Khônggggggggggg- Tiếng la đau đớn phát ra từ cánh cửa Thánh Đường. Mọi người quay lại, 1 cô gái đang giàn giụa nước mắt, hình như cô đang đau khổ khi chứng kiến cảnh này.
Buổi lễ bị gián đoạn bởi 1 nhân vật không mời mà tới, mọi người xì xầm pha lẫn với ngạc nhiên và khó hiểu.
- Băng Băng- Tiếng chạy pha lẫn với tiếng kêu, 1 người con trai trong bộ vest trắng đang chạy theo cô gái kia. Mọi người xôn xao, bàn tán, duy chỉ có 1 người vẫn bình thản, không thay đổi sắc mặt, ánh mắt đượm buồn,cúi xuống nhặt chiếc nhẫn vừa bị đánh rơi khi chưa được mang vào tay. Cô mặc 1 chiếc áo trắng quá đỗi dài. Cô là nhân vật chính hôm nay.
- Băng Băng, đừng chạy nữa- Thiên Dân xoay người cô lại.
- Chuyện gì dzậy hả? Trời ơi.
- Nghe anh nói đi
- Anh là đồi tồi, khốn nạn
- Phải, tôi khốn nạn, nhưng thằng khốn nạn này chỉ yêu có mình em thôi, biết không hả?- Anh hét lớn, ôm cô vào lòng, 2 thân thể run lẩy bẩy đang cần có nhau.
- Anh xin lỗi, nhưng công ty- Cổ họng Thiên Dân nghẹn lại
- Em hiểu, nhưng không thể làm khác hay sao, phải như dzậy ak- Cô nói trong nước mắt
- Không thể, – Anh hôn lên trán cô, giọt nước mắt chảy dài lăn trên đôi môi ấy, anh cúi xuống ôm ghì và hôn lấy cô.
- Mãi mãi chỉ mình em thôi, mãi mãi. Anh quay người đi, chắc không có ai hiểu cho nỗi đau của anh lúc này, kể cả cô.
- Đừng đi, xin anh.
Một người đứng lại lòng quặn thắt, một người phải gắng gượng bước đi với nỗi đau trong lòng.
- Cậu làm cái gì vậy hả?- Một người đàn ông tầm 50 tuổi đang hết sức tức giận quát thẳng vào mặt anh.
- Tôi xin lỗi
- Tôi… anh nên nhớ bắt đầu từ giờ phút này anh đã là con rể của họ Lâm này rồi, anh biết không? Ông ta lại quát lớn.
- Ba, thôi mà, cô gái im lặng từ đâu tới giờ kéo tay áo ông ta lại, ánh mắt đó nhìn anh vẫn đượm buồn.
Thánh đường lại tiếp tục, những tiếng vỗ tay, lời chúc mừng rộn ràng. Nhưng 2 con người, 2 cảm xúc không tên.
Bạn đang đọc truyện online tại website: WWW.ThichTruyen.VN
Đạp tung cánh cửa phòng, Thiên Dân lảo đảo vào phòng, anh say khướt, tay anh quờ quạng tìm điểm tựa.
- Sao anh uống nhiều quá vậy? Như Như đỡ anh vào giường.
- Hả, vì sao ư? không phải hôm nay là ngày vui sao, ai cũng chúc mừng mà, cô biết không- Anh giật mạnh tay cô xuống thì thầm vào tai.
- Hôm nay là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi, ngày tôi đau khổ nhất, tôi đã làm đau lòng người con gái tôi yêu, cô có biết bây giờ cô ấy như thế nào không, haha, chính tôi cũng không biết nữa, chắc cô ấy đang trốn đâu đó để khóc, Băng Băng, anh nhớ em.- Thiên Dân vò đầu, anh đang bất lực, bất lực trước mọi thứ.
Xoa nhẹ vào cổ tay bị đau,cô đỡ anh xuống giường, bất giác anh đè cô xuống, anh hôn tới tấp vào người cô, trừ đôi môi, chỉ là những chỗ có thể làm cô đau từ thể xác đến tâm hồn.
- Từ nay cô đã là vợ tôi, tôi sẽ làm những thứ mà người chồng phải làm- Dân Thiên nói trong căm tức, anh đổ hết mọi chuyện vào người con gái kia. Cô chỉ cắn răng chịu đựng. Anh thô bạo, bây giờ đây trong người anh chỉ là sự hận thù, không 1 chút yêu thương, anh muốn trút nó đi và cô phải chịu.
Anh khoác áo sau khi đẩy người cô ra xa, anh lảo đảo bước ra ngoài. Bên trong cô thu mình vào góc tường, cô thấy đau đớn quá, đêm đầu tiên của cuộc đời con gái của cô thật kinh khủng, những vết bầm tím ở tay chân, những vết cắn khắp người, mình cô đau nhức, nhưng chắc không lấp đi nỗi đau trong lòng. Cô khóc, khóc cho ngày hạnh phúc.
Châm điếu thuốc thứ mấy mươi, Thiên Dân đang nhớ đến Băng Băng, anh yêu Băng Băng hơn những gì có thể, anh đã vẽ ra và đang thực hiện cái ước mơ đó, 1 ngôi nhà có anh, Băng Băng, những đứa trẻ, một mái ấm, những tiếng cười, anh thích ngắm nụ cười Thiên thần đó. Nhưng tất cả đã bị vỡ nát khi công ty ba anh phá sản, để cứu công ty anh chỉ có thể làm tất cả nhưng anh không ngờ.
- Anh cưới em nha
- Cái gì?
- Anh cưới em và công ty sẽ được cứu
- không bao giờ, tôi đã có người yêu, tôi sẽ không phản bội cô ấy
- Em biết,chỉ 1 năm thôi, sau một năm chúng ta sẽ ly hôn
- Cô điên ak, để được gì chứ
- Để cứu công ty
Vậy đó, anh không hiểu nỗi cái ý nghĩ điên rồ kia, chỉ vì cô mà anh đã mất đi Băng Băng, nước mắt anh lại rơi, hôm nay anh khóc nhiều thật.
Lặng lẽ đến gần bên anh, Như Như kéo chăn lên người cho anh, cô ngắm anh, nhìn anh khi ngủ cô khẽ mỉm cười, cô muốn cúi xuống hôn lên đôi môi đó, nhưng cô không dám.
- “Tôi sẽ làm tất cả với cô, trừ đôi môi, tôi sẽ không bao giờ chạm đến nó, ngoài người con gái tôi yêu, tôi sẽ không đặt môi vào ai khác”, cô thấy đắng ở cổ, cô yêu anh, yêu từ lâu, và cô có thể làm tất cả vì anh, chỉ cần là vì anh.
- Anh ăn sáng rồi đi làm
Thiên Dân bước nhanh ra cửa không nói lời nào, dường như anh muốn thoát khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt.
Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn món trứng cô vừa làm, cũng ngon chứ nhỉ, cô khẽ mỉm cười.
Là tiểu thư duy nhất của Lâm Gia nhưng cô không muốn có người làm mặc cha cô khuyên nhủ, cô muốn có không gian riêng cùng anh, vì chỉ 1 năm thôi mà, cô bỏ miếng trứng vào miệng, cô nhăn mặt, ” lần sau phải cho ít muối hơn”.
————————————– – Anh
- Băng Băng
- Anh cũng tới đây ak- Băng Băng nhìn ra mặt biển rồi nhẹ nhàng hỏi
Hướng ánh nhìn về biển giống cô, anh khẽ cười. Sao lại không cơ chứ, đây là nơi chứa bao kỉ niệm của anh và cô kia mà, những lúc có chuyện buồn cả hai đều ra đây rồi tựa vào vai nhau. giờ đây cũng vậy, cô đang tựa trên đôi vai vững chắc của anh.
- Biển đẹp anh nhỉ
- Uhm, đẹp và yên bình giống em
- Nhưng đôi lúc cũng có sóng dzữ mà anh, giống em đó. Cô cười lớn
Anh nhìn cô, chỉ có bên cô anh mới có cảm giác bình yên đến như vậy, cô pha trò cho anh cười, cô xua tan đi bao muộn phiền trong đầu anh. Anh chỉ muốn được bên cô mãi mãi.
- Anh yêu em nhiều lắm- Siết lấy cơ thể nhỏ bé đó vào lòng, anh hít lấy mùi tóc mềm mượt của cô, cô luôn tự nhiên với những gì mà tạo hóa ban tặng, anh yêu cả cái tự nhiên đó nữa.
- Em cũng vậy- Băng Băng khóc, cô bóp chặt vào lưng anh, cô sợ mất anh lắm.
- Em có chờ anh không
- Có, em sẽ chờ cả đời
- Không cần cả đời đau, 1 năm thôi, chỉ 1 năm. Anh ôm lấy 2 vai cô nói nhỏ
Băng Băng nhíu mày không hiểu, anh đang nói gì mà 1 năm cơ chứ.
Hướng ánh nhìn ra biển anh nói về chuyện hôn nhân vỏn vẹn 1 năm, có 1 đôi mắt sáng long lanh, rồi ôm chầm lấy anh òa khóc.
- Em sẽ chờ, bao lâu em cũng chờ.
——————————– – Tay con sao vậy- giọng ông Lâm thảng thốt khi nhìn những vết bầm trên người con gái
- Ah, hôm qua con không quen với nhà mới nên bị ngã đó mà- Như Như lúng liếng cười
- Có phải không- Ông tỏ vẻ nghi ngờ
- Ba thiệt là, con đâu có gạt ba bao giờ đâu.
Ông Lâm nhìn con gái, phải, con gái ông rất ngoan chưa bao giờ làm trái ý và gạt ông, ông thương đứa con gái bé bỏng và dại khờ của mình.
- Cậu đi đâu giờ này mới về, có biết là con gái tôi rất sợ bóng tối không, 10g tối rồi.
Anh im lặng trước câu hỏi của ông, anh đi thẳng vào trong.
- Cậu…
- Ba, tối rồi, ba về nghỉ sớm đi, mai còn đến công ty nữa. Như Như đẩy ông lâm ra xe, tươi cười.
- Bye bye ba ba, ngủ ngon nhé. Vẫy tay chào chiếc xe cho đến khi nó khuất hẳn, nụ cười cô vụt tắt trả lại ánh mắt đượm buồn.
- Anh ăn tối chưa?
Không trả lời, Thiên Dân đi thẳng vào phòng khách. Cô cũng lặng lẽ vào phòng.
Cũng giống hôm qua cô lén lút vào phòng anh ngủ lấy chăn đắp cho anh rồi lại nhìn, khẽ vuốt những sợi tóc vướng trên mắt anh, cúi xuống hôn vào má, cô áp má mình vào mặt anh.Bỗng cánh tay săn chắc ôm ghì lấy cô vào lòng, tim cô đập mạnh.
- Băng Băng, chờ anh- Thì ra là vậy, cô cười cay đắng, nhưng dù sao cô cũng thấy ấm áp lắm.
Anh giật mình, anh đang ôm Như Như, theo phản xạ đẩy mạnh cô ra, vô tình đầu cô đập vào tường
- A- Cô khẽ la lên, xoa xoa chỗ bị thương, cô cũng chưa định hình được là chuyện gì thì bất ngờ 1 bàn tay nắm chặt cổ tay bị thương ngày hôm qua.
- Ai cho cô vào đây hả? Thiên Dân quát lớn
- Em, em sợ anh lạnh- Anh nới lỏng tay cô ra, tự dưng anh thấy động lòng khi nhìn vết thương đỏ rồi tím trên tay cô.
- Em xin lỗi, lần sau em không dám
- Ra ngoài đi-anh lạnh lùng xoay người lại hất tay cô ra
Như Như ra ngoài, cô loạng choạng bước đi, đầu cô đau buốt
Đến bây giờ anh cũng không hiểu tại sao cô gái kia lại như vậy, tại sao lại cam chịu đến vậy cơ chứ, anh chưa gặp cô ấy lần nào mà, vậy tại sao. Gác tay lên cửa sổ, anh cố gắng suy nghĩ nguyên nhân.
Bên phòng, Như Như đang run lập cập, mồ hôi cô chảy ướt cả gối.
———————
Sáng hôm sau xuống nhà không nhìn thấy Như Như, Thiên Dân nhếch môi, tiểu thư chỉ là tiểu thư, được 1 ngày, anh đi ra cửa mà không hề biết cô đang mê man trong phòng.
- Khóm hoa này đẹp quá anh ha- Băng Băng chạy nhảy tung tăng
- Đẹp lắm, anh hái cho em nha
- Không được, đẹp thì để ngắm, anh hái thì nó chết rồi còn đâu- cô đùa nhẹ trên khóm hoa, trông cô thật đẹp.
Reng Reng- Điện thoại anh đổ chuông, là của Như Như.
- Chuyện gì vậy anh?
Tiếng chuông lại rung, lần này anh tắt luôn máy. Anh kéo nhẹ cô vào lòng ôm chặt.
- Không có gì đâu- Cô là hạnh phúc nhất của anh.
Ngôi nhà vẫn im ắng, không thấy ai bật đèn, cảm thấy có chút gì đó, Thiên Dân đi vào phòng ngủ của 2 người, anh hoảng hốt khi thấy Như Như đang nằm dưới nền nhà, tay đang cầm chiếc điện thoại, là số của anh, cô vẫn đang bấm số anh.
Bế cô lên anh chạy ra xe để đến bện viện.
- Anh, đừng đi- giọng Như Như thì thào
- Em không đến bệnh viện đêu, em sợ lắm
- Nhưng người em đang lạnh buốt, phải đến bệnh viện nhanh thôi.
- Không, em không sao, anh mua thuốc cho em được rồi, xin anh đó.- giọng cô càng lúc càng yếu.
Không biết sao lòng anh lại nóng như lửa đốt, anh ghì chặt lấy cô trở ngược vào phòng, gọi cho bác sĩ riêng tới.
- Cô ấy sao rồi? Anh sốt ruột hỏi vị bác sĩ đang cất dụng cụ
- Cô ấy yếu lắm, đã có bệnh trong người mà còn phải chịu nhiều tổn thương từ cơ thể nữa, cô ấy chắc phải chịu đựng lắm.
- Bệnh trong người, cô ấy bệnh gì?- Thiên Dân ngạc nhiên hỏi
- Anh không biết ak, cô ấy…
- Bác sĩ- Như Như cắt ngang trong tiếng gọi yếu ớt.
- Tôi không sao, cám ơn ông
- Uhm,
Kết Thúc (END) |
|
|