Còn tình yêu ư? Có chứ, yêu chứ, chỉ là không thể so sánh với mối tình đầu, giữa Ngân và Dũng, tình yêu này không chỉ có mỗi tình yêu.
Tháng 7 năm 2013, có phải lần đầu gặp nhau?
Ngồi trên tầng hai của cửa hàng KFC lớn nhất quận 6, Duy nhìn chằm chằm vào căn nhà màu tím đối diện qua lớp kính bám đầy nước mưa. Một bức tường tím nhạt đẹp mê hồn, đó là màu Duy thích nên dù trên tường có vài vết xám bẩn, Duy vẫn cho là nghệ thuật. Trên tường màu tím, một cửa sổ nhỏ xinh vẫn đang mở.
– Đi vắng hết rồi sao? – Duy tự hỏi. – Hẳn là mưa sẽ vào trong nhà cho mà xem, cửa mở toang hết, mưa lại đang lớn thế kia…
Một lúc sau, không hiểu từ đâu hắn xuất hiện. Đầu tóc hắn ướt nhẹp, mặt mũi cũng thế, cái vẻ ngái ngủ vẫn còn hiện rõ. Hắn vuốt mặt mấy cái, tiện tay vuốt luôn mớ tóc cho dựng ngược lên, rồi định kéo cửa sổ lại.
Bên này – tức là đối diện, Duy nhìn hắn trông thật buồn cười, thế nên Duy cười ha hả cho bộ phim hài không cần diễn. Nhưng xui thế nào hắn lại nhìn thẳng vào đối diện – tức là nhìn Duy và biết Duy đang nhìn hắn.
– Thôi chết!
Nụ cười tắt ngấm, Duy cúi vội xuống để tránh tầm mắt của hắn. Ấy thế mà vẫn xui, Duy ngồi cạnh tường kính nên chỗ nào cũng là kính, có cúi xuống cũng vậy thôi. Từ từ quay đầu sang nhìn, vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc lạnh vẫn đang hướng về phía đối diện.
– Tại sao mình phải tránh? Có làm gì sai đâu.
Nghĩ vậy, Duy ngồi thẳng dậy, mở to mắt nhìn đối phương đầy thách thức. Hẳn mưa đã làm giảm đi độ nóng của hai cặp mắt đang đấu nhau, nếu không ở giữa sẽ có điện phát ra mất.
Hắn bỗng nhếch mép cười rồi đóng cửa sổ cái rầm – dù Duy không nghe được âm thanh ấy, nhưng hai cặp mí mắt của Duy đột ngột va mạnh vào nhau không báo trước, điều đó chứng tỏ Duy đã bị giật mình. Thế là xong, hắn đóng cửa, còn Duy ra về khi trời đã tạnh mưa. Duyên phận ngắn ngủi, có giáp mặt cũng là người dưng
– Duy nghĩ giữa hắn và Duy chỉ có thế thôi.
…
Tháng 10 năm 2014…
Dạo gần đây Duy gặp stress chỉ vì học bổng. Chẳng phải vì không có học bổng mà mệt mỏi, ngược lại, có học bổng mới là vấn đề của Duy. Miệng lưỡi thế gian chẳng biết đâu mà lần, năm nhất và năm 2 trong lớp tranh nhau học bổng, Duy chẳng quan tâm, chỉ yên phận với cái bàn thân quen và giấc ngủ dễ mến mỗi giờ lên lớp. Thế mà cũng bị nói là không có tinh thần học tập, rồi bị chỉ trích là sinh viên thụ động nhất lớp.
Sang năm 3, Duy vẫn ngủ như thường trong giờ học, chỉ có điều học hành sôi nổi hơn trước. Sẵn bẩm sinh có khiếu ăn nói nên thuyết trình môn nào là môn ấy đạt điểm tối đa, làm tiểu luận cũng toàn ăn đứt đa số trong lớp. Hiển nhiên cơ hội đạt học bổng sẽ tăng cao thôi. Dù Duy không hy vọng thì chuyện cũng đã rồi, ấy vậy mà vẫn bị lời ra tiếng vào.
“Cái con nhỏ đó ngủ suốt ngày, thế mà được học bổng mới điêu!”
“Nó chẳng qua ăn mày được xôi gấc thôi, giỏi giang gì, chó ngáp táp phải ruồi.”
“Con Duy học lớp Kinh doanh á? Nó được học bổng á? Ần-bì-li-vờ-bồ!”
Đó chỉ là số ít câu nói ác ý Duy nghe được trong khi đi vệ sinh. Ngồi trong phòng vệ sinh mà chỉ muốn bất chấp hết xông ra tát cho mỗi đứa một phát xái quai hàm, nhưng âu cũng là “lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”, chấp nhận thôi.
Hết xì xầm sau lưng rồi cũng có vài nhóm người đến hỏi thẳng nguyên nhân vì sao được học bổng.
Ban đầu Duy còn bình tĩnh, niềm nở giải thích theo kiểu khiêm tốn: May mắn ấy mà, mình cũng chả biết nữa… Nhưng rồi Duy thật sự tức giận vì không chỉ trong lớp, những lớp khác, khoa khác đều rộ lên tin đồn Duy có gì đó với thầy chủ nhiệm. Phải, chuyện sẽ luôn là như thế, nếu không có đáp án thỏa đáng thì người ta có quyền suy luận.
Thầy Hoàng là giáo viên chủ nhiệm lớp Duy, thầy còn trẻ, chưa lập gia đình và cũng không nghe tin thầy có người yêu. Duy lại là người thường xuyên được thầy gọi lên văn phòng khoa để… nhắc nhở về thái độ học tập. Ai ngờ đâu những con người đầy óc tưởng tượng lại có thể sáng tạo ra một nguyên nhân ác độc đến vậy. Tin đồn cứ lan ra, lan ra..
– Từ sau thầy đừng gọi em lên đây nữa, dù không có gì, nhưng các bạn cứ nói… Với lại em cũng học hành đàng hoàng rồi.
– Các bạn nói sao?
Vẻ mặt thầy không hề khó chịu, lại giống như hào hứng lắm.
– Thầy còn hỏi nữa, nói em với thầy… đấy!
– Em với thầy làm sao?
– Em không biết! Dù sao thầy cũng đừng gặp em nữa, sẽ bị dị nghị nếu thầy cứ gọi em lên gặp thế này.
Duy nói như gắt, phải kiềm chế lắm mới không quát lớn hơn, vì dù sao Hoàng cũng là thầy.
– À, thầy hiểu rồi.
Giọng Hoàng có vẻ buồn, Duy biết vậy, nhưng chẳng còn cách nào khác…
Tháng 11 năm 2014, tìm về nơi đã gặp nhau.
Những lúc buồn Duy vẫn hay đến chỗ quen thuộc để ngắm nhìn những điều Duy thích. Lại chỗ cũ, đối diện bức tường nhà màu tím. Hơn một năm trước Duy gặp hắn ở kia, giờ hắn đã không còn là hắn nữa rồi, hắn đang tồn tại nhưng giống như biến mất, hắn ở gần Duy nhưng như quá xa vời. Duy bỗng bật khóc, cũng vừa lúc trời bắt đầu đổ mưa. Chưa bao giờ Duy thành thật với cảm xúc của mình như lúc này, vì một ai đó mà khóc, vì một điều gì đó mà khổ đau. Sự nhạt nhòa hoà lẫn với đắng cay, cảm xúc thì thành thật, nhưng bản thân lại không cho phép vượt qua một điều gì đó người ta gọi là rào cản, là ranh giới. Thế nên Duy sợ, sợ đến mức chỉ cần trong đầu chập chờn hình ảnh của hắn, Duy cũng phải gạt đi thật nhanh. Dù sao thì giữa Duy và hắn có một bức tường rào vô hình.
Cánh cửa sổ trên bức tường tím mở tung ra, hắn lại xuất hiện, nhưng Duy làm sao có thể mở to đôi mắt đang ướt để nhìn hắn, hay là bỏ chạy?
Vừa thoáng qua trong đầu suy nghĩ ấy thì nhân ảnh kia đã biến mất, cửa sổ vẫn mở mặc cho mưa hắt vào.
…
Tháng 10 năm 2013, gặp thêm lần nữa…
Duy khóc không ra nước mắt khi nhìn thấy hắn bước ung dung vào văn phòng khoa.
– Có lẽ không phải, chỉ là người giống người!
Duy tự trấn an mình, rình mò bên ngoài cửa phòng khoa, một tai cố gắng áp sát cửa nghe ngóng.
– Cô rất vui vì em đồng ý về đây với khoa. Vì Ngân phải nghỉ sinh nên hy vọng em sẽ không ngại tiếp nhận lớp Kinh doanh mà Ngân đang chủ nhiệm.
– Không sao cô ạ, dù sao em cũng là cựu sinh viên trường mình, em rất vui vì được trở lại đây.
Duy nghe lỏm xong, mừng muốn khóc. Có vẻ như Duy đã nhận dạng nhầm, vì người này là thầy giáo, hơn nữa bị cận, còn tên kia không phải thế. Duy yên tâm quay đi.
Nhưng vừa đi được vài bước thì có tiếng gọi không liên quan:
– Này! KFC.
Duy vẫn đi thẳng, cứ như không phải nói mình.
– Cái bạn mặc áo phông xám, tôi gọi em đấy, KFC!
Duy cúi mặt nhìn áo mình, đúng là áo phông xám, nhưng còn KFC… thôi chết, toi rồi!
– Em chào thầy!
– Trái đất đúng là tròn nhỉ, tôi đi một vòng rồi đấy.
– Thầy nói gì em không hiểu.
– Em nói không hiểu cũng được, nhưng tôi thì không quên đâu K-F-C!
Hắn nhắc chậm rãi, như để đâm thủng trí nhớ của Duy. Còn Duy thì cười méo xệch, cúi chào rồi quay đi như chạy, tim đập nhanh đến mức muốn bắn ra khỏi lồng ngực.
Phải, hắn là người đứng bên cửa sổ của bức tường màu tím, nhưng không hiểu sao hắn nhận ra Duy nhanh như vậy, lại còn trở thành giáo viên chủ nhiệm tạm thời của Duy. Đúng thật là, trên đời vẫn luôn tồn tại những cuộc gặp gỡ định mệnh, hoặc thành một cặp, hoặc là oan gia…
Từ ngày đi học đến giờ Duy chưa một lần tùy tiện nghỉ học, kể cả khi bị đậu mùa, Duy cũng chỉ nghỉ hai hôm rồi quấn khăn kín mặt để đi học. Là sinh viên rồi cũng vậy, nhưng không thể trùm áo hoặc đeo khẩu trang mà ngồi học, vì làm vậy càng gây sự chú ý hơn. Duy gần như đang phải lẩn trốn, vì càng ít giáp mặt, càng nhanh xí xóa đoạn ký ức không mấy tốt đẹp giữa Duy và thầy chủ nhiệm.
– Thưa thầy, các bạn nữ muốn hỏi về tình trạng hôn nhân của thầy.
Tên lớp trưởng lắm mồm, ẻo lả lại sắp bày trò.
– Mày muốn hỏi thì nói đại đi, bày đặt đổ cho bọn con gái.
Duy gật gù đồng tình với Khoa “sư thầy”.
– Thầy đẹp trai thế chắc là có rồi.
Duy bữu môi vì giọng điệu có phần lả lơi của Lam “chảnh”. Nhưng chưa kịp đưa môi về vị trí ban đầu thì Duy đã nổi gai ốc vì hắn hình như đang nhìn về phía Duy. Rụt cổ như một con rùa, dần dần né ánh mắt hắn bằng cách ngồi khuất sau một đứa khác. Hẳn là hắn đã thấy rõ cái bữu môi lúc nãy, lúc này Duy chỉ còn biết chắp tay cầu mong cô Ngân sớm trở lại trường, ít ra đối với cô, Duy cũng là một học trò cưng. Mà không, phải nói trên cả cưng ấy chứ, đằng nào cũng là chị dâu em chồng cơ mà.
– Hoàng Duy!
– Dạ có!
– Hừm, tôi lại tưởng là con trai.
Cả lớp cười, Duy thì cười không nổi. Dù tên của Duy luôn luôn bị nhầm trong những lần đầu tiên, nhưng trong hoàn cảnh này thì cay cú quá. Đến điểm danh cũng bị lôi ra làm trò cười. Nhưng đâu thể làm được gì, cay đến đâu thì cũng không thể cho hắn vài cú đấm hay đá được, đành uống nước cho trôi cục tức này thôi.
Đứng lên phát biểu quan điểm, thu bài tiểu luận, lên phòng khoa nhận tài liệu, thông báo lịch học cho cả lớp… người làm việc đó luôn luôn là Duy. Cũng bởi vì bị phạt do ngủ trong giờ của hắn.
Được dịp nghỉ mấy ngày vì trường tổ chức hội thao, Duy khăn gói qua nhà anh trai, mục đích chính cũng chỉ để tố cáo hắn với chị dâu. Vừa đến cửa, nhìn cái bụng to như cái trống của bà chị dâu đã từng có dáng đẹp như hoa hậu, Duy chép miệng, tiếc nuối, mà cũng cả buồn cười nữa.
– Cô cười cái gì, rồi cũng sẽ có ngày cô phải mang cái tướng đeo balo ngược như tôi thôi.
– Em có cười đâu, hơi ngứa mồm xíu thôi, hoạt động cơ miệng cho đỡ ngứa ý mà.
– Ngụy biện. Thôi vào nhà đi, đợi anh Dũng về rồi ăn cơm luôn.
Duy phóng vèo vào nhà, nằm phịch xuống ghế dài. Từ ngày anh trai cưới vợ, Duy không còn được anh cưng chiều như trước nữa, nhưng đổi lại chị dâu lại thương Duy rất nhiều. Người ta thường nói chị dâu em chồng khó hòa thuận với nhau, nhưng hoàn cảnh của Duy lại khác. Nhớ hồi anh chị yêu nhau, Duy cả ngày cằn nhằn chuyện anh đi nhiều với chị. Rồi khi nghe tin làm đám cưới, Duy khóc lóc không chịu, làm quá lên như kiểu mẹ khóc con gái đi lấy chồng xa. Kể cả trong ngày cưới, Duy cũng chỉ khóc thôi, đứng một góc mà khóc như con nít, chẳng ai biết điều đó cho đến tận bây giờ. À, mà hình như có một người biết, là bác của Duy.
– Chị, chị có biết ai thay chị chủ nhiệm lớp không?
– Không, ai vậy?
– Em xin lỗi trước. Một tên vô cùng đáng ghét.
– Cái con nhỏ này, ăn với chả nói.
– Thì em xin lỗi trước rồi mà. Hắn hành hạ em như thể em có thù oán với hắn vậy.
– Em đùa à? Ai dám động đến em, giữ như quỷ.
– Em nói thật mà. Nghe bảo hắn là cựu sinh viên trường. À, hắn tên Hoàng, chị biết không? Hình như bằng tuổi chị đấy!
Nghe đến cái tên, Ngân bỗng bần thần cả người, bàn tay bấm chặt vào thành ghế.
– Chị! Chị không khỏe ở đâu à?
– Ơ không, chị không sao.
– Mà thôi, nhắc đến hắn mất vui. Sức em chịu đựng tốt lắm, bao giờ quá sức, em sẽ nhờ đến bà chị dâu siêu đẳng này!
Ngân cười – nụ cười có phần gượng gạo.
Đã gần 3 năm rồi kể từ ngày Ngân và Hoàng chia tay. Hoàng nói sẽ đi du học, theo đuổi niềm đam mê với nhiếp ảnh, nhưng rồi không hiểu vì sao lại trở về, tiếp tục học cao học để trở thành giảng viên đại học như định hướng của trưởng khoa. Ngày hai người chia tay, vẫn không ai thể hiện sự đau khổ vì nghĩ rằng họ chia tay là lựa chọn tốt cho cả hai, vì tình yêu không phải là thứ duy nhất để duy trì cuộc sống, cuộc sống này cần sự ổn định và đảm bảo bình yên lâu dài. Dũng xuất hiện, Ngân đã chọn Dũng như một sự lựa chọn an toàn. Còn tình yêu ư? Có chứ, yêu chứ, chỉ là không thể so sánh với mối tình đầu, giữa Ngân và Dũng, tình yêu này không chỉ có mỗi tình yêu.
…
Tháng 10 năm 2014…
– Nghe nói cô Ngân sắp trở lại trường. Em bé được một tuổi rồi còn gì.
– Nếu em bé giống cô Ngân thì chắc xinh lắm nhỉ? Phải không Duy.
– Ờ ờ, khá là xinh, chắc giống cô của nó ấy mà.
Cả bọn xì một tiếng đồng thanh, còn Duy cười vang cả phòng học, chẳng mấy khi được lên mặt với bạn bè mà.
– Thầy Hoàng gọi Duy lên phòng khoa kìa.
– Lại nữa à?
– Gọi hoài nhỉ?
Duy không nói gì, ngoan ngoãn đứng lên ra khỏi lớp. Duy cũng đã quen với những câu hỏi cảm thán của bạn bè, dù sao có hỏi cũng chẳng ai trả lời, vì đến Duy còn chẳng hiểu vì sao thầy gọi mình nhiều như vậy. Cũng có nhiều lúc thoáng nghĩ tới trường hợp thầy “để ý” đến mình, nhưng Duy không dám cho đó là sự thật, mà cũng không nên là sự thật, sẽ rất phiền phức nếu xảy ra chuyện tình yêu thầy trò, lời ra tiếng vào không hay ho gì.
Có vài lần Duy vô tình thấy Hoàng cầm theo máy ảnh ngồi ở ghế đá dưới sân trường, cũng có vài lần giật mình vì giống như Duy đang là nhân vật lọt vào ống kính, nhưng không dám khẳng định mà chỉ né tránh. Dần dần, Duy không còn muốn đối đầu với Hoàng nữa, có thể là vì mệt mỏi, cũng có thể là vì một điều gì đó khác biệt đang lớn dần lên trong tim Duy, lớn đến mức chỉ muốn bật khóc vì ngột ngạt.
…
Tháng 11 năm 2014, tìm về nơi đã gặp nhau.
Duy cầm balô lên, định đứng dậy ra về, nhưng một thân thể to lớn đã vội ngăn đường Duy. Ngẩng lên nhìn, đôi mắt Duy vẫn chưa kịp ráo bắt gặp đôi mắt ướt mưa của hắn. Hắn đã từ bên kia – nơi cửa sổ trên bức tường màu tím, chạy sang đây – nơi Duy đang ngồi. Hắn thở gấp, đưa tay ra nắm lấy tay Duy.
– Em ngồi xuống đi.
Duy ngồi xuống, tay Duy vẫn nằm gọn trong tay hắn. Hắn cũng ngồi xuống đối diện, khi nhận ra ánh mắt Duy đang hướng về tay hắn, hắn lúng túng thả thay Duy ra.
– Thầy qua đây làm gì?
– Tôi muốn gặp em.
– Sao thầy lại như vậy?
– Sao em lại hỏi tôi, tôi muốn gặp em là sai ư?
Duy không thể nói được thêm điều gì nữa, quay mặt nhìn bức tường màu tím, Duy không biết mình nên làm gì tiếp theo.
– Tôi… xin lỗi.
Hoàng vẫn nhìn Duy, còn Duy ngỡ ngàng vì câu nói của Hoàng. Tại sao không phải là một câu nói khác mà lại là xin lỗi? Hoàng có lỗi gì chứ?
– Tại sao thầy xin lỗi? Thầy làm gì sai ư?
– Tôi không làm gì sai cả, nhưng tôi có lỗi với em.
– Ý thầy là…?
– Xin lỗi vì tôi đã khiến em khó xử, khiến em mang tiếng với bạn bè… Xin lỗi em vì – Hoàng ngập ngừng một lúc
– xin lỗi vì… tôi đã thích em.
Duy nhìn Hoàng bằng đôi mắt mở to, nín thở để nghe rõ xem có phải tim đang đập thật nhanh. Bỗng nước mắt tràn đầy, Duy không nói gì, chỉ biết khóc. Không thể biết được cảm xúc ngay lúc này là gì, có một chút hạnh phúc vỡ òa, một chút nhói đau trong tim, một chút ngạt thở vì bất ngờ. Duy nghĩ, người với người gặp được nhau giữa biển người quả là điều đặc biệt, nhưng gắn kết được với nhau, là gì đó của nhau lại là điều kỳ diệu.
…
Tháng 12 năm 2011, tìm được nhau giữa biển người xa lạ.
Hôm nay là ngày cưới của Ngân, Hoàng đã ngồi rất lâu trong phòng để ngắm nhìn những bức hình ảnh có Ngân. Hoàng không nhận được thiệp cưới mà chỉ có tin nhắn Ngân gửi thật lạnh lùng: “Ngày mai em kết hôn, chúc anh cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.” Chỉ bấy nhiêu thôi.
Vẫn có mặt ở nơi tổ chức lễ cưới của người yêu cũ, nhưng Hoàng tìm một góc khuất để có thể nhìn được nhiều người, còn người ta không thể thấy mình. Bất ngờ Hoàng thấy một cô gái mặc váy trắng, trông như thiên thần, nhưng lại khóc lóc thảm thiết. Bước đến gần định hỏi thì cô gái vẫn nhắm mắt khóc, miệng không ngừng cả nấc cả nói:
– Chị ấy cướp mất anh trai của cháu rồi, sau này cháu biết sống sao nếu anh hai không yêu thương cháu như trước nữa. Cháu ghét chị ấy!
Nói xong, cô gái lại nức nở khóc, mắt không mở nổi. Có lẽ cô ấy đã nhầm Hoàng với một người quen nào đấy. Hoàng đã ngồi cạnh, cho cô gái mượn bờ vai, rất lâu, cho đến khi cô gái ngủ thiếp đi… trong ngày anh cô làm lễ cưới.
– Chúng ta có cùng nỗi đau, cô gái ạ!
…
– Em thích bức tường màu tím kia.
– Thế em có thích người sở hữu bức tường ấy không?
– Không! Em thích người đứng bên trong cửa sổ trên bức tường màu tím.
Kết Thúc (END) |
|
|