt nước mắt lăn dài trên má khiến hắn lúng túng không hiểu chuyện gì. Vì trước đây , khi em còn là bồ của hắn em chưa bao giờ khóc , chưa bao giờ yếu đuối đến thế. Đối với hắn em là con cáo và cáo thì mạnh mẽ nhưng hôm nay thì khác. Hai người lặng nhìn một lúc lâu em mới lí nhí:
- Xin lỗi ! Em không bằng vợ anh.
Kết Thúc (END) |
|
|