Sương đã xuống
mùa thu về êm ả
lá vàng bay tơi tả rụng bên thềm
em xa quá
thế là đành lỡ hẹn
anh thấy mình có lỗi với mùa thu...
Anh xa em
mùa thu dài dằng dặc
trời cứ trong trăng cứ sáng suông hoài
bên ghế đá tượng người xưa trằm mặc
công viên không buồn luôn có những tình nhân...
Đừng lỡ hẹn với mùa thu lần nữa
đừng cô đơn để người nhớ thương người
anh nhặt vội một lá vàng kỷ niệm
giữ mùa thu ở lại với chính mình....
Kết Thúc (END) |
|
|