Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Thưa Ba Con Đi Học Tác Giả: Asa Trương    
    Thế nhưng khi cô giáo phát cho nó phiếu học tập về cho gia đình kí thì nó lại ôm cái tờ giấy đó mà bật khóc. Vì nó biết rằng không còn dòng chữ của Ba trên tờ giấy đó nữa.
    
- o O o -

    Ngoài trời, mưa vẫn đang lâm râm. Nó vẫn đạp xe lên trường đi học. Vừa đạp xe, vừa khóc, dường như nó đang tự trấn an mình rằng "Sẽ không sao đâu... Ba sẽ vượt qua thôi... Cố lên Ba nhé! Con sẽ học chăm chỉ, con sẽ không để Ba thất vọng nên hãy cố lên Ba nhé!" Và kéo theo đó là những suy nghĩ cứ quấn quanh...
    Tan trường, thường thì như mọi ngày nó sẽ cùng với đứa bạn ghé vô chợ ăn uống thỏa thích. Nhưng hôm nay, nó vội vã đạp nhanh về nhà. Bước vào cái không gian quen thuộc, chẳng thấy đâu bóng dáng thân thương ngày nào. Lặng người, rảo mắt nhìn quanh, tất cả chỉ còn là một màn đen trống rỗng.
    - Mẹ đưa Ba đi đâu rồi em?
    - Dạ! Mẹ đưa Ba đi lên Thành phố khám bệnh rồi chị à.
    Tội nghiệp hai đứa em.Tụi nó đâu có biết Ba mất phải bệnh "gan" giai đoạn cuối. Vẫn chơi vẫn vui cười một cách hồn nhiên, trong sáng. Không biết việc gì sẽ diễn ra trong cuộc sống sau này của tụi nó.
    Hai ngày nó chờ đợi tin tức của Ba. Lòng nó cứ rối tung, làm gì cũng không ra hồn, lúc nào cũng bơ phờ. Nhưng nó vẫn luôn tin rằng chắc Ba sẽ qua thôi.
    Có tiếng chuông điện thoại.
    - Alo. Ai thế?
    - Ba đây con. Ở nhà mấy đứa vẫn tốt chứ con? Các con phải cố gắng học tốt, Ba không sao đâu.
    - Dạ! Tụi con vẫn tốt. Ba nhớ giữ gìn sức khỏe là tụi con vui rồi.
    Dường như Ba biết được điều gì đó sẽ xảy ra. Nó nghe trong điện thoại tiếng khóc ngẹn ngào. Cúp điện thoại, nó rươm rướm nước mắt. Nghĩ đến cảnh rồi sẽ ra sao, khi không có Ba bên cạnh. Từ nhỏ đến giờ Ba luôn là người dạy nó mọi điều trong cuộc sống. Dạy nó học tập, dạy nó phải biết cách đối xử với mọi người xung quanh. Nó nhớ những lời Ba hay nói "Con người sống với nhau không phải là vấn đề tiền bạc mà là tình cảm. Hãy học cách yêu thương và giúp đỡ người khác như chính bản thân mình". Ba là thế cứ mỗi lần ra đường ai gặp khó là Ba giúp đỡ. Ba biết làm rất nhiều việc. Từ xây dựng, khắc gỗ đến sữa chữa điện. Nhà hàng xóm mỗi lần điện có vấn đề thường hay qua nhà nhờ Ba giúp. Nhưng Ba không bao giờ lấy một đồng nào. Ba vừa hiền lành lại vui tính nên được nhiều người quý mến...
    Đi học về vừa bước tới cửa. Sao nhà mình nhiều người thế không biết. Có chuyện gì xảy ra chăng? Nó lao người tiến đến bên mẹ. Và nhìn thấy thân xác Ba gầy còm đang nằm trên giường. Chỉ một tuần, một tuần không gặp mà Ba đã gầy đến như thế này sao. Cầm tay Ba mà lòng nó đau như cắt. Ba không ăn được gì ngoài nhấp từng ngụm sữa như một đứa trẻ. Ba chỉ biết nằm bất động trên giường, ngay cả một lời nói cũng không thể thốt nên lời. Nó vừa đút sữa cho Ba vừa gượng cười. Vì nó không muốn Ba nhìn thấy giọt nước mắt ấy, không muốn để Ba biết rằng sắp có cuộc chia li...
    Ngày hôm đó. Nhân lúc mọi người không để ý. Ba liền bước ra khỏi giường, chạm đôi bàn chân từng bước từng bước xuống đất như thể muốn biết rằng mình đang tồn tại. Nhưng chỉ được một lúc rồi Ba té một cách đau đớn. Dường như ngày hôm đó sẽ là ngày dập tắt cả hi vọng và niềm tin trong nó. Biết chắc rằng Ba sẽ không còn hơi thở nữa, biết chắc rằng Ba sẽ không đủ sức để gắng gượng bên nó nữa, nhưng nó vẫn hi vọng. Một hi vọng mong manh như bong bóng xà phòng chỉ cần chạm tay một chút là vỡ tan. Biết thế nhưng nó vẫn cố níu lấy bàn tay Ba, cố níu lấy từng hơi thở cuối cùng. Và mọi niềm tin trong nó vỡ òa khi giọt nước mắt Ba lăn dài trên khóe mi, khi nhận ra rằng mình không thể tồn tại, không thể sống cùng với những đứa con và người vợ hiền suốt quãng đời còn lại nữa. Và Ba ra đi, kết thúc bằng những giọt nước mắt cuối cùng cho cuộc đời. Nó nắm thật chật đôi bàn tay gầy guộc của Ba, để biết rằng hôm nay sẽ là lần cuối cùng, nó được chạm vào da thịt của Ba, thì sau này và mãi mãi mùi hương của Ba vẫn in đậm trong đôi tay bàn tay ấy. Nó chỉ biết im lặng, nó không thể khóc. Dường như vô cảm, nó cầm lấy đồng hồ Ba đã mua cho nó vào năm ngoái rồi lặng lẽ đi vào phòng. Lúc này đây nó mới gào lên một tiếng khóc ai oán cho cuộc đời hờ hững... Nhìn thân xác Ba đang nằm dưới nền nhà, được trùm lại bằng một màn vải trắng mà tim nó như thất lại. Thế là hết! Cuộc sống gia đình hạnh phúc trong nó bắt đầu vỡ òa rồi.
    Chợt bừng tỉnh khi nó nghe thấy tiếng khóc ré của hai đứa em trai. Tội nghiệp đứa em, bị đánh thức khi đang say giấc chỉ để được nghe 3 tiếng phũ phàng "Ba mất rồi". Tụi nó khóc, chỉ biết khóc thôi. Khóc vì sẽ không được gọi tiếng Ba hằng ngày, vì không được Ba chở đi chơi, vì từ nay về sau con sẽ mất Ba vĩnh viễn. Cần lắm một bàn tay giúp đón chào ánh nắng ban mai khi mặt trời sắp lặn. Cần lắm một ai đó lau đi giọt nước mắt khi bị tổn thương. Cần lắm một một cái ôm khi trời đông giá buốt. Và hai chữ cần lắm ấy giờ đây đã ra đi mãi mãi....
    Từ ngày mà Ba mất. Cuộc sống của gia đình gặp nhiều khó khăn hơn. Mẹ phải đi làm thuê làm mướn để nuôi chị em nó ăn học. Mẹ không cho bất cứ đứa nào ở nhà cả. Mẹ nói dù có nghèo cách mấy đi chăng nữa Mẹ vẫn sẽ nuôi chúng nó đến nơi đến chốn.
    Nó bắt đầu tập cho bản thân tính mạnh mẽ hơn. Mặc dù nó là một cô gái yếu đuối và suốt ngày chỉ biết núp sau lưng Ba mỗi khi gặp chuyện. Nó gạt đi những dòng nước mắt đau thương và phủ lên mình sự cứng rắn. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào cũng phải đứng dậy khi gục ngã.
    Sau khi để tang Ba, nó bắt đầu học và chỉ biết học, không chơi với ai cũng chẳng buồn nói chuyện với ai. Nó không còn là con bé hay ngồi trong lớp vừa hát vừa ca một cách vô tư và hồn nhiên mỗi lần chuyển tiết học. Cũng chẳng phải là con nhỏ hay giơ tay phát biểu trong lớp mỗi khi có ý kiến. Trước kia một ngày đi học mà không phát biểu nó như ngứa cả người. Một ngày mà không nói chuyện với đứa nào trong lớp thì nó bực cả mình. Đấy là nó đấy. Nhưng giờ nó khác xưa hoàn toàn. Nó không còn là nó của ngày nào. Vào trong lớp nó như người thờ ơ, không quan tâm bạn bè nói gì hay rủ đi chơi, đi ăn quà vặt. Khó có thể định hình lại được khi trái tim của một người chưa đến tuổi trưởng thành mà phải chịu mất mát đau thương. Nó trở thành một kẻ lạnh lùng, vô cảm, ít cười ít nói hơn. Và nước mắt thì dường như chẳng còn nhiều.
    Thế nhưng khi cô giáo phát cho nó phiếu học tập về cho gia đình kí thì nó lại ôm cái tờ giấy đó mà bật khóc. Vì nó biết rằng không còn dòng chữ của Ba trên tờ giấy đó nữa. Không còn được nhìn dòng chữ mà Ba viết hằng ngày nữa. Ba viết chữ rất đẹp. Đẹp hơn nó gấp nhiều lần. Đi học từ nhỏ đến giờ nó chưa từng thấy chữ thầy nó nào mà viết chữ đẹp như Ba. Nó chỉ biết ôm phiếu học tập trên đôi bàn tay nhỏ bé thôi. Ôm để còn biết Ba vẫn luôn ở đây vẫn luôn bên nó suốt ngày, từng giờ từng phút từng giây..
    
- o O o -

    Năm năm trôi qua rồi nhỉ. Mới đó mà đã năm năm. Giờ nó đã là sinh viên năm thứ tư khoa văn của trường Đại học khoa học xã hội và nhân văn. Trải qua đời sinh viên cũng đã bốn năm sống trên đất thành phố, đủ để nó trải nghiệm cuộc sống ở đây. Ở đâu đó là những căn trọ của những đứa sinh viên sống thử. Rồi chia tay. Rồi đớn đau. Rồi tự sát. Nhìn thấy những cảnh tưởng ấy mà nó đau xót. Người muốn sống thì không được sống. Người còn sống sờ sờ ra đó thì lại muốn kết liễu đời mình...
    Trải qua bốn năm thời sinh viên mà nó chỉ có một mối tình duy nhất đó là vào năm thứ hai đại học. Quen được vài tháng rồi chia tay. Có lẽ nó chưa thực sự biết yêu thì phải. Nghe người ta đồn là sinh viên cũng nên yêu một lần cho biết, tuổi trẻ trôi qua nhanh lắm, nếu thế thì nó quyết định yêu. Nhưng rồi tình yêu ấy cũng vụt tắt theo thời gian...
    Ngẫm lại những gì đã qua, dù đã trôi xa nhưng với nó vẫn hiện ra trước mặt. Mọi nỗi buồn rồi sẽ trôi qua nhưng nỗi đau vẫn còn dai dẳng và cứ len lỏi trong tim mãi mãi.
    Trên con đường thân quen về quê ăn đón lễ Ramuwan, năm nào cũng như năm nào nó vẫn đang chờ một mầu nhiệm rằng Ba vẫn còn sống. Chỉ là Ba đã đi một nơi nào đó thật xa rồi vẫn đang chờ nó ở nhà. Nghĩ đến mà lòng nó cười thầm. Hạnh phúc với nó đơn giản có thế thôi. Và khi rời quê nhà lên thành phố tiếp tục công việc học của mình vẫn câu nói thân quen ấy. "Thưa Ba con đi học".

Kết Thúc (END)
Asa Trương
» Thưa Ba Con Đi Học
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Làm Mẹ
» Bố Chồng
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Đời Như Ý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Người Dưng Làm Má
» Quà Giáng Sinh
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Mùa Mắm Còng
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Đánh Thơ
» Bà hàng Xóm Da Đen
» Đời Khổ
» Bên Bờ Biển
» Bầu Trời Của Người Cha
» Người Thứ 79
» Hoa Học Trò
» Tuyết
» Xác Ngọc Lam